Chuơng 22: Mạng sống. . .
- Mây vẫn về mây, gió vẫn vè gió…
——————————————————————-
- Người đâu, truyền ngự y!!!- Tần Tuyết nóng nảy hét lên, ban nãy chỉ vừa đặt lưng lên giường đã cảm thấy đau nhức như kim châm xuyên qua da. Tự Tâm hoảng hốt quỳ bên cạnh giường, khóe môi đã chảy máu. Mang tội hạ độc hoàng hậu, e rằng khó sống qua đêm nay.
- Nói, là ai sai ngươi bôi phấn hoa lên giường của ta?- Tần Tuyết tay cầm lọ thuốc độc giơ trước mặt ả. Tự Tâm hoảng hốt, lấy đại lí do:
- Là Chiêu Nghi nương nương!
- Ngươi dám thông đồng với ả?- Tần Tuyết nắm chặt lọ thuốc trong tay.
- Không, ý tiểu nữ là… là do ả ta làm!
- Xằng bậy, Hạ Tử Anh đang ở nhà bếp sao có thể vào phòng trước ta? Hơn nữa, giường hoàn toàn không bị ướt, không dính máu! Ngươi cho ta là kẻ ngốc hay sao???
- Là Tự Thanh do hoàng thượng phái đến hầu hạ Chiêu Nghi nương nương, lúc nãy nô tỳ thấy cô ta đi ngang đây, do là hảo tỷ muội nên nô tỳ không có nghi ngờ. Cô ta biết người dị ứng với phấn hoa nên đã nói với Chiêu Nghi nương nương trả thù người…
- To gan lắm, xem ta xử phạt ả ta như thế nào…- Tần Tuyết đổ 1 ít thuốc độc vào ly rượu, nâng lên miệng uống. Tự Tâm hoảng hốt:
- Nương nương…
- Chỉ là 1 ít nước, ta chỉ thử lòng ngươi thôi. Cả tỷ muội ngươi cũng có thể bán đứng, giờ ta tin ngươi rồi…
Tự Tâm cắn môi, cũng chỉ bất đắc dĩ thôi, Tự Thanh trên trời có linh thiêng cũng sẽ tha thứ cho biểu tỷ tội lỗi này mà.
———————————————————————————————————-
- Tú Anh, Tú Anh…- Tú Anh mơ màng tỉnh dậy, cô vẫn chưa chết sao? Muốn chết đi cũng khó đến vậy ư? Đôi mắt cô mơ màng nhìn người đang gọi tên mình, là Thái Duy Quân, rốt cuộc thì hắn cũng đến. Thái Duy Quân thở phào nhẹ nhõm. Hoàng cung không phải là nơi dễ trà trộn nhưng chẳng hiểu sao, tất cả quân lính canh giữ ở phía sau hoàng cung đều bị trúng độc mà chết. Đặc biệt, họ bị trúng loại độc của Tần Tuyết nổi tiếng sử dụng, môi tím tái, tóc bạc trắng. Có lẽ chỉ vừa bị trúng độc thôi nhưng đã không cứu nổi.
- Muội nghỉ ngơi hôm nay đi, ngày mai, ta sẽ đưa muội đi!- Thái Duy Quân vuốt tóc cô. Tú Anh gật đầu, đi đâu cũng được, ít nhất không phải nơi này. Thái Duy Quân nhíu mày nhìn cô, hơi thở cô rất yếu, nếu như hắn đến trễ một bước, Hạ Tử Phong sẽ hối hận cả đời. Lúc sang Lưu Phong, hắn có tình cờ gặp được chàng. Hạ Tử Phong vừa đi vừa uống rượu say khước, vô duyên vô cớ gây sự trên đường. Chàng điên rồi. Không phải là điên, là thua cuộc. Thua lòng tự tôn, ích kỷ của bản thân. Nếu hắn là chàng, hắn sẽ cố gắng trân trọng nàng. Giang sơn, xã tắc quan trọng hơn nàng? Bá tánh muôn dân quan trọng hơn hạnh phúc, mạng sống của nàng? Tú Anh cũng chỉ là một cô gái, những chuyện này sao có thể đè nặng lên đôi vai bé nhỏ, gầy yếu ấy. Thái Duy Quân đi đến bên cạnh chàng, Hạ Tử Phong chẳng thèm nhìn, đi lướt qua. Chàng đã không còn muốn lấy mạng hắn hay sớm biết, chỉ hắn mới có thể cứu được nàng?
- Giang sơn và mĩ nhân, bệ hạ sẽ chọn điều gì?
- Mĩ nhân, nực cười! Một mạng sống lại có thể so bằng cuộc sống của hàng vạn người hay sao? Huống hồ, Tử Anh lại làm phi tần của Lạc Bình Thiên, sao có thể chịu khổ? Nếu nàng có chết đi, chắc hẳn cũng rất vui mừng vì đã lập được công lớn!
- Vô tình nhất, đế vương gia! Sức ta hèn mọn, chỉ có thể khuyên ngươi nên hảo hảo trân trọng nàng, ta thật vô dụng khi tính toán trăm nghìn kế, vẫn không thể tính toán nước bước trái tim nàng… À, nàng là Trần Tú Anh, không phải kẻ thay thế ngươi muốn vứt đi thì vứt.- Hạ Tử Phong rút kiếm chém mấy nhát về phía trước vô cùng tức giận. Thái Duy Quân chỉ có thể khuyên chàng đến đây, chuyện còn lại phải phó mặc cho chàng.
- Tự Tâm… vị huynh đài xin nấp trước đã!- Tự Thanh lo lắng đi ra mở cửa.
- Tỷ tìm muội có chuyện gì? Có phải hoàng hậu lại tìm đến đây không?
- À không, nương nương sao rồi?- Tự Tâm bối rối lẫn tránh, ánh mắt liếc khẽ vào trong.
- Nương nương đang nghỉ ngơi, đa tạ tỷ tỷ đã quan tâm!- Tự Thanh mỉm cười. Tự Tâm cúi đầu lí nhí:
- Xin lỗi muội, hãy tha lỗi cho tỷ!-Nói xong, Tự Tâm chạy vụt đi, mặc cho Tự Thanh gọi với theo sau.
- Kì quái, chẳng lẽ tỷ tỷ có chuyện gì giấu ta?- Tự Thanh cảm thấy trong lòng thấp thỏm, bất an. Cô đang làm một chuyện rất nguy hiểm, mạng sống không khéo chẳng thể giữ nổi.
- Tự Thanh! Người lúc nãy…- Thái Duy Quân ngồi cạnh Tú Anh lên tiếng hỏi.
- Là biểu tỷ của Tự Thanh thưa công tử.- Cô đóng cửa trở lại vào phòng.
- Cô ta có vẻ rất kì lạ.
- Chuyện này nô tỳ cũng không biết!- Tự Thanh lắc đầu.
- Cô cần phải đề cao cảnh giác, bất kì ai cũng không được vào đây, rõ chưa!- Thái Duy Quân căn dặn Tự Thanh kĩ càng.
- Nô tì đã rõ. Nghe nói hoàng hậu đang lúc dị ứng với phấn hoa nên sẽ không ra khỏi phòng. Hay là… 2 người nên trốn ngay lúc này đi!
Thái Duy Quân đi ra khỏi phòng nghe ngóng tình hình. Tất cả lính canh gác ở gần đây đều chết, vẫn là do kịch độc hại. Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, đây có lẽ là thời điểm thích hợp. Hắn lay Tú Anh dậy, cô mệt mỏi thở dài một tiếng, chân mày nhíu lại. Có lẽ cô không thể tỉnh dậy lúc này rồi. Thái Duy Quân bế cô lên rời đi. Tự Thanh dẫn lối, đến cửa sau, cô trở về hoàng cung. Tự Thanh siết tay đan vào nhau lo lắng, cúi đầu đi nhanh. Cô lỡ đụng trúng vật gì đó rồi ngẩng đầu lên.
- Tự Thanh, đêm hôm khuya khoắc ngươi định đi đâu?- Tần Tuyết dùng tấm khăn trắng che mặt mình lại, tránh việc có nguời nhìn thấy khuôn mặt xấu xí lúc này. Tự Thanh tự ngẫm không yên lùi về phía sau 2 bước.
- Nô tỳ… nô tỳ…
————————————————————————————————————-
- Lục soát, đến con kiến cũng không bỏ qua!
- Rõ!
Thái Duy Quân nấp trong ngôi miếu hoang. Tú Anh vẫn mê man không tỉnh. Cả haip dường như bị bao vây không cách nào lui.
- Tú Anh, huynh chỉ giúp muội đến đây thôi, mọi chuyện còn lại phải giao cho Hạ Tử Phong rồi!
Nói xong, hắn trèo qua cửa sổ làm phát ra tiếng động nhầm đánh lạc hướng bọn quân lính. Chỉ còn mình Tú Anh nằm trong ngôi miếu hoang tự sinh tự diệt.
- Hướng này! Đuổi theo!
———————————————————————————————————-
- Ta…- Tú Anh từ từ mở mắt, trời đã sáng, có một nam nhân tầm 16 tuổi mỉm cười nhìn cô.
- Rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi!
- Ta đang ở đâu?
- Là Thiên Xuân!
- Đêm qua ta thấy… Thái Duy Quân, huynh ấy đâu rồi?- Tú Anh bật dậy hoảng loạn.
- Hắn ta…
- Huynh ấy làm sao?- Tú Anh sốt ruột hỏi, linh tính chuyện chẳng lành.
- Đêm qua, hắn bị quân lính bao vây bên bờ vực, đã nhảy xuống vực tự vẫn rồi, ta có tìm được lá thư bên cạnh cô, xem đi!
” Sinh tử khó đoán, lẽ thường tình…
Hận mình si tâm, người tuyệt tình…”
- Thái Duy Quân, huynh muốn ta cùng huynh đi đâu? Đi đâu cũng được, sao huynh lại không đưa ta đi chứ? Huynh trách ta sống còn chưa chịu đủ đau khổ hay sao?- Tú Anh cầm chặt bức thư khóc nức nở, cô yêu Hạ Tử Phong, Hạ Tử Phong không yêu cô. Thái Duy Quân yêu cô, cô không yêu hắn. Giữa người yêu mình và người mình yêu, cô tất nhiên sẽ chọn người yêu mình nhưng chỉ là do trái tim còn quá do dự. Bây giờ cô mất tất cả, Thái Duy Quân lại hy sinh cho cô quá nhiều, làm cô nợ hắn 1 ân tình, 1 mạng sống. Tú Anh khóc lớn nghe thật não lòng. Rốt cuộc cô đã đắc tội gì với ông trời? Sao cứ phải dày vò cô như thế.
- Tú Anh… chúng ta đi thôi!- Cậu bé nhỏ giọng.
- Ngươi… là ai?- Lúc này cô mới nhớ ra, nam nhân này là ai?
- Ta là… là… Thạch Đào!- Cậu bé cắn môi.
- Thạch Đào… sao ngươi???- Tú Anh ngạc nhiên.
- Ta đã trót hút máu 200 tên lính ở hoàng cung Lưu Phong, chỉ có thể trở thành người trong hai ngày nhưng tối qua ta đã cõng cô đi nhanh hơn gấp 3 lần người bình thường, chỉ nửa ngày nữa ta lại trở thành rắn thôi!
- Ngươi dám hút máu người?- Tú Anh tức giận nhìn nó. Thạch Đào lãng tránh câu hỏi đó kéo tay cô đi.
- Buông ra! Ngươi sẽ trở thành yêu quái, ngươi có biết sẽ chịu khổ thế nào không?
- Ta mặc kệ, chỉ cần cứu được cô điều gì ta cũng làm!- Thạch Đào hét lên.
- Rốt cuộc, mạng sống của ta quý thế nào, mà phải hại biết bao người xung quanh ta?- Tú Anh bần thần bước đi vài bước lại ngã quỵ xuống. Thật ra, cơ thể cô có thể tự hồi phục vết thương nhưng lại bị hoa bỉ ngạn kìm hãm nên vết thương chỉ nặng thêm. Lúc cô bảo Hạ Tử Phong bỏ hoa bỉ ngạn đi, ca ca bỏ thì cô lại không đành lòng, đem cất vào tai nải, bởi vậy chưa bao giờ cô không có hoa bỉ ngạn bên cạnh dù cô sắp nhắm mắt xuôi tay. Chỉ là hoa còn không nỡ bỏ vậy còn tình cảm, cô nỡ bỏ sao?
- Đi nhanh lên! Mạng sống của Thái Duy Quân chưa đủ để cô tiếp tục sống hay sao?- Thạch Đào nóng nảy quát lên rồi khom lưng xuống định cõng cô. Tú Anh lau nước mắt bước lên.
- Cô nhẹ như sợi bông ấy. Ta cứ sợ gió cuốn cô bay mất!
- Hắc Huyết đâu?
- Vẫn ở Lưu Phong nghe ngóng tình hình.
- Ừ.
.
.
.
- Đến kinh thành rồi!- Thạch Đào mừng rỡ reo lên. Khắp nơi treo lồng đèn đỏ, hôm nay đâu phải trung thu hay trung thu muộn, tuyết vẫn còn rơi bên trời lạnh lẽo thì có gì vui? Tú Anh mặc chiếc áo mỏng manh nhưng không cảm pthấy lạnh. Thạch Đào đã len lén bỏ những bông hoa bỉ ngạn đi nên bây giờ, vết thương của cô hoàn toàn có thể tự hồi phục. Thạch Đào cùng cô dừng lại một khách điếm nhỏ.
- Tiểu nhị, cho ta hỏi Thiên Xuân có chuyện gì vui mà khắp nơi đều treo lồng đèn đỏ hả?
- Chắc hai người từ phương xa đến nên không biết, hôm nay là đại lễ sắc phong hoàng đế và cũng là lễ thành thân của thái tử.
- Thành thân sao? Thạch Đào, chúng ta cũng phải đến uống chén rượu mừng.- Tú Anh nở nụ cười nâng tách trà lên uống.
- Xin hỏi, là thái tử nào thành thân ạ?- Thạch Đào cũng hào hứng.
- Là thái tử Hạ Tử Phong!
- Ngươi nói sao?- Thạch Đào hoảng hốt hỏi lại. *Bốp*, Tú Anh đã nghe rất rõ, là Hạ Tử Phong thành thân. Hôm nay là song hỉ của Thiên Xuân, cô nên mừng mới phải, tại sao lại muốn khóc thế này? Trái tim cô cũng như tách trà vỡ tan ra đau nhói.
- Tên khốn này! Ta phải giết hắn!- Thạch Đào đập bàn đứng dậy.
- Cho chúng tôi thuê hai phòng, đêm nay sẽ ở lại đây!- Tú Anh nắm tay Thạch Đào cứng ngắc. Thạch Đào cố vùng ra nhưng không được.
- Mây vẫn về mây, gió vẫn về gió. Đừng phá hỏng chuyện đại sự!- Tú Anh nói xong liền đứng dậy đi theo tiểu nhị nhận phòng.
————————————————————————————————————-
- Tử Anh…- Hạ Tử Phong nắm chặt miếng ngọc bội khắc chữ gió trong tay. Lễ sắc phong cùng hôn lễ đã xong nhưng sao không thấy nàng đến dự? Rõ ràng phụ thân đã cho sứ giả báo tin từ một tuần trước nhưng không thấy hồi âm.
- Hoàng thượng, mặc áo ấm vào kẻo cảm lạnh!- Hoàng hậu là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng. Khuôn mặt nàng có nét rất giống Tú Anh, đặc biệt là nụ cười.
- Đa tạ!- Tử Phong nhận lấy chiếc áo khoác thật khách sáo rồi nhìn cơn mưa tuyết ngoài trời bay bay.
Tú Anh đưa tay hứng mấy bông hoa tuyết bên cửa sổ rồi che miệng ho vài tiếng. Bàn tay cô thấm máu đỏ, cô vội vội vàng vàng nắm chặt tay đứng dậy nhưng lại ho thêm mấy tiếng. Lồng ngực cứ truyền đến cơn đau âm ỉ. Thạch Đào tay bưng bát cháo gõ đến cửa phòng:
- Tú Anh, đừng giận ta nữa!
- Ta không có giận ngươi!- Tú Anh gấp gáp trả lời nén cơn ho trong cổ họng không cho Thạch Đào nghe thấy rồi đứng dậy mở cửa.
- Ăn bát cháo này đi!
- Đa tạ, ngươi cứ để trên bàn đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát.- Tú Anh xoay người đi về phía giường ngủ. Thấy vậy, Thạch Đào rời khỏi phòng cho cô đuợc yên tĩnh.
Tú Anh ngồi trước gương chải tóc. Nắm tóc trong tay cô cứ không ngừng rơi xuống đất. Tú Anh mỉm cười:
- Dương thọ của ta cũng chẳng đến hai tuần nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...