Chương 13: Tác hợp tình duyên. . .
- Muội còn trẻ, là nguyệt trẻ, huynh đã già, là nguyệt lão! Chúng ta là 1 đôi!
————————————————————————————————————
- Vi sư ơi, chúng con có thể gọi người là tiên nữ hay không???- 1 đứa bé gái mặt mày lanh lợi, tóc búi 2 chùm xinh xinh giơ tay hỏi. Tú Anh cũng bất ngờ vì câu hỏi này. Hỏi xong, cả đám con nít lại nhao nhao lên tán thành. Có lẽ vi sư của chúng quá xinh đẹp, từ dáng đi, nụ cười, hay 1 sợi tóc đều đẹp. Tú Anh bĩu môi, làm xấu khuôn mặt xinh đẹp kia rồi nói:
- Ta là yêu tinh!
Bọn con nít thích thú cười rộ lên. Cuộc đời cô, vừa sinh ra đã sống trong bần cùng cực khổ, lớn hơn nữa đã phải sớm trưa ra đồng, đến lúc học đại học lại cô đơn 1 mình, không có hôm nào được xem là hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng sống với danh phận Hạ Tử Anh thì khác, Hạ Tử Anh có ca ca yêu thương, dân chúng ngưỡng mộ dù kiếp số cô ấy đoản mệnh vẫn là người cô ghen tỵ nhất. Cô chỉ tiếc, tiếc mình lại là Trần Tú Anh, vô tâm, cô độc. Cô đang sống rất hạnh phúc dưới thân phận của Hạ Tử Anh, nếu Hạ Tử Anh không tìm cô, chắc cô cũng chẳng biết hạnh phúc là gì. Học xong, cô và bọn trẻ chơi đuổi bắt trong sân nhà tri phủ. Cha mẹ chúng từ sớm đã phải ra đồng làm việc, cô thay họ chăm chúng. Trời tuyết đặc, chỉ có thể trồng khoai tây và các loài cây xứ lạnh. Hạ Tử Phong dạy cho họ chọn giống, thay đổi cây trồng theo mùa, cải tạo đất trồng ra sao, họ hăng chí học tập, người này giúp đỡ người kia, tuy công việc vất vả nhưng lại rất vui. Hạ Tử Phong ngồi dưới gốc đa cạnh nàng. Bọn con nít túm tụm xung quanh nghe chàng đàn, tiếng đàn say lòng người. Tuy bọn chúng còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, để có thể đàn như thế này không phải là dễ. Tú Anh say sưa lắng nghe. Tiếng đàn vẫn thánh thót như lần đầu cô gặp chàng, lúc đó, gương mặt chàng lạnh lùng hơn bây giờ, là 1 khoảng xa vời khó với tới. . .
- Vi sư, con cũng muốn học đàn!- Bối Tiểu Như kéo tay áo cô. Tú Anh véo má con bé gật đầu:
- Con phải học chăm chỉ mới được, lại đây!- Tú Anh nhận lấy cây đàn từ tay Hạ Tử Phong, choàng tay qua con bé hướng dẫn. Mấy đứa bé còn lại nào muốn thua thiệt, cả bọn nhao nhao:
- Con cũng muốn!
- Được rồi, các con xếp hàng đi nào!- Tú Anh vui vẻ bảo bọn chúng xếp hàng, đúng là con nít hồn nhiên thật đáng yêu. Càng nghĩ càng thấy xót xa, nếu chiến tranh giữa 2 nước lại diễn ra, những đứa trẻ này sẽ không có cuộc sống yên bình, không thể cười hồn nhiên như bây giờ. Cô chỉ còn cách thành thân với Lạc Bình Thiên, ngày tháng cứ vùn vụt trôi, nhanh đến mức cô chỉ nghĩ mình vừa đặt chân vào Thiên Xuân mộng ngày hôm qua. . .
Hạ Tử Phong nhìn khuôn mặt kiên nhẫn dạy đàn cho bọn nhóc khẽ cười. Hạ Tử Anh biết yêu thương cuộc sống hơn, tin tưởng vào hạnh phúc hơn, nàng không còn tạo khoảng cách với chàng nữa. Hạ Tử Phong chỉ muốn nàng hóa bé lại thành đứa trẻ, không gánh vác việc giang san, không lớn sẽ không thể thành thân. Không lớn, sẽ không rời xa ca ca. Không lớn, muội muội sẽ mãi cười vui vẻ như thế này. . .
—————————————————————————————————–
- Khánh Lâm, huynh có mệt không?- Cô nương nở nụ cười hiền dịu, đôi má lúm đồng tiền, trên tay cầm giỏ cơm đi đến. Khánh Lâm ngẩng đầu lên, là Phương Mặc Băng, Mặc Băng là con gái rượu của Phương lão gia. Cô rất hiền, đức hạnh đều có đủ, luôn đối xử nhã nhặn với mọi người như cha mình. Phương lão gia tuy giàu có nhưng không hách dịch, ông thường ban phát gạo, tiền cho lương dân. Có lẽ cái đó gọi là công đức nên ông ban phát hoài mà chẳng hết. Mặc Băng lấy khăn tay lau mồ hôi cho Khánh Lâm, khóe môi vẫn vấn vương nụ cười xinh đẹp.
- Huynh ngừng tay ăn chút gì đi!
- A, Phương tiểu thư thật thiên vị quá nha!- 1 người trêu ghẹo lên tiếng. Mặc Băng đỏ mặt, thẹn thùng:
- Muội có mang cơm đến ọi người kia mà!
Phương Mặc Băng là thiên kim đại tiểu thư nhưng hầu như ngày nào cũng mang cơm đến ọi người. 1 phần cũng vì tình cảm trong lòng nảy nở với Khánh Lâm. Giang Khánh Lâm vẫn không hề hay biết gì, chỉ biết, Mặc Băng là ngôi sao trên trời, là vì sao sáng nhất, đẹp nhất, cũng vì thế mà khó có thể chạm tới.
Tú Anh cũng vừa lúc mang cơm đến, thấy Mặc Băng thì gật đầu chào. Khánh Lâm đổi hướng sang nhìn cô, Mặc Băng thoáng chốc thấy tự ti. Người con gái kia là ai, sao có thể xinh đẹp đến thoát tục như thế. Nàng hút ánh nhìn của mọi người, kể cả Khánh Lâm.
- Mọi người ăn nhiều vào mới có sức làm việc!- Tú Anh cười tít mắt, nụ cười xua tan đi mọi mệt mỏi của trần gian. Đám con nít đi phía sau cô cũng nhao nhao, chúng chạy đến lấy cơm đưa cho cha mẹ mình, miệng rối rít kể những việc mình đã được học. “Tiên nữ” xinh đẹp còn chơi cùng bọn chúng. Hạ Tử Phong đi đến bên cạnh cô. Tú Anh ngồi trên nền tuyết cầm bát canh đưa cho chàng:
- Ca ca, huynh nếm thử xem muội làm có ngon không?- Cô hồi hộp chờ đợi kết quả. Hạ Tử Phong gật đầu, ăn muỗng canh cô đút.- Sao hả?- Tú Anh hỏi nhỏ, khuôn mặt hào hứng chờ đợi.
- Rất ngon!
- Yeah!- Tú Anh nhảy cẫng lên vui vẻ. Nụ cười của nàng là liều thuốc bổ cho chàng, thật muốn ngắm nhìn mãi mãi.
Mặc Băng vừa thấy thích vừa thấy ghen tỵ với Tú Anh. Nàng xinh đẹp, giỏi giang, lại có 1 ca ca yêu thương mình như thế, nàng có cả thiên hạ rồi còn gì? Tuy Mặc Băng không xinh đẹp bằng cô nhưng cũng không phải dạng nhan sắc tầm thường, ấy vậy mà Khánh Lâm cùng lớn lên với nàng lại không hiểu tình cảm của nàng, làm nàng cảm thấy thất vọng quá.
- Mặc Băng, ăn cái này đi!- Khánh Lâm gắp cho cô 1 miếng cá. Mặc Băng mở to mắt ngạc nhiên rồi gật đầu mỉm cười. Đây là lần đầu tiên Khánh Lâm chủ động với cô.
- Muội thấy cô gái đó không?- Cậu chỉ tay về phía Tú Anh. Mặc Băng thoáng buồn, ra hiệu đã thấy. Khánh Lâm tự hào nói.- Cô ấy là nghĩa tỷ của ta!
- Hả?- Mặc Băng thoáng ngạc nhiên rồi lấy lại tinh thần vui vẻ, thì ra chỉ là nghĩa tỷ. Buổi ăn trưa trải qua nhẹ nhàng. Tú Anh đã quan sát thấy Mặc Băng luôn nhìn về phía mình nên cũng hiểu rõ đôi chút, con bé đó thích Khánh Lâm. Khánh Lâm cũng vậy nhưng có điều, cậu còn quá thơ ngây không nhận ra. Bọn họ có gì không thể nói rõ chăng?
Ăn xong, Tú Anh ngồi cắm cúi bên mấy khúc gỗ. Hạ Tử Phong thấy vậy bèn hỏi:
- Muội đang làm gì thế?
- Muội đang làm mấy cây đàn tranh cho bọn trẻ. Chúng ta cũng sắp đi khỏi đây còn gì!- Nói đến đây, Tú Anh khẽ thở dài. Bọn trẻ quá đáng yêu, cô không nỡ. . .
- Huynh làm giúp muội!
- Không cần đâu, khi nào muội làm xong tất cả. Chúng ta sẽ đi! 1 mình muội làm thì sẽ kéo dài thời gian bên cạnh chúng hơn!
Hạ Tử Phong gật đầu. Thạch Đào đang kéo căng những sợi dây ra cho cô, Hắc Huyết thì biến đâu không biết. Thạch Đào rất được lòng mấy đứa trẻ, đứa nào cũng thích vây lấy nó. Hắc Huyết thì khác, chỉ vừa xuất hiện đã bị bọn chúng hùa nhau bắt lấy, vỗ tay bôm bốp định đập bẹp dí.
——————————————————————————————————-
- Phương lão gia, Phương lão gia à!!!!- Tiểu yêu tinh này lại đến quấy phá ông, đọc sách trong thư phòng cũng không được yên tĩnh. Hạ Tử Phong là thái tử, chắc chắn cô gái này không phải là người tầm thường. Từ trước đến nay chưa ai dám tùy tiện xông vào thư phòng, cô gái này lại khác. Nàng nói nàng tên Tú Anh, tính tình lanh lợi, vui vẻ. Ở bên cạnh nàng cũng rất vui. Tiểu yêu tinh rất ham hiểu biết, thứ gì cũng muốn học, hơn nữa, nhan sắc tuyệt trần kia nhìn hoài chẳng thấy chán.
- Có chuyện gì? Ta đã bảo ngươi rồi, đừng tùy tiện xông vào thư phòng của ta!
- Nè, làm gì thế hả? Ta chỉ đến mượn vài quyển sách để dạy cho bọn trẻ thôi mà!- Cô tự tiện cầm mấy quyển sách, trên tay vẫn cầm trái đào cắn dở, miệng nhai chóp chép.
- Haiz, ngươi là nữ nhi, tại sao lại không biết lễ nghĩa, tôn ti gì hết! Vậy mà lại dạy đạo lí làm người cho bọn trẻ! Ngươi có dạy hư không đấy hả?
- Yên tâm, những đứa trẻ này khi lớn lên đều sẽ hiền dịu, ngoan ngoãn, xinh đẹp, đáng yêu như Mặc Băng vậy!- Tú Anh đánh trúng tim đen lão. Mặc Băng quả thật như thế, tuy nhan sắc không thể so bì bằng cô nhưng về lễ nghĩa chắc có lẽ hơn cô rất nhiều. Cô chỉ tự tung tự tác thế này sau lưng ca ca, nếu ca ca mà biết, chắc chắn lại khuyên răn nàng. 1 lần nọ, nàng ngồi lên bàn vi sư dạy ấy đứa trẻ, bị chàng bắt gặp, chàng lại nói đạo nói lí cả nửa ngày làm Tú Anh muốn vui vẻ chơi đùa cũng không được.
Phương lão gia hắng giọng 1 cái cười hề hề:
- Con gái của ta kia mà!
- Nè, nghĩa đệ của ta thấy thế nào hả?- Tú Anh cầm quyển sách quạt quạt cho ông. Ông cũng hơi ngạc nhiên về câu hỏi này, Tú Anh hỏi ông như thế có ý gì?
- Ngươi hỏi ta. . .
- Không cần biết! Ông trả lời đi!
- Ừm, rất khôi ngô, chăm chỉ, lại ngoan ngoãn, không đam mê tửu sắc, lại hiếu thuận với cha mẹ, tuy học vấn không cao nhưng biết lễ nghĩa hơn ngươi đó!- Phương lão gia 2 mắt đăm chiêu nói về Khánh Lâm, cuối câu thì dùng cây bút gõ lên đầu cô. Tú Anh xoa xoa đầu:
- Có cần mắng ta thế không hả? Có thấy thích nghĩa đệ ta không?
- Ừ, thằng nhóc cũng rất tốt!
- Vậy… chúng ta kết thông gia. Thấy thế nào?- Tú Anh nở nụ cười ma mãnh. Phương lão gia giật mình, con gái chỉ mới 16, tuy có thể gả rồi nhưng vẫn còn trẻ con lắm.
- Khánh Lâm là 1 tên tiểu tử rất tốt, nhưng Mặc Băng không biết có…
- Con đồng ý thưa cha!- Mặc Băng nãy giờ nấp sau cánh cửa chạy vào, nét mặt hớn hở. Tú Anh huých sáo, mắt lơ đãng xoay mấy vòng. Ta đã nói rồi, con gái lão như thế nào thì khi lớn cũng về nhà người mà làm con cháu, coi kìa, vừa nói sẽ gả cho Khánh Lâm con mắt đã sáng rực thèm thuồng thế kia. Còn bảo ta không biết lễ nghĩa phép tắc nữa không?
- Vậy còn Khánh Lâm, nó…
- Để ta, ha ha, ta rất muốn xem 2 đứa thành thân nha!- Tú Anh ôm chồng sách, không tạm biệt, thoắt cái đã chẳng thấy đâu. Tú Anh tỷ tỷ đúng là không gạt nàng, tỷ ấy mà ra tay, chuyện gì cũng suôn sẻ. Tuy là thích Khánh Lâm nhưng Mặc Băng không ngờ có 1 ngày lại có thể trở thành nương tử của huynh ấy. Phương lão gia lắc đầu, xoa xoa mi tâm, con của lão “dại trai” như thế từ bao giờ? Phương phu nhân có dạy nó như thế không nhỉ?
- Ca, caaa, ca, caaaa, ca, caaaaa!- Tú Anh ngồi cạnh tập nhả chữ, 1 tiếng ca ngắn thì thêm 1 tiếng ca dài, 1 tiếng ngắn thì thêm 1 tiếng ca dài hơn tiếng ca dài lúc trước. Hạ Tử Phong đang gảy đàn, bàn tay dừng lại, ngẩng đầu lên xem tiểu yêu tinh muốn gì.
- Có chuyện gì, muội đừng vòng vo!
- Ha ha, ta muốn làm bà mốiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!- Tú Anh ngân dài chữ mối trong thích thú. Nhìn khuôn mặt cực kỳ biểu cảm của cô, Hạ Tử Phong không nhịn được cười 1 tiếng. Lại nữa, lại nữa rồi, máu dê trai tìm ẩn của nàng lại nổi lên, Hạ Tử Phong cười thật là quá đẹp, cô sắp xịt máu mũi luôn ấy!
- Liên quan gì đến huynh?
- Huynh làm ông mối nhé!- Tú Anh cầm sợi len đỏ múa may đủ phía, miệng lẩm bẩm.- Dây tơ hồng đây! Ta là “nguyệt trẻ”~!
- Sao lại nguyệt trẻ?- Hạ Tử Phong nhíu mày hỏi. Tú Anh tâm trạng đang rất tốt nên tùy hứng điên khùng:
- Muội còn trẻ, là nguyệt trẻ, huynh đã già, là nguyệt lão! Chúng ta là 1 đôi!
Hạ Tử Phong ngừng lại 1 chút, “chúng ta là 1 đôi”, tuy nhiên, đôi mắt to tròn kia vẫn không thể hiện 1 chút lưu luyến tình cảm nào, như thể, câu đó chỉ vô tình thốt ra khỏi miệng. Chàng xoa xoa đầu cô:
- Muốn huynh làm gì?
- Muốn huynh trò chuyện cùng Khánh Lâm, thử xem nó có thích Mặc Băng hay không!
- Sao muội không nói?
- Nếu ta nói, trường hợp nó không biết mình có tình cảm với Mặc Băng không thì sao? Ta phải dùng hạ sách!- Tú Anh chép miệng. Hạ Tử Phong lắc đầu, hạ sách của tiểu yêu tinh này là gì đây?
Đọc tiếp Thiên xuân mộng – Chương 14
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...