Chương 17: Chuyện đã qua. . .
Tú Anh mạnh mẽ bây giờ trở nên yếu đuối, nhất là trước sinh mạng của ca ca.
———————————————————————————————————–
Không khí trùng xuống. Tuy là mùa đông nhưng cái lạnh bỗng trở nên nóng hơn cả mùa hè. Thái Duy Quân phẩy nhẹ cây quạt, khóe miệng cong lên xinh đẹp, yêu nghiệt:
- Lâu rồi không gặp!
- Ngươi…- Hạ Tử Phong không nhiều lời, rút kiếm xông đến. Chàng tiến công, còn hắn chỉ lùi lại né tránh. Tú Anh lo cho ca ca muốn chết đi sống lại. Tay phải chàng đang bị thương có thể địch lại hắn hay không?
- Ca ca, cẩn thận!- Tú Anh hét lên. Cây quạt của Thái Duy Quân trượt trên không trung, lưỡi kiếm Hạ Tử Phong cứa đứt vào da thịt cánh tay trái hắn như cây quạt của hắn xước qua chàng. Thái Duy Quân lùi lại phía sau 5 bước né tránh tiếp tục. Đòn của Hạ Tử Phong cứ như muốn lấy mạng người, không cho hắn cơ hội phản công. So về kĩ thuật, Thái Duy Quân thua xa chàng, hôm nay hắn khiêu chiến chỉ có con đường chuốc lấy cái chết. Hắn có chết cũng phải kéo chàng theo, chàng trúng độc của hắn, hắn sẽ không giao ra thuốc giải. Lưỡi kiếm lại cứa lên cổ tay hắn, cây quạt rơi xuống đất. Mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ họng Thái Duy Quân. Tú Anh vứt túi ngân lượng lăn lóc trên đất, chạy vào:
- Ca ca, ca ca đừng giết hắn!
- Muội…
- Huynh bị trúng độc, chưa có thuốc giải!
- Hôm nay, huynh phải kết liễu hắn, muội tránh ra!- Ánh mắt Hạ Tử Phong đỏ ngầu giận dữ, cứ như cuồng dại. Chẳng lẽ độc dược đã có tác dụng. Trái với 2 người, Thái Duy Quân lùi lại đứng phía sau cô, khóe môi vấn vương nụ cười như có như không. Cô cầm lấy lưỡi kiếm, máu từ tay cô chảy ra. Tú Anh mắt ngấn nước như sắp khóc:
- Là ta hư, ta không nên bỏ đi! Huynh bình tĩnh lại đi mà!
- Muội…- Hạ Tử Phong hơi dịu lại, chàng hạ kiếm xuống. Trong người lúc này bỗng cảm thấy khó chịu, chắc là do độc dược. Thái Duy Quân kéo tay cô ra, xé 1 mảnh vải trên áo băng cho cô.
- Dù hôm nay muội cứu mạng ta, mai ta cũng phải chết. Tuy biết muội lo cho tên cẩu hoàng đế tương lai này nhưng ta vẫn thấy mãn nguyện. Muội mất trí nhớ thật rồi!
- Thuốc giải… Xin ngươi…- Tú Anh mạnh mẽ bây giờ trở nên yếu đuối, nhất là trước sinh mạng của ca ca. Nếu bảo cô quỳ xuống khấu đầu cầu xin, cô nhất định sẽ làm theo. Thái Duy Quân nắm lấy tay cô, đặt lên 1 chiếc lọ nhỏ.
- Ta luôn ở cạnh muội, nếu hắn không cần muội, ta sẽ cần muội… Cứ gọi tên ta, ta sẽ xuất hiện…- Nói rồi, hắn rời đi. Cô không kịp nghĩ, chạy đến ngay bên cạnh Hạ Tử Phong. Con ngươi của chàng lúc này chuyển đỏ, ánh mắt này không còn là ánh mắt ôn nhu của ca ca.
- Tránh ra!- Chàng gạt phăng cô đi. Chàng không thể khống chế bản thân. Tú Anh ngã nhào trên đất. Cô lại bò dậy đến gần ôm chầm lấy chàng.
- Uống thuốc giải vào, sẽ khỏi ngay!
Chàng lại đẩy phăng ra. Chàng không còn là chàng nữa. Tú Anh rơi trúng vào cái cây gần đó, tim phổi bị va đập như muốn vỡ ra. Hạ Tử Phong quằn quại trên đất. Thuốc độc làm cho người ta mất đi bản chất vốn có, cuối cùng tự kết liễu đời mình. Chàng đau đến muốn chết đi sống lại. Chàng gạt cô ra cũng chỉ muốn an toàn cho cô. . .
Tú Anh không nghĩ ngợi nữa. Cô ngậm ngụm thuốc chạy đến. Cô ôm lấy chàng, cánh môi nhẹ nhàng đặt lên. Đây không phải là nụ hôn, vì nó đau, rất đau. Có mùi tanh nồng của máu. Có vị đắng chát của thuốc. Có cả đau đớn xác thịt, cái cổ cô như muốn đứa lìa, chàng đang cấu vào nó đến chảy máu. Cô chịu, cô chịu được hết. Mọi thứ là lỗi do cô gây ra…
Hạ Tử Phong hơi nới lỏng bàn tay ra. Chàng cũng không còn cắn vào môi cô. Tú Anh thở phào nhẹ nhõm. Cô buông chàng ra. Hạ Tử Phong vẫn chưa qua hết cơn cuồng loạn thở hổn hển. Tú Anh lau vệt máu ở miệng chàng. Bàn tay cô đặt trên má chàng, nở nụ cười:
- Huynh không sao chứ? Hả?
Hạ Tử Phong dần mở mắt. Cánh môi đào dường như bị cắn đến nát, vết cứa ở bàn tay thấm đỏ mảnh vải trắng, ở cổ còn có vết cấu. Chàng đau lòng đưa ngón tay lên lướt qua cánh môi. Tú Anh mỉm cười lắc đầu:
- Không sao thì tốt rồi! Làm muội hết hồn…
Chàng chủ động ôm chầm lấy cô. Vòng tay ấm áp lắm, Tú Anh chỉ muốn thiếp đi một lúc ngay lúc này. Thân thể cô đau nhức, xương thì bị gãy vụn. Da thịt đau đến tê liệt. Cô chớp mắt vài cái, từ từ hạ mi xuống.
- Tử Anh, Tử Anh…
Cô không phải Hạ Tử Anh. . . Tú Anh lịm đi, trời đất chỉ còn một màu đen. . .
———————————————————————————————————-
Tú Anh tỉnh dậy. Hạ Tử Phong đang ngồi cạnh cô, bàn tay siết chặt tay cô không rời. Cô nở nụ cười yếu ớt:
- Muội xin lỗi!
- Ta phải xin muội thứ lỗi mới đúng!- Hạ Tử Phong thở dài. Tú Anh lại cười, đột nhiên cô thấy hạnh phúc lạ thường, ca ca vẫn đang quan tâm cô, ca ca không chán ghét cô. Nhưng tên Thái Duy Quân ấy…
- Ca ca, tên Thái Duy Quân ấy nói muội mất trí là sao?
- Chuyện này…
- Huynh không được giấu muội…
- Được, được. . .- Hạ Tử Phong hơi trầm ngâm suy nghĩ…
Hoàng cung tĩnh lặng, ngay cả tiếng gió thổi nhẹ qua cũng có thể nghe rất rõ. Một đứa bé gái ngồi im lặng trên giường nhẹ nhàng ngân đàn, phá vỡ không gian yên tĩnh. Ánh nắng chiều nhàn nhạt xuyên vào gian phòng. Nàng chỉ lặng lẽ một mình. Nàng thích sự cô đơn, cô đơn không hề đáng sợ. Cuộc sống ồn ào quá mới thực sự là điều đáng sợ. Hạ Tử Anh lên 8, nàng ít nói ít cười, suốt ngày chui rút trong phòng. Không tiếp xúc ánh mặt trời quá lâu làm cơ thể nàng yếu ớt, thường xuyên bị bệnh liệt giường. Nàng như giọt sương mai, xinh đẹp, tinh khiết, yếu đuối ai ai cũng động lòng si mê, ước mong che chở…
Lên 12 tuổi, nàng hoàn toàn như không nói chuyện, chỉ trò chuyện với một mình ca ca. Lúc rãnh nàng lấy tranh ra vẽ, nàng vẫn không bước ra khỏi phòng. Nàng thậm chí cũng không nói chuyện với Tiểu San, chỉ lẳng lặng những chuyện mình quan tâm. Nếu nàng bước ra thế giới ngoài kia, nàng cũng chỉ là cái gai trong mắt mọi người. Vậy tại sao nàng phải xuất hiện trước mặt họ???
- Tử Anh, ta dẫn muội đi xem cái này…- Hạ Tử Phong hồ hởi chạy vào phòng kéo nàng ra. Tử Anh giằng tay lại:
- Đi đâu?
- Ngự hoa viên…
- Muội không thích!- Nàng quay đầu vào phòng.
- Đi đi! Muội phải nể mặt ca ca một chút chứ!- Hạ Tử Phong dịu giọng năn nỉ. Tử Anh đắn đo suy nghĩ, miễn cưỡng gật đầu.
Hạ Tử Phong vui mừng dẫn nàng đến ngự hoa viên. Hạ Tử Anh im lặng đi cùng, bàn tay bé nhỏ được ca ca nắm chặt hơi cử động. Đây cũng không phải là lần đầu được ca ca nắm tay nhưng cảm giác hôm nay bỗng là lạ.
- Đến rồi!
Do mãi nhìn dưới chân, lúc này nàng mới ngẩng đầu lên. Ngự hoa viên tối đen bỗng chốc được thắp sáng bởi những chú đom đóm vàng rực. Tử Anh đưa đôi mắt quan sát. Hạ Tử Phong kéo tay nàng đi về phía trước. Ca ca đã chuẩn bị vài cái bánh bao. Chàng đưa cho nàng 1 cái, miệng cười toe:
- Hôm nay là sinh nhật của muội…
- Huynh chuẩn bị uội?- Tử Anh cầm lấy cái bánh, cánh môi hơi mím lại.
- Tất nhiên rồi nhưng những con đom đóm này chỉ do huynh tình cờ phát hiện thôi!
- Đa tạ…- Nàng vò chiếc bánh trong tay chứ không ăn. Đôi mắt ngơ ngác ngắm cảnh vật xung quanh. Thì ra hoàng cung đẹp như vậy, sống ở đây 13 năm, nàng không hề biết.
- Muội có muốn đa tạ huynh không?
- Có…- Nàng rụt rè lên tiếng.
- Cho ta 1 điều ước!- Tử Phong nở nụ cười mãn nguyện.
- Muội có thể thực hiện được?- Đôi mắt long lanh lại mở to. Chàng gật đầu:
- Hứa với ca ca, cười nhiều hơn, cùng ca đi ra bên ngoài nhiều hơn…
- Ca ca…- Nàng nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt ôn nhu, hiền lành ca ca vẫn hay dùng để dạy nàng đánh đàn. Ca ca rất có kiên nhẫn với nàng dù nàng không cười với huynh ấy một lần. Nàng nhoẻn miệng cười, nụ cười nhẹ nhàng rung động như nước hồ thu. Đây là nụ cười đầu tiên nàng dành cho chàng… Đây cũng là lần đầu tiên, nàng nhận ra ca ca quan trọng,đối xử tốt với nàng như thế nào. . .
Mấy ngày sau, Tử Anh dễ gần hơn, nói chuyện cũng nhiều hơn. Nàng chịu đi cùng chàng khắp hoàng cung. Điều này làm hoàng thượng rất vui nhưng hoàng hậu thì ngược lại. Bà càng xem cô là cái gai trong mắt…
- Căn dặn nhà bếp cho gói thuốc này vào…- Bà đưa cho người hầu một gói thuốc. Mục đích muốn giết chết nàng. Bà có thể giết nàng từ rất lâu rồi nhưng thương tình nàng thân bệnh tật, lại không biết nói chuyện nên tha chết. Nhưng không ngờ, có một ngày, đứa con trai bà đã 24 tuổi vẫn không chịu lập thiếp, suốt ngày chỉ quấn lấy con hồ ly tinh ấy. Hổ phụ sinh hổ tử, giữ lại chỉ mang đại họa.
- Tiểu Quân, ngươi nấu cơm cho công chúa xong thì cho gói thuốc này vào!
- Cửu cửu, là thuốc gì thế ạ?- Thái Duy Quân lúc này cũng đã 24 tuổi, hắn không có cha mẹ, được tuyển vào cung để làm bếp. Hắn có tài nấu ăn, phần ăn của Tử Anh trước giờ đều do hắn nấu.
- Ta cũng không biết!- Nói xong, ông đi làm chuyện khác. Sống trong hoàng cung, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu không kiểm kĩ thuốc, rất có thể bị vạ lây, giá họa. Hắn lấy một ít thuốc rải trước tổ kiến. Một lát sau, đàn kiến ăn phải đều chết. Hắn quăng gói thuốc đi. Suýt nữa thì mang trọng tội mưu sát công chúa. Hắn nấu cơm xong thì đích thân mang tới phòng cho nàng.
- Tham kiến công chúa, cơm của người đây!
- Ngươi là ai? Tiểu San đâu?- Hạ Tử Anh từ trong phòng đi ra. Hắn trợn mắt nhìn, sao có người con gái xinh đẹp thế này. Tuy vẫn chưa ra dáng thiếu nữ nhưng khí chất xuất phàm.
- A, tiểu nhân là người làm bếp. Tiểu nhân có chuyện muốn nói với công chúa!
- Chuyện gì?- Nàng e sợ đi đến.
- Công chúa phải bảo trọng, lúc nãy có người bảo tiểu nhân bỏ thuốc độc vào thức ăn của công chúa!- Hắn nói xong, chưa định quay đi. Mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nàng. Tử Anh bình thản ăn cơm như không có chuyện gì. Sống trong chốn hoàng cung, cái chết nếu muốn tìm đến thì tránh cũng không được.
- Đa tạ ngươi!- Nàng gật đầu nhẹ. Hàng mi dày rũ xuống che mất đôi mắt buồn. Chẳng biết nàng đang nghĩ gì, nàng đang có ý định gì.
- Công chúa chỉ mới 13, lại không có người thân. Tiểu nhân cũng vậy. Chúng ta đều là những kẻ đáng thương!
- Đáng thương?- Nàng ngừng ăn. Ánh mắt lơ đễnh về góc phòng.
- Đúng! Hay… công chúa làm bạn với tiểu nhân nhỉ?- Hắn ngại ngùng quay mặt đi nơi khác. Tử Anh nghiêng đầu khó hiểu.
- Bạn?
- Ừ, là người sẽ cùng công chúa chia sẻ buồn vui, người luôn bảo vệ công chúa!
- Ta không muốn liên lụy đến ngươi. Ngay cả ca ca ta cũng không muốn…- Nàng lại tiếp tục ăn.
- Công chúa đừng lo! Tiểu nhân nhất định sẽ giữ lời nếu công chúa chịu làm bạn với tiểu nhân…- Thái Duy Quân đưa tay hạ quyết tâm. Hạ Tử Anh nhìn hắn, đôi mắt long lanh ngấn nước. Có người chịu làm bạn với nàng ư?
- Cũng được. Đừng gọi ta là công chúa. Trông ngươi có lẽ trạc tuổi với ca ca. Ta sẽ gọi ngươi là huynh, ngươi cứ gọi ta là muội! Huynh… tên họ, tuổi tác là chi?- Khuôn mặt u buồn vui hơn đôi chút. Hắn cười tít mắt, nụ cười tạo cho người khác cảm giác tin tưởng.
- Huynh tên Thái Duy Quân. Năm nay đã 24 tuổi!
- Huynh lại đây ăn cơm với ta đi!- Hạ Tử Anh nở nụ cười như trăm hoa đua sắc. Hắn gật đầu. Không ngờ công chúa lại cô đơn như thế.
Từ đó, lúc rãnh rỗi hắn thường đến phòng nàng dạy nàng thổi sáo, làm thơ, đôi lúc còn len lén đưa những món đồ do mình ra kinh thành đã mua tặng nàng. Hoàng hậu dần không quan tâm đến chuyện sống chết của nàng nữa, nàng bây giờ nửa bước chẳng rời khỏi phòng. Hạ Tử Phong lại lo chuyện nước nhà ngoài biên ải. Ít ra, con hồ ly tinh ấy không quấn lấy chàng như lúc trước.
Hạ Tử Anh lên 15, nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần. Chuyện nước nhà đã xong. Hạ Tử Phong trở về bên nàng, ngày ngày không muốn rời nửa bước. Thái Duy Quân có chạm mặt vài lần, 2 người đều là người quan trọng nhất của nàng. Một hôm, Tiểu San có đến nói với nàng:
- Nô tỳ nghe hoàng thượng nói, khi công chúa hoàn toàn trưởng thành sẽ gả người cho Lạc Bình Thiên…
- Là ai? Gả?- Hạ Tử Anh mở to đôi mắt hỏi lại.
- Gả có nghĩa là công chúa sẽ về làm nương tử người khác, sẽ cùng giàu sinh ra tử…
- Ta…muốn gả cho ca ca.- Hạ Tử Anh cúi đầu cười bẽn lẽn. Ca ca đã chăm sóc nàng từ nhỏ. Chuyện gì cũng ưu tiên cho nàng. Vậy… nàng sẽ gả cho huynh ấy.
- KHÔNG ĐƯỢC!- Thái Duy Quân đẩy cửa phòng của nàng vào. Hạ Tử Anh ngạc nhiên hỏi lại:
- Tại sao?
- 2 người là huynh muội, sẽ nghịch lẽ trời, là loạn luân!- Hắn sốt ruột nói. Hạ Tử Anh im lặng không đáp.
- Người đời sẽ chê cười 2 người…- Thái Duy Quân trong lòng dù rất đau khổ nhưng vẫn cố gắng giải thích.
- Ta… Tiểu San, huynh ấy nói có đúng không?- Hạ Tử Anh mắt ngấn nước, hy vọng tìm được câu trả lời thỏa đáng. Tiểu San mím chặt môi gật đầu. Hạ Tử Anh vẫn không hiểu chuyện gì, nàng không nói cho ca ca rõ, đổ bệnh tận 2 tháng vẫn chưa khỏi…
*HAPPY NEW YEAR! CHÚC CÁC ĐỘC GIẢ THÂN YÊU MỘT NĂM MỚI TRÀN ĐẦY NIỀM VUI VÀ HẠNH PHÚC NHÉ! ^^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...