Chương 14: Tình cảm nhen nhóm. . .
Quả thật, người như cô mà “có mặt để mất” à? Khôi hài!
————————————————————————————————————-
- Cậu ta vào kìa, muội nấp trước đây! Huynh nhớ phải giúp biết không hả?- Tú Anh gằng mạnh câu cuối rồi nép cánh cửa hóng chuyện. Hạ Tử Phong thở dài, nhìn Khánh Lâm đang từ từ đi vào sân nhà. Tú Anh đứng phía sau cánh cửa lá, đưa 2 ngón tay vào mắt mình ra hiệu:”I’m looking at you!” Mở miệng thôi đã khó xử, tiểu yêu tinh còn bắt chàng hỏi những chuyện này nữa là sao?
- A, Khánh Lâm!- Hạ Tử Phong ngại ngùng giơ tay gọi Khánh Lâm. Cậu có hơi ngạc nhiên, chàng vốn là người kiệm lời, gọi cậu có chuyện gì quan trọng không nhỉ?
- Huynh gọi đệ có chuyện gì?
- Chúng ta trò chuyện 1 lát có được không?- Khuôn mặt Hạ Tử Phong vì ngại quá hóa đỏ, người không biết chuyện còn nghĩ nam nhân tuyệt sắc kia có tình ý với Khánh Lâm.
- Hả? À…- Khánh Lâm thấy vậy ngồi xuống cạnh chàng. Tú Anh giơ ngón tay cái lên ra hiệu:”Very well!”
- Đệ…có tình ý gì với Mặc Băng không?- Hạ Tử Phong không biết vòng vo ra sao nên vào thẳng vấn đề, trên mặt vẫn phủ tầng phấn hồng. Tú Anh xoa xoa cằm:” Cưng à, rất mạnh mẽ, tỷ thích!”
- Sao lại hỏi đệ như thế?- Trái lại với ý nghĩ của Hạ Tử Phong và Tú Anh, Khánh Lâm nghĩ chàng có ý với Mặc Băng, trong lòng thấy tủi hổ lắm. Hạ Tử Phong là thái tử, khôi ngô tuấn tú, khí chất xuất thần như thế, Mặc Băng thế nào cũng “ưng” thôi!- Tình ý gì chứ? Đệ không có!- Nghĩ vậy nên cậu nhanh chóng chối bỏ, trong lòng buồn rười rượi.
Tú Anh cắn môi, giơ 2 ngón tay (2 người), rồi chỉ vào mình (Tú Anh), rồi giơ trái tim chỉ vào Khánh Lâm ( Mặc Băng), chỉ xuống đất (rơi xuống), bơi (nước), lại vòng tay ôm lấy mình (cứu ai?) Hạ Tử Phong ngẫm mãi chẳng ra, tiểu yêu tinh này có ý gì nữa đây? Thấy Tử Phong cứ nhìn vào phía trong, cậu cũng quay lại nhìn, Tú Anh nhanh chóng nấp vào cánh cửa. Thấy không có gì, Khánh Lâm lại quay lại nhìn chàng khó hiểu. Chẳng hiểu sao, chàng lại ngộ ra động tác của Tú Anh như thế này:” Tử Anh (do chỉ vào mình) thích (trái tim, chỉ vào Khánh Lâm) Khánh Lâm có thể vượt qua núi cao (chỉ xuống đất) biển rộng (bơi), hỏi Khánh Lâm có đồng ý không (ôm mình)!” Không kìm được tức giận, bóng dáng cao lớn đi nhanh về phía cửa túm áo Tú Anh đi thẳng. Chết tiệt, ca ca điên khùng này đang làm gì thế? Hỏng bột, hư đường hết rồi!
- Thả muội xuống!
- Muội quá lắm rồi!- Tử Phong gắt gỏng vẫn “xách cổ lôi đi”. Tú Anh thể hiểu nổi mình đã làm gì cho ca ca giận đến mức này. Ra đến bờ sông, nơi vắng người chàng mới thả cô ra. Cô chống nạnh giậm chân đùng đùng:
- Huynh làm gì thế hả?
- Muội sắp thành thân, lại bảo muốn tác hợp cho Mặc Băng và Khánh Lâm tại sao lại có thể nói ra câu nói phi lễ như thế?- Tử Phong nóng nảy nói, chỉ tiếc là không thể ném cô xuống sông.
- Nói gì cơ?
- Nói gì thì muội là người rõ nhất!
- Rồi sao?
- Muội…- Bị Tú Anh trừng mắt, Hạ Tử Phong tức đến nổi không nói nên lời. Cô lấy tay áo lau lau mắt cho chàng rồi dùng ngón tay trỏ chỉ thẳng vào mi tâm:
- Muội nói là:” Giữa 2 người, muội và Mặc Băng rơi xuống biển sẽ cứu ai trước?”- Cô biết ngay ca ca khờ khạo sẽ không biết động tác hình thể là gì. Trời ơi, rốt cục ca ca đang nghĩ cô là thể loại con gái nào vậy? Hạ Tử Phong đứng trơ ra. Mấy ngọn gió thổi qua làm 2 sợi tóc trước mặt bay bay, hoàn toàn đứng hình. Chỉ có 1 từ để miêu tả :”Đơ”!
- Huynh đấy, sao không suy xét kĩ lưỡng gì hết!
- Nhưng câu đó của muội cũng có ý gì đó với đệ ấy…- Hạ Tử Phong quê quá hóa giận, đành tìm ra cái cớ khác. Chuyện này bảo chàng bình tĩnh sao được? Tử Anh, muội còn muốn dày vò huynh đến bao giờ? Rõ ràng muội biết huynh không thể bình tĩnh khi ở gần muội!
- Huynh về nấu chậu nước sôi, nhảy vào tắm, máu nóng chảy lên đầu, sẽ thông suốt hơn!- Tú Anh bực bội chỉnh sửa cổ áo rồi quay lưng đi. Tử Phong đứng đó vò đầu bứt tai, đột nhiên cô quay lại.- Muội nói như thế nhưng huynh không được làm theo, đầu óc huynh không tỉnh táo, muội sợ huynh lại làm thật!- Nói xong lại đi tiếp. Hạ Tử Phong kìm chế không được lại nở nụ cười. Cũng may, Tử Anh không có ý định ra chiêu “hạ sách yêu thương ” này…
- Mặc Băng, chúng ta ra bờ sông đi!- Tú Anh xoăn tay áo hùng hổ đi vào phòng Mặc Băng. Mặc Băng nhăn mặt:
- Trời đang có tuyết, đừng nói… tỷ định tắm nha!
- Cũng gần giống như vậy!- Tú Anh gật đầu. Hạ Tử Phong lóng ngóng bên bờ sông, bàn tay cầm mấy viên đá quẳng xuống. Hạ Tử Phong suốt cuộc đời chưa lần nào mất mặt như lần này. Tú Anh kéo tay Mặc Băng đi đến. Hạ Tử Phong chép miệng:
- Muội định dùng cách này thật sao?
- Ừm…- Tú Anh xoa cằm.- Huynh mà làm không xong thì đừng nhìn mặt ta nữa!
- Tỷ tỷ…- Mặc Băng định giật tay cô nói gì nhưng vừa thấy Khánh Lâm đi đến đã kéo tay Mặc Băng nhảy ùm xuống sông. Tử Phong hốt hoảng định ngăn lại nhưng chuyện gì cũng đã lỡ rồi. Khánh Lâm nghe tiếng gọi í ới thì đi nhanh đến.
- 2 người họ. . .- Cậu ngạc nhiên nhìn 2 người con gái đang trôi nổi trên dòng sông.
- Ơ… cậu sẽ cứu ai? Còn không mau cứu! Ta… không biết bơi!- Hạ Tử Phong chỉ ước mình dưới chân mình có cái lỗ lập tức chui xuống. Hạ Tử Anh, muội khá lắm, vì hạnh phúc của người khác, hạ thấp danh tự của huynh. Tú Anh tức cười, vùi đầu xuống mặt nước cười thỏa mãn làm bong bóng nổi lềnh bềnh phía trên.
- Sông này rất cạn mà!
- Hả?- Tú Anh vừa ngẩng đầu lên đã thấy Mặc Băng vắt áo bò lên bờ. Cô cao 1m68, nước chỉ cao đến…eo. Hạ Tử Phong lúc này gập nửa người ôm bụng mà cười đến chảy cả nước mắt. Gậy ông đập lưng ông, tuy cả 2 đều rất mất mặt nhưng quả thật, chàng không thể nhịn được cười. Tú Anh nóng nảy bơi nhanh vào bờ nhéo tai Hạ Tử Phong.- Huynh có ngừng cười không hả? Ngừng cười ngay lập tức!
- Lúc nãy muội cũng định nói nhưng…- Mặc Băng ấp úng, đưa 2 tay ôm lấy thân mình, run lên bần bật vì lạnh.
- Thôi, giờ thì muội không cần nói nữa. Hắt xì!- Tú Anh lôi cổ áo Hạ Tử Phong đi về phía trước như lúc nãy chàng đã làm. Có gì vui mà cười ghê thế hả?
- Bọn họ…- Khánh Lâm vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, mở mắt tròn xoe nhìn Mặc Băng.
- Huynh thật đáng ghét!- Mặc Băng giẫm lên chân Khánh Lâm giận dỗi, đùng đùng bỏ đi. Rốt cuộc, cậu đã làm gì sai?
- Thạch Đào… ta… mất mặt quá! Sao có thể để ca ca cười ta như thế!- Tú Anh nằm úp mặt vào gối, nhục quá, nhục quá đi mất!
- Lúc này mới thấy mất mặt hay sao? Ngươi còn nhớ gì không?- Thạch Đào vừa gặm táo vừa hỏi. Quả thật, người như cô mà “có mặt để mất” à? Khôi hài!
- Nhớ gì?
Tú Anh miên man nhớ lại. . .
- Ta làm 3 cái bánh, ngươi 1 cái, ta 1 cái, ca ca 1 cái!- Tú Anh vui vẻ gặm bánh bao, Thạch Đào vẫn còn buồn ngủ nên không bò đến ăn. Ừm, bánh rất ngon nhưng chỉ có 1 cái, có phải ít quá không nhỉ? Ca ca vẫn còn ở ngoài đồng chưa về, chắc chẳng biết chuyện cái bánh này đâu! Thế là cô ăn nốt cái bánh còn lại. Thạch Đào vẫn im thin thít không có động tĩnh. 2 cái có phải vẫn còn ít không, sao bụng cô không no gì cả! Thế là cái thứ 3 bay vào luôn bụng cô. Làm hại, Tử Phong về không có gì vào bụng ngoài mấy trái đào, còn cô thì “phung phí” thải hết ra, 1 khắc lại phải thải ra 1 lần. Hỏi ra mới biết, thì ra là do bản tánh tham ăn của cô! Thạch Đào hả hê vô cùng. . .
Lần khác, Hạ Tử Phong vì mệt quá mà ngủ mê man. Tú Anh ngồi vẽ tranh, sẵn mực còn dư, cô “trang điểm” cho ca ca. Cô vẽ rất chân thực, 1 mĩ nam anh tuấn nhanh chóng thành 1 con gấu trúc lù khù. Chưa hết, cô còn vẽ lên cả bộ ngực rắn chắc nữa, aizzz, săn chắc lắm đấy! Tú Anh vừa vẽ vừa hít hít mũi, không ngờ Hạ Tử Phong tỉnh dậy đúng lúc, thấy mặt cô có 2 dòng máu mũi tuôn ra như suối! Bản thân vừa tức giận lại vừa buồn cười, Tú Anh thì vẫn không hề hay biết cho đến lúc rửa mặt. . .
Lần khác nữa, cô trèo cây, không may bị vướng cành cây làm rách váy 1 mảng lớn, cô xé ngang váy lên đến đùi. Hạ Tử Phong đúng lúc đi đến liền xoay mặt qua chỗ khác ngại ngùng. “Kẻ trên người dưới”, trời ơi! Tú Anh có theo hỏi “Huynh đã thấy gì chưa?” thì chàng lắc đầu, mặt đỏ lựng. Bây giờ nghĩ đến mới biết, chắc đã thấy rồi còn đâu!!!
Trời ơi, cô là loại người gì đây? Sao lại có thể làm ra nhiều chuyện đáng xấu hổ như thế? Sao bây giờ cô mới biết? Không nghĩ nữa, càng nghĩ chỉ càng… xấu hổ!
~~ Quác…quác…~~”Câm miệng ngay con quạ kia!”
Hạ Tử Phong mang cơm vào cho cô. Đầu tóc Tú Anh bù xù, mặt vẫn hậm hực. Vừa nhìn thấy cô, nhớ đến chuyện ban trưa không nhịn được lại cười khùng khục.
- Huynh đi chết đi!- Tú Anh ném cái gối về phía chàng, khuôn mặt đỏ lựng lên.
- Huynh đi thật nhé!
- Khoan!
- Mềm lòng rồi à?- Hạ Tử Phong nở nụ cười mê hoặc nhưng lần này Tú Anh hoàn toàn không quan tâm đến, phi ngay thân mình cầm lấy mâm cơm.- Giờ thì huynh đi được rồi!
- Muội…- Ở cùng cô hơn 20 ngày, cô vẫn không xem chàng bằng cái bao tử của chính mình.
- Huynh đến đây để cười thì có thể đi, không tiễn!- Tú Anh gắp thức ăn cho vào miệng, không thèm ngẩng đầu lên.
- Huynh không cố ý!- Vừa dứt câu, Hạ Tử Phong đột nhiên nhớ đến khuôn mặt xấu hổ, vì lạnh mà liên tục hắt xì thì phì cười lần nữa, không cần biết vẻ mặt Tú Anh ra sao đã chạy nhanh ra khỏi đó. Chậm 1 chút, rất có thể không còn nguyên vẹn 1 cái mạng. . .
- Giang Khánh Lâm! Đệ đến đây!- Tú Anh giơ ngón tay trỏ ngoắc cậu lại, khóe miệng nở nụ cười thân thiện. Khánh Lâm gãi đầu đi đến, tính cách của Tú Anh rất thất thường, không cư xử tốt thì hậu quả rất khó lường.
- Tỷ… gọi đệ?- Khánh Lâm sợ sệt lên tiếng.
- Rốt cuộc ngươi có thích Mặc Băng không?
- Tỷ và Hạ Tử Phong huynh hỏi đệ như thế để làm gì?- Khánh Lâm rụt đầu lại. Tú Anh bặm môi:
- Bây giờ có trả lời không thì bảo?
- Đệ không có! Hạ Tử Phong có gì đó với Mặc Băng sao?- Khánh Lâm hỏi lại. Tú Anh ngớ người ra, liên quan gì đến huynh ấy nhỉ? Hả? Sắc mặt cô đanh lại:
- Ai bảo đệ như thế?
- Đệ…tự nghĩ!
- ĐẦU ÓC CỦA ĐỆ CHỨA CÁI GÌ MÀ SUY DIỄN LUNG TUNG THẾ HẢ? TUY MẶC BĂNG CÓ LỄ NGHĨA HƠN TỶ NHƯNG HẠ TỬ PHONG HUYNH ẤY KHÔNG PHẢI HẠNG “TRÂU GIÀ THÍCH GẶM CỎ NON”!- Tú Anh hét lên, Khánh Lâm giật mình lùi lại 2 3 bước. Cô thở ra nhẹ nhàng, sắc mặt trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu.- Mặc Băng nói, nếu đệ không có tình cảm gì với muội ấy, muội ấy sẽ thành thân với tên công tử làng bên! Chấm hết!
Tú Anh xoay người đi, đột nhiên, cô quay phắt lại:
- KHÔNG ĐƯỢC NGHĨ LÀ HẠ TỬ PHONG CÓ TÌNH Ý VỚI MẶC BĂNG NỮA NGHE CHƯA!- Khuôn mặt lại điềm tĩnh như nước mùa thu đi thẳng vào nhà đẽo mấy khúc gỗ. Hạ Tử Phong ngồi trên mái nhà gật đầu hài lòng. Tử Anh vẫn chưa biết sự hiện diện của chàng, những lời nói ban nãy là thật lòng ư? Khánh Lâm đột nhiên thấy mình sa sút hẳn, chân cũng chẳng đứng không vững, cứ run run lên. Có lẽ Mặc Băng cùng sinh ra và lớn lên cùng cậu chăng?
*Tháng 12 Win phải thi nhiều lắm, chắc sang tháng 1 mới có chap đều lại nhưng viết xong Win sẽ post, mọi người nhớ cmt để Win biết mọi người vẫn đang đọc nha. T^T*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...