Chương 21: Sống không bằng chết. . .
Nam nhân thật sự rất vô tình, nhưng vô tình nhất vẫn là chân mệnh thiên tử, là hoàng đế…
——————————————————————————————————-
- Hạ Tử Phong, ngươi không xứng đáng có được tình yêu của Tú Anh… Ngươi đã từng yêu ai thật lòng chưa? Đối với Hạ Tử Anh là tình huynh muội, thương hại, bức nàng đến đường cùng, cuồng dại yêu ngươi rồi tự kết liễu cuộc đời mình, nhờ cậy kiếp sau hòa hảo giao ban. Còn Tú Anh, yêu không dám yêu, mượn tình cảm của Hạ Tử Anh làm khó nàng. Dẫu biết sẽ chết nhưng một lòng một dạ không dối gạt ngươi. Ngươi là đồ cầm thú! Đã 2 kiếp chịu khổ vì ngươi, chỉ một chút chuyện nhỏ cũng không thể giúp. Khi nào ta hóa thành người, ta nhất định sẽ giết chết ngươi!- Thạch Đào vừa khóc vừa hét lên. Tiếc rằng Hạ Tử Phong không giống như Tú Anh có thể nghe được tiếng động vật. Đôi mắt khép hờ, chàng bất lực rồi…
Tú Anh thẫn thờ ngồi bên mép giường, đưa tay vuốt lại mái tóc rối. Đôi mắt đỏ hoe sưng húp, cơ hồ chỉ cần rơi thêm một giọt lệ thì sẽ biến thành máu. Tú Anh mặc lại y phục, đứng không vững, chập chững đi đến chiếc bàn gần đó. Thạch Đào bò về phòng vùi đầu vào tay áo cô. Tú Anh không khóc nữa vì nước mắt cô đã cạn rồi còn đâu. Cô lấy bức họa cất kỹ càng trong bức họa mài mực vẽ thêm mấy nét. Hạ Tử Phong oai phong đứng giữa rừng hoa bỉ ngạn. Chàng cũng giống như bỉ ngạn, càng đẹp thì càng độc. Tuy cô có yêu mến thì cũng chẳng thể chạm vào. Đêm khuya tịch mịch, Tú Anh lặng lẽ vẽ tiếp hình bóng ấy. Cô nhớ rồi, mãi mãi sẽ chẳng thể xoá bỏ hình bóng ấy trong tâm trí cô…
Sáng sớm, Lạc Bình Thiên đã phải đi về phía Bắc Lưu Phong trấn giữ biên ải, tình hình giữa Lưu Phong và Thiên Xuân vừa được xoa dịu thì Giang Lâm đã kiếm cớ gây sự. Có lẽ sự việc đã dẫn đến tổn thất nghiêm trọng nên Lạc Bình Thiên mới tự mình ra mặt…
Hôm nay, Hạ Tử Phong cũng phải trở về Thiên Xuân, chàng vội vã đến nỗi không từ mà biệt, bỏ lại mình Tú Anh phải cam chịu những hình phạt vô cớ của Tần Tuyết…
- Vừa vào cung đã được sắc phong Chiêu Nghi, xem ra con hồ ly tinh nhà ngươi cũng tài giỏi lắm. Không định đến thỉnh an ta hay sao?- Tần Tuyết tình cờ đi ngang qua ngự hoa viên, thấy Tú Anh đang ung dung chơi đàn, trong lòng liền nỗi cơn thịnh nộ.
- Hoàng hậu anh minh, tiểu nữ không dám, chỉ là không hiểu lễ nghĩa khi đã xuất giá!- Tú Anh khom người, kính cẩn đáp lại. Tần Tuyết nhếch môi:
- Ngươi tưởng ta ngu ngốc đến nỗi tin lời ngươi à?
- Tiểu nữ không dám!- Tú Anh khẩn trương cúi đầu. Tần Tuyết đi đến đạp lên lưng cô, dùng 1 lực mạnh để đạp xuống. Tú Anh thân mang bệnh nặng, cơ thể yếu ớt không thể chịu được, phun ra búng máu, vẫn không ngẩng đầu lên.
- Thấy sao hả? Ca ca của ngươi yêu thương đã không còn quan tâm đến ngươi. Đêm qua kêu to như thế cũng không giúp ngươi. Ca ca ngươi là con rùa rụt cổ, hắn không hề có khí chất của một chân mệnh thiên tử. Tử Anh à Tử Anh, ngươi tốt nhất hãy trở về Thiên Xuân đi, ngươi sẽ sống không thọ đâu.
- Cô có quyền mắng nhiếc ta nhưng không được lăng nhục ca ca ta!-Tú Anh ngẩng đầu, máu từ khóe miệng chảy dài xuống cổ.
- Ngươi dám vô lễ với bổn cung! Người đâu, đem roi ra đây!- Tần Tuyết nóng giận ra lệnh. Tú Anh cúi đầu cắn chặt môi, thà chết chứ chẳng van xin. Tần Tuyết nham hiểm cay độc sao có thể tha cho cô. Chiếc roi được làm bằng dây thừng cực chắc chắn, bên ngoài còn được thoa lớp ớt. Chiếc roi đánh vào da thịt Tú Anh làm đứt da, máu chảy không ngừng. Tú Anh không rên la một tiếng giống như những người ở đó nghĩ. Cô không cho phép mình yếu đuối, nước mắt đã cạn, chỉ chờ máu chảy cạn nữa thôi, cô sớm đã không sợ chết. Cô không thể tìm ra mục đích sống nữa rồi. Cô không thể sống cho riêng mình cũng không thể sống cho người khác.
Tú Anh lẩm nhẩm hát 4 câu hát, da thịt bị rách ra, bột ớt thấm vào vết thương đau buốt,nhưng cô không cảm nhận được. Tần Tuyết đánh càng ngày càng mạnh tay, Tú Anh vẫn không chút đau đớn mặc dù máu chảy không ngừng, thấm ướt y phục. Tú Anhkhóe môi còn nở nụ cười nhàn nhạt. Tần Tuyết nóng giận vì thái độ dửng dưng của Tú Anh mà đánh mạnh hơn vào lưng cô.
- Nương nương, nếu còn đánh nữa sẽ chết người đó.- Người hầu lên tiếng khuyên ngăn. Tần Tuyết thấy vậy buông roi xuống.
- Không ai được đem thuốc đến cho ả, đêm nay ngủ ở nhà củi cùng làm việc với cung nữ. Ai cãi lệnh của ta, giết không tha!
Tần Tuyết phất áo bỏ đi. Tú Anh đứng không nổi, đành phải bò về phòng. Khắp người cô bê bết máu, xung quanh nhiều người nhưng không ai đến giúp cô. Tú Anh chẳng khác gì phế nhân, phần lưng rách toạc ra làm cô không thể nào xoay chuyển. Máu ở khóe miệng không ngừng chảy ra.
- Thạch… Đào…- Tú Anh gọi nhỏ. Thạch Đào bò ra khỏi phòng hoảng hốt nhìn cô .
- Tú Anh, cô bị sao vậy?
Tú Anh lịm đi. Bao giờ cô mới được giải thoát?
- Tử Phong, Tử Phong, đừng đi!- Tú Anh tha thiết cầu xin. Thạch Đào bò quanh cô lo lắng:
- Rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi. Ta thật vô dụng, chẳng giúp gì được cho cô!- Thạch Đào òa khóc. Tú Anh chầm chậm mở mắt, lại là cơn ác mộng khác.
- Ta không khóc, ngươi khóc gì chứ?- Tú Anh yếu ớt nói, cố gắng rướn người bò vào giường. Hắc Huyết bay vào, nói nhỏ chuyện gì đấy với Thạch Đào, cả 2 cùng bỏ ra ngoài. Lát sau, Thạch Đào mang theo mấy lá thuốc vào, đưa cho Tú Anh đắp.
Tú Anh chưa nghỉ ngơi quá 2 canh giờ đã bị Tự Thanh lay dậy.
- Nương nương, đêm nay xem ra người phải ngủ ở nhà củi rồi. Nhưng nương nương đừng lo, tiểu nhân đã phụng mệnh hoàng thượng phải chăm sóc nương nương chu toàn. Bây giờ tiểu nhân không tiện ra mặt, nên phải để nương nương chịu khổ rồi! Để tiểu nhân bôi thuốc cho người…
Tự Thanh vốn dĩ là người Lạc Bình Thiên cố tình sắp đặt để chăm sóc cho cô. Tự Thanh hiền lành lại hiểu chuyện, không theo phần đông mà về phía Tần Tuyết. Nhìn Tự Thanh, Tú Anh không khỏi nghĩ đến Tiểu San. Chẳng biết mọi người sống có tốt không. Thái Duy Quân có hứa sẽ đến giúp cô, tại sao đến giờ vẫn chưa thấy?
Tú Anh cởi chiếc áo làm bằng tơ lụa thượng hạng đã bê bết máu và rách nát ra. Khắp người cô toàn sẹo là sẹo. Có vết đã khép miệng, có vết vẫn không ngừng chảy máu. Tự Thanh dùng lực nhẹ nhất có thể để bôi thuốc cho cô. Lạc Bình Thiên còn bận rộn, Tần Tuyết sẽ ra sức hành hạ cô.
- Tự Thanh, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
- Tiểu nữ chỉ vừa tròn 15.
- Ta đã 22 tuổi rồi mà vẫn không hiểu một chuyện…- Tú Anh nói nhỏ, lời nói như tự than thở thay cõi lòng âm ĩ.
- Người không hiểu chuyện gì?
- Tình yêu của ta không xấu, không hại bất cứ ai, chỉ hại bản thân mình. Tại sao, người ta yêu lại chẳng thể yêu ta? Hình như, chàng rất xem thường thứ tình cảm này của ta… Thật nực cười!- Tú Anh nở nụ cười nhàn nhạt.
- Tự Thanh biết người đó không phải bệ hạ nhưng dù là ai đi chăng nữa đều sẽ tình loạn ý mê vì tình yêu, nhan sắc động lòng người của nương nương…
- Không đúng, chàng ghê tởm ta…- Tú Anh thê lương thở dài, hàng mi khép nhẹ.- Tự Thanh, ta tự biết lo ình, ngươi đừng thường xuyên lui tới đây, Tần Tuyết sẽ không tha cho ngươi.
- Nương nương yên tâm, Tự Thanh có biểu tỷ đang hầu hạ cho Tần Tuyết, mọi hành tung của hoàng hậu Tự Thanh đều biết.
- Làm người, đừng quá tin vào người khác. Lúc ta bị Tần Tuyết đánh, người bê bết máu, chẳng ai quan tâm hay ghê sợ, bọn họ còn thấy rất hả hê. Dù biểu tỷ ngươi là ai trong số đó thì cũng đã vô tình. Ngươi về đi, ta đã đỡ hơn nhiều rồi…
- Tự Thanh sẽ ghi nhớ lời dạy của nương nương. Tiểu nữ cáo lui…- Tự Thanh nhìn quanh, đảm bảo không có ai mới dám rời khỏi. Thạch Đào bò vào phòng:
- Ta biết được Tần Tuyết cực dị ứng với phấn hoa, cô có muốn đáp trả không? Mỗi lần chạm vào sẽ rất khó chịu, mặt nổi nhiều hạt nước xấu xí…
- Đầu của ngươi sao vậy Thạch Đào?- Tú Anh nhìn thấy một đường nằm ngang màu đỏ trên đầu Thạch Đào phớt lờ câu nói, chẳng lẽ lột da hay sao?
- Không có gì, chỉ là tăng thêm 1 tuổi thôi!
- Ừ, ngươi muốn làm gì thì làm, ta nghỉ ngơi thêm chút nữa rồi đến nhà bếp.- Tú Anh khép hờ đôi mắt, Thạch Đào bò vào phòng Tần Tuyết, thân đã lăn qua một lớp phấn hoa. Tần Tuyết đang tắm, hương thơm thoang thoảng nhưng rõ ràng không có hương hoa, là thảo dược.
- Tự Tâm, ngươi nói thử xem, ta tiếp theo nên làm thế nào?- Thạch Đào bò lên giường lăn lộn trên chăn, tai vẫn đang nghe ngóng.
- Hoàng thượng 2 ngày nữa sẽ về, nếu không ra tay giết ả sớm hơn, e rằng khó có cơ hội. Theo hạ thần nghĩ, người vu oan ả tội thông gian, trừng phạt theo quốc pháp.- Cung nữ cũng độc ác chẳng kém, nghĩ cách để dồn cô vào chỗ chết.
- Ý hay!- Tần Tuyết nhếch môi, bàn tay vuốt nhẹ tóc.
Thạch Đào lén chui ra cửa sổ tẩu thoát. Hắc Huyết lại dẫn đường cho Thạch Đào đến nơi khác.
Tần Tuyết mặc y phục, vuốt nhẹ vào cánh hoa trong chậu, cánh hoa lập tức héo rũ, trên đời, cô ghét nhất là hoa. Sớm nở, tối tàn, yếu ớt lại vô dụng. Tần Tuyết đi đến nhà bếp, tất cả cung nữ, đầu bếp đều đã nghỉ ngơi duy chỉ có Hạ Tử Anh vẫn đang giặt 1 núi quần áo mà chẳng ai giúp. Tần Tuyết mãn nguyện nhoẻn môi cười rồi trở về phòng. Bàn tay Tú Anh lạnh cóng nhưng vẫn làm thoăn thoắt, mỗi lần nhỡ cử động mạnh, vết thương lại toét miệng, cô cảm nhận được máu thấm ướt y phục nhưng vẫn mặc kệ. Cô phải giặt xong mới được nghỉ, Tú Anh dần kiệt sức, đến mạng cũng chỉ còn một nửa nhưng cô vẫn muốn gặp lại Hạ Tử Phong lần cuối, chỉ đứng nhìn từ xa thôi cũng được nên cô chưa chết được. Tình cảm thuần khiết của cô, chàng không có quyền khinh miệt.
Tú Anh vừa chợp mắt được 5 phút đã bị tạc 1 thau nước lạnh tỉnh dậy. Tú Anh giật mình mở mắt mơ màng. 1 cung nữ vẻ mặt khinh thường chẳng thèm nhìn vào mặt cô xỉa xói:
- Gà đã gáy còn không mau thức dậy làm việc?
- Thứ lỗi, đêm qua ta phải giặt quần áo tất cả cung nữ nên chỉ vừa chợp mắt, vị tỷ tỷ này có thể cho ta nghỉ ngơi thêm một chút nữa không, ta cảm thấy trong người không được khỏe!- Tú Anh khó nhọc nói, hơi thở nặng nề.
- Còn tìm cớ, ta sẽ báo lại cho Tần Tuyết nương nương nếu ngươi lười biếng!- Ả cung nữ hung hăng kéo cô dậy, Tú Anh gượng người dậy đi mấy bước đã không vững. Tự Thanh hoảng hốt chạy đến đỡ cô dậy:
- Ta sẽ bẩm báo với hoàng thượng chuyện ngươi ngược đãi chiêu quân nương nương!
- Ngươi có vẻ không muốn sống nữa nhỉ? Lệnh của nương nương cũng dám chống!
- Ta có kim bài! – Tự Thanh lấy trong thắt lưng ra kim bài, hiện tại mạng sống của cô có thể bảo toàn nhưng sự việc đến tai Tần Tuyết thì chưa chắc. Cung nữ đó tức giận hành lễ rồi lui ra. Tự Thanh đỡ Tú Anh về phòng. Cô vừa bị đánh, lại phải làm việc cả đêm, người vừa dính nước lạnh, dù là trai tráng khỏe cách mấy cũng chẳng thể bảo toàn tính mạng. . .
- Ta không hận chàng đã đẩy ta vào đường cùng, hay mất mạng, chàng lại hận ta vì ta trót gạt chàng. Nam nhân thật sự rất vô tình, nhưng vô tình nhất vẫn là chân mệnh thiên tử, là hoàng đế…- Tú Anh thều thào, cô cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn thiếp đi một lúc. Tự Thanh chạy đôn chạy đáo tìm ngự y nhưng không ai dám đến bắt mạch cho cô, có người còn nói nếu bắt mạch cho cô, thứ nhất đắc tội với Tần Tuyết, thứ hai chữa không xong lại mang trọng tội.
- Tú Anh, ta đến rồi. . . Nàng đợi ta có lâu không???
Trong cơn mê man, Tú Anh đột nhiên nghe giọng nói quen thuộc, ít ra trước lúc nhắm mắt, vẫn có người quen biết cô ở bên cạnh…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...