Chương 25: Chiến tranh…
Ta chỉ là mây viễn du, đến rồi đi thật nhẹ nhàng trong đời chàng, vậy mà chàng lại từ bỏ người chàng yêu để tóm lấy đám mây này.
————————————————————————————————————-
- Tử Phong, chẳng lẽ con định khởi quân sang Lưu Phong đòi người?- Hoàng thái hậu vô cùng tức giận sau khi nghe những ý định này của Hạ Tử Phong.
- Đúng vậy thưa mẫu hậu!
- HỒ ĐỒ! Rốt cuộc con có xem Hoàng Uyên là thê tử của con hay không? Đang yên đang lành lại phải gây chiến!- Hoàng thái hậu càng tức giận quát chàng.
- Đủ rồi, con biết rất rõ những gì con đang làm!- Hạ Tử Phong quay lưng đi. Ánh mắt Hoàng Uyên vốn đã buồn nay còn buồn hơn, cô biết rất rõ, Tú Anh đã chịu quá nhiều đau khổ cho tình yêu này, còn cô thì không, cô có quyền gì lên tiếng kia chứ? Ngay cả việc hi sinh, Hạ Tử Phong còn chẳng cho cô cơ hội.
- Hoàng hậu nương nương, người chỉ định đứng nhìn như thế sao?
- Ngươi nghỉ ta còn có thể làm gì? Căn bản từ trước đến nay, ta và chàng chưa từng động phòng, hằng đêm, chàng lại gọi tên Hạ Tử Anh trong khi người bên cạnh chàng lại là ta. Lúc chàng đàn, ta tình cờ đi ngang, chàng đã gọi ta: ” Hạ Tử Anh, muội lại đây!” Vô tình, ta nhận ra ta chẳng là gì so với Hạ Tử Anh…- Hoàng Uyên lắc đầu đau buồn, đưa tay lau nước mắt nhìn theo bóng lưng đang phi ngựa cầm quân của Hạ Tử Phong.
******
- Nương nương, hoàng hậu đã… cắn lưỡi tự vẫn rồi!- 1 cung nữ chạy đến báo tin, Tú Anh khẽ lắc đầu:
- Chỉ mới bao nhiêu đã chẳng chịu được! Uổng phí tâm sức của ta! Băm thịt ả ra cho vịt ăn, cả xương cũng phải nghiền nát!
Tú Anh đi đến ngồi bên khung cửa, thời tiết bên ngoài trong lành hơn, mang theo mùi trăm hoa, đã đến mùa xuân rồi sao? Tú Anh ho khan vài cái, mấy hôm nay, sức khỏe cô chuyển biến xấu đi, thường xuyên thổ huyết lại đau nhức, có hôm, máu từ lỗ tai chảy ra không ngừng. Vắng cô, mùa xuân vẫn đến, thời gian vẫn trôi, họ vẫn tiếp tục cuộc sống hối hả, chỉ riêng cô sẽ chẳng biết hồn phách mình phiêu bạc nơi đâu. Chỉ mong, hồn phách cô sẽ lưu lại trên cành hoa bỉ ngạn để ngày ngày có thể lưu lại địa ngục, không mong nhớ chuyện trước kia nhưng… Hạ Tử Anh có nói, cô sẽ hồn phi phách tán, mãi mãi không thể siêu sinh…
- Tú Anh!
- Có chuyện gì?- Tú Anh xoay đầu lại nhìn Thạch Đào hớt ha hớt hải, tóc tai rối bù.
- Hạ Tử Phong đã dẫn quân đến đây đòi người, đang bao vây kinh thành!
Tú Anh không đợi Thạch Đào nói dứt câu đã chạy như bay ra khỏi cung. Hạ Tử Phong làm như vậy chẳng phải làm mọi công sức của cô từ trước đến giờ đổ sông đổ biển hay sao? Dù gì thì cô cũng chỉ sống được 3 ngày nữa, cần gì phải hao phí tâm sức vì cô!
Lạc Bình Thiên đứng trên cổng thành nói lớn:
- Hạ Tử Phong, tại sao lại khởi quân bao vây thành Lưu Châu?
- Hạ Tử Anh đâu? Bọn ta đến đây để đòi người, mong Lạc Bình Thiên người không làm khó dễ!- Ngữ khí Hạ Tử Phong sắc bén như dao, đôi mắt đảo quanh tìm người.
- Ngươi dám uy hiếp ta?- Lạc Bình Thiên cười khẩy.- Hạ Tử Anh đang sống rất tốt, tại sao lại đến đòi người? Tuy rằng lúc trước giữa hoàng hậu và phi tần có chút hiểu lầm nhưng đã giải quyết ổn thỏa, chỉ một chuyện bé tí thế này có cần động tay động chân không?
- Ca ca, muội đang sống rất tốt, không cần huynh phải giải cứu.- Tú Anh đứng trên thành, mái tóc dài cùng bộ xiêm y màu lam bay bay. Huyền ảo. Cô lúc này xinh đẹp, yếu đuối một cách kì lạ, dù đã nghe lời cô nói nhưng lòng chàng đã quyết định, không dễ gì thay đổi. Một bóng người tiến đến từ phía sau, Lạc Bình Thiên hốt hoảng chạy về phía cô nhưng không kịp.
- HẠ TỬ PHONG! MAU ĐẦU HÀNG, NẾU KHÔNG TA DÙNG MỘT NHÁT KIẾM KẾT LIỄU Ả!- Tần Tuyết người không ra người, quỷ không ra quỷ, quần áo nhếch nhát, cực kỳ xấu xí, bẩn thỉu. Tú Anh cũng nên liệu trước chuyện này nhưng thật không ngờ, trong cung lại có người tạo phản, thả Tần Tuyết còn khai báo giả cho cô.
- Tần Tuyết, nàng bình tĩnh!- Lạc Bình Thiên tiến lại gần thêm 1 bước, Tần Tuyết lùi 1 bước, chỉ thêm 3 bước, cả 2 có thể rơi xuống đất, thành Lưu Châu lại rất cao, nếu rơi xuống có thể tan xương nát thịt.
- CÂM MIỆNG! Trong lòng chàng vốn không còn xem ta là hoàng hậu! Ả hành hạ ta như thế, chàng cũng không mảy may quan tâm… Hôm nay ta có chết cũng phải lôi ả chết chung!- Tần Tuyết càng kê sát thanh kiếm vào cổ cô.
- Tần Tuyết! Cô có biết tại sao cô lại lâm vào hoàn cảnh này không?- Tú Anh liếc mắt nhìn Hạ Tử Phong đôi mắt buồn ruời rượi. Hạ Tử Phong cũng nhìn ra sự khác biệt này trên khuôn mặt cô, trong lòng không khỏi lo lắng. Tú Anh nói tiếp.- Là do nhân quả, là ông trời có mắt!- Tú Anh cười lớn, Tần Tuyết dịch sát thanh kiếm vào cổ cô làm chảy máu 1 đường dài.
- Ta nói cho cô biết, thanh kiếm trên tay ta có độc, chỉ trong vòng 1 canh giờ, cô sẽ phát tán độc mà chết!- Tần Tuyết hừ lạnh, khóe môi nâng nhẹ nụ cười. Tú Anh lần nữa cười lớn:
- Ta không sợ chết! Ca ca, hôm nay được gặp huynh lần cuối cùng, muội đã mãn nguyện rồi… Muội luôn tự hỏi, tại sao huynh hận muội như thế, còn muội lại chẳng thể hận huynh? Huynh đã đẩy muội sang Lưu Phong, là địa ngục trần gian, ấy vậy, hàng đêm, muội vẫn nhớ đến hình bóng huynh, chỉ dám thầm trách mình ngu ngốc. Hôm nay huynh khởi quân cũng giống như mọi cố gắng trong 3 tháng qua của muội là vô ích, đừng làm người đời phải hận muội, khinh bỉ vị vua là huynh!- Tú Anh nhắm mắt tiến lên bước nữa chỉ chờ thanh kiếm trên tay Tần Tuyết một nhát giết chết mình nhưng Tần Tuyết lại buông thanh kiếm ra ghì chặt cổ áo cô.
- Cô nghĩ, chỉ chết như thế là xong sao? Hôm nay, ta nhất định đem Lạc Bình Thiên và cô chôn chung với ta! Sang thế giới bên kia, chúng ta sẽ tiếp tục luơng duyên tiền định! Hahaha…
- Tần Tuyết, nàng đừng quá đáng! Ta vốn dĩ định tha tội chết cho nàng nhưng nàng đã chặn đứt đường lui của mình!- Lạc Bình Thiên lắc đầu, chép miệng.
- Không nói nhiều, tất cả xông lên!- Hạ Tử Phong lòng như lửa đốt ra hiệu xuất quân. Lưu Phong mở cổng thành ứng chiến, Hạ Tử Phong nhanh chóng phi ngựa vào thành leo lên vị trí Tú Anh đang đứng. Xung quanh chỉ còn lại khói lửa, tiếng trống bập bùng, máu chảy như suối. Tú Anh nhắm mắt lại, rốt cuộc thì cô vẫn không ngăn được cuộc chiến khốc liệt này.
- Ca ca, dừng cuộc chiến này lại! Muội không muốn…
- Giữa giang sơn và nàng, ta nhất định sẽ chọn nàng- Trần Tú Anh! Giang sơn có là gì? Suốt 28 năm nay, ta đã sống vì con dân Thiên Xuân, ta không có quyền sống cho ta hay sao? Về với ta, ta và nàng sẽ cùng sống 1 cuộc sống tự do tự tại!- Hạ Tử Phong đứng trước ánh nắng chiều thật oai dũng. Tú Anh gục đầu, khóe mắt chảy ra hai dòng máu, nước mắt cô sớm đã cạn còn đâu, cô lắc đầu:
- Muội và huynh không thể…
- Tại sao?- Hạ Tử Phong đau lòng hỏi.
- Muội sắp phải…
- Ta không cần biết, ta sẽ cho ngự y chữa khỏi bệnh uội!
- Ngự y thì có ích gì, huynh hãy hỏi ông trời đi…- Tú Anh nhắm mắt, xoay nguời ôm lấy Tần Tuyết cùng nhảy xuống thành.
- ĐỪNG!- Lạc Bình Thiên hét lên. Thạch Đào bay người đến dùng đuôi của mình quấn lấy tay cô.
- Tú Anh… cố lên!- Thạch Đào nửa người nửa rắn trong cực kì ghê rợn. Hạ Tử Phong cũng chạy đến kéo tay Thạch Đào.
- Ta có chết cũng mang ngươi theo!- Tần Tuyết cầm chân cô kéo mạnh. Tú Anh dùng chân còn lại đạp vào cô ta. Cả 3 người làm thành một sợi dây bằng da thịt treo lơ lửng, chỉ cần có gió mạnh sẽ rơi ngay. Lạc Bình Thiên rút kiếm ném vào cánh tay ả. Tần Tuyết nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lạc Bình Thiên thì cười lớn mấy tiếng, buông tay ra.
- Lạc Bình Thiên, hôm nay chính là ta tự sát, không phải chàng giết ta… Ta hận chàng… Lạc Bình Thiên, Tần Tuyết ta mãi mãi hận chàng…-Tần Tuyết nhanh chóng rơi vào trận chiến khốc liệt bên dưới. Lạc Bình Thiên ngã quỵ xuống nhìn vào 2 bàn tay mình. Rốt cuộc hắn đã làm gì mà phải đau buồn như thế?
Tú Anh được kéo lên. Thạch Đào hiện thân thành người. Hạ Tử Phong ôm chầm lấy cô. Tú Anh lặng người đi, vòng tay nam nhân này rất ấm áp, rất rộng. Tú Anh tựa đầu trên vai chàng, đôi mắt mờ dần, những hình ảnh xung quanh cứ hiện lên mờ mờ ảo ảo, là do độc phát tán hay do cô sẽ mù? Tú Anh đưa mắt nhìn Lạc Bình Thiên:
- Lạc Bình Thiên, có phải chàng đang rất buồn hay không?
- Đúng vậy!- Lạc Bình Thiên cười, nụ cười chua chát.
- Dù Tần Tuyết có làm bao nhiêu chuyện xấu đi chăng nữa thì cô ấy vẫn là người chàng thật sự yêu. Ta chỉ là mây viễn du, đến rồi đi thật nhẹ nhàng trong đời chàng, vậy mà chàng lại từ bỏ người chàng yêu để tóm lấy đám mây này. Chẳng ai vui vẻ, chẳng ai hạnh phúc. Tốt nhất, chàng hãy buông ta ra, chúng ta sẽ dễ thở hơn!- Tú Anh thều thào, 2 dòng máu trên má đã khô.
- Không! Ta biết, ta yêu nàng! Hạ Tử Phong, ta và ngươi cùng quyết chiến 1 trận sinh tử!- Lạc Bình Thiên lập tức đứng dậy, bác bỏ lời khuyên của cô.
- Được thôi!- Hạ Tử Phong buông cô ra, nhanh nhẹn rút thanh kiếm hùng dũng đứng lên.- Tú Anh, nàng nên nhớ, những gì Thái Duy Quân đã làm cho nàng, ta cũng có thể!
Gió bụi mù trời, Tú Anh vươn tay nắm lấy tay Hạ Tử Phong nhưng vuột mất. 2 vị vua mặt đối mặt, chân mày nhíu lại thận trọng. Thạch Đào kéo cô ra góc thành quan sát. Lạc Bình Thiên hét lên 1 tiếng rồi cầm thanh kiếm của Tần Tuyết ban nãy xông lên. Hạ Tử Phong thân thủ nhanh nhẹn né đòn, chui kiếm theo nhịp chân tung lên hạ xuống. Nắm bắt sơ hở, Hạ Tử Phong phản đòn, thanh kiếm xước qua tay Lạc Bình Thiên nhưng không ngờ hắn cũng cứa 1 nhát vào tay mình. Vết thương nhanh chóng đau nhức đến không chịu nổi. Trên thế gian này chỉ có mỗi mình Tần Tuyết mới có thể sử dụng loại độc này. Khuôn mặt Hạ Tử Phong hiện lên từng tơ máu vì đau đớn. Lạc Bình Thiên thừa thắng xông lên, không cần biết mình đã bỉ ổi và tiểu nhân như thế nào. Tú Anh xông ra ôm lấy chàng, thanh kiếm hạ xuống ghim trúng vào lưng, máu từ khóe miệng cô chảy xuống áo giáp. Tú Anh thở khó nhọc:
- Muội không sao, máu của muội đã gần như biến thành âm cho nên, những loại độc này không làm gì đối với muội, chỉ như đứt tay mà thôi!- Tú Anh trấn an chàng.
- Tú Anh! Tú Anh!- Hạ Tử Phong gấp gáp ôm cô. Tú Anh giơ tay chạm vào khuôn mặt chàng, khóe môi nở nụ cười rồi ngất lịm đi. Lạc Bình Thiên còn đứng ngây ngốc nhìn liền bị Thạch Đào cầm con dao cực sắc đâm từ phía sau đến, quỵ xuống.
- Tử Anh… Ta sẽ đi cùng nàng!- Lạc Bình Thiên nắm lấy tay cô rồi nhắm mắt. Rốt cuộc vì điều gì mà con người có thể tự hủy hoại bản thân chỉ vì người mình yêu? Hỡi thế gian tình ái là chi, câu thề sinh tử đa mang một đời… Tần Tuyết tuy rằng nói hận nhưng cái chính vẫn là do tình ái mà ra.
Thạch Đào dùng con dao ban nãy cắt đứt mạch máu ở tay rồi kê vào miệng cô. Hạ Tử Phong cũng vì trúng độc, môi tím tái, đôi mắt chẳng thể mở lên nổi.
Yên lặng… Bên dưới có vẻ đã ngừng chiến, chỉ có tiếng lửa thiêu đốt lá cây răn rắc.
- Đại ca! Đại ca!
Hạ Tử Phong ngẩng đầu lên, không buông cô ra dù chỉ 1 giây. Chàng biết, Tú Anh những ngày qua chịu không ít tổn thương nên chàng phải bù đắp. Cô và chàng tuyệt đối không thể chết ngay lúc này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...