Thiên Xuân Mộng

Chương 11: Thần y. . .
Mùi bỉ ngạn không còn quyến rũ như lúc trước, mỗi một hương thơm là 1 luồng sức mạnh vô hình đánh vào trí não làm cô đau nhức.
———————————————————————————————————–
- Muội sao vậy?- Hạ Tử Phong bước nhanh đến đỡ cô. Tú Anh gật đầu, khuôn mặt vẫn còn trắng bệch nhưng dần có thần sắc hơn ban nãy:
- Muội không sao! Trượt chân thôi!
- Ừ, muội muốn ta định đoạt thế nào?
- Sao?- Tú Anh hỏi lại, đôi mắt mở to ra, phán quyết cuối cùng á? Cô phồng má suy nghĩ, có nên băm thịt ra cho vịt ăn không nhỉ? Á, vậy không được, còn hơi nhẹ. Tú Anh bước nhanh vào đại sảnh, từng người từng người trong phủ có mặt đông đủ. Tú Anh đi ngang tri huyện, ông ta đang cúi đầu xuống đất chẳng dám ngẩng lên, cô đạp chân ông ta 1 cái rồi ngồi lên ghế.
- Tịch thu tất cả tài sản của tên cẩu quan này cùng tất cả các tên cẩu quan khác phát cho lương dân. Lưu đày toàn bộ, diễu hành thị chúng! Lập tức hành hình!- Tú Anh cảm thấy rất hả hê, Hạ Tử Phong đứng bên cạnh chỉ khẽ mỉm cười nhìn cô, lần này cô lập công lớn rồi. Bọn tham quan sợ xanh mặt, toàn thân cứng ngắt. Cô cùng Hạ Tử Phong giải quyết tất cả đơn kiện của người dân cũng mất hơn 4 ngày nhưng mọi chuyện cũng đâu vào đó.
- Tử Anh, sao ngươi cứ thích mặc quần áo nữ nhi thế hả?- Hiên Quan nhăn mặt, cậu ngồi trên tảng đá cùng cô. Tú Anh ném hòn đá sỏi nhỏ xuống dòng suối phía trước:
- Ta là… nữ nhi kia mà!
- Hả?- Hiên Quan không thể tin được, cậu nên mừng hay buồn đây? Dáng vóc thế này mà cậu lại có thể xem là nam nhân hay sao, sao cậu ngốc thế chứ!
- Ngạc nhiên chứ gì!
- Cũng không ngạc nhiên lắm, dù sao cũng ngạc nhiên nhiều rồi!- Sau hôm đó, Tú Anh có nói rõ thân phận của Hạ Tử Phong ọi người biết. Tuy nhiên, cô không nói mình là ai, cô đâu phải Hạ Tử Anh mà nhận chức quyền về mình.

- À, ta phải đi rồi! Nhớ ở lại đây làm 1 vị quan tốt!- Cô véo má Hiên Quan 1 cái, cậu em trai này cũng rất đáng yêu nha. Hiên Quan buồn hẳn đi, không nhìn thẳng vào mặt cô.
- Trên đời này, ta chưa từng làm việc tốt. Đây là điều đầu tiên ta làm, quả thật, làm việc tốt thì thấy tâm tình mình tốt hơn!- Tú Anh vẫn cười ngô nghê. Hiên Quan tư lự nhìn cô, cậu đưa tay nắm chặt lấy bàn tay cô, Tú Anh giật mình nhìn cậu. Hiên Quan lắc đầu nhẹ:
- Đừng đi mà!
- Không được!- Tú Anh thở nhẹ ra, không vội rút bàn tay ra. Cô đặt bàn tay còn lại lên tay cậu. Hàng mi nhẹ rung động, khóe mắt ráo hoảnh như chẳng có nước bên trong:
- Chẳng có cuộc trùng phùng nào là mãi mãi, rồi cũng phải cách xa nhau thôi! Hứa với ta 1 điều, phải làm 1 vị quan tốt!- Tú Anh giơ ngón tay út lên chờ đợi. Hiên Quan thở nhẹ ra rồi ngoắc tay với cô:
- Được!
- Tạm biệt, ta đi đây!- Tú Anh nở nụ cười thật tươi, nụ cười duy nhất cô có thể lưu lại trong ký ức của Hiên Quan. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Có duyên thì sẽ gặp lại!
————————————————————————————————————-
2 người tiếp tục lên đường. Tú Anh lại phải cải nam trang, vừa đi miệng vừa ríu rít nói chuyện này nọ:
- Con muỗi này là Hắc Huyết, nó rất tài, cái gì cũng biết hết. Thạch Đào thì rất là khù khờ. Muội có thể nói chuyện với chúng, huynh tin không? Không á? Muội nói thật mà!
Tuyết rơi trắng, mỗi bước đi của Tú Anh ngày càng chậm dần. Hạ Tử Phong khom người trước cô:
- Huynh cõng muội!
- Được!- Tú Anh không suy nghĩ leo lên người Hạ Tử Phong, vòng tay qua siết chặt cổ chàng. Nhịp tim đang đập đều đều đột nhiên tăng vọt, Tú Anh vùi đầu vào chiếc áo lông của chàng, khuôn mặt đỏ ửng. Mùi bỉ ngạn không còn quyến rũ như lúc trước, mỗi một hương thơm là 1 luồng sức mạnh vô hình đánh vào trí não làm cô đau nhức. Tú Anh che mũi lại để không phải ngửi thấy. Hạ Tử Phong vẫn tiến về phía trước, chẳng lâu sau lại đến 1 huyện mới.

“Khụ…khụ…”- Hạ Tử Phong che miệng ho khan. Tú Anh đi bên cạnh đưa mắt nhìn, bàn tay nắm chặt lại thành nấm đấm:
- Huynh… bị bệnh rồi! Chúng ta đi tìm đại phu!
- Đừng lo, ta không sao!
- Huynh chỉ biết nói câu này thôi sao? Đi với muội!- Tú Anh không cần biết Hạ Tử Phong có đồng ý hay không, cô lôi chàng đi 1 mạch.
- Thúc thúc à, ở đây có chuyện gì mà đông người thế?- Tú Anh chen chân vào hỏi 1 người đứng bên ngoài.
- À, mọi người đang nhờ thần y khám bệnh ình, ông ta có thể trị được bách bệnh, người xấu thành đẹp, người mù sáng mắt, người liệt giường có thể đi lại!
- Thật…sao?- Tú Anh tất nhiên là không tin, cô chen người vào xem. 1 người đàn ông độ tuổi trung niên đang ngồi ở giữa, bên cạnh còn có 2 người hầu. Để xem ông ta tài cán đến đâu!
- Bốc thuốc chữa mắt! Thu ngân lượng!- Thì ra, 2 người bên cạnh là tay sai, 1 người kê thuốc, 1 người thu ngân lượng. Bà lão mù lòa lắc đầu nói với người con trai:
- Nhà chúng ta làm gì có nhiều ngân lượng đến thế! Con lại là người làm công cho người ta, con cứ vây mượn thế thì cả đời này chúng ta cũng không thể trả được. Mẹ đã già, không nhìn thấy cũng không sao!
- Không được, ngân lượng thì cũng lỡ mượn rồi, con nhất định chữa sáng mắt ẹ!
Người con trai khoảng 16 tuổi lấy trong áo mình ra 1 cái túi được gói kĩ càng. Số ngân lượng đó có thể xây được cả 1 căn nhà nhỏ. Cái giá của thần y đắc như thế sao?

- Khoan đã, ông có chắc chắn chữa khỏi mắt cho bà lão hay không?- Tú Anh lên tiếng hỏi.
- Tất nhiên là khỏi rồi!- Ông ta đắc chí vuốt râu nói. Tú Anh đi đến bên cạnh huơ bàn tay trước mặt bà, con ngươi đã không còn cử động được nữa, có lẽ bà đã bị mù rất lâu rồi. Cô nhíu chặt chân mày:
- Toa thuốc đắc đến gần 100 lượng bạc sao?
- Này! Nhìn dáng vẻ của ngươi thì đảm bảo không phải là người thừa ngân lượng, không có ngân lượng thì cút đi, đừng có ở đó mà cản trở người khác làm việc!- 1 tên tay sai quát lên. Mọi người nôn nóng đến lượt mình nên cũng nhao nhao hùa theo.”Đúng rồi, không có ngân lượng thì tránh sang chỗ khác!”
- Mọi người…- Tú Anh thấy người dân phản ứng dữ dội, lúc này không phải là thời điểm thích hợp để làm rõ mọi chuyện. Hạ Tử Phong nãy giờ im lặng thì lên tiếng.
- Y thuật của ông chỉ cần dùng thuốc thôi sao?
- Đúng vậy!- Ông ta gật đầu. Thần y? Tú Anh tự cười trong lòng. Cậu bé lúc nãy nhận được than thuốc mừng rỡ ôm vào lòng dìu người mẹ của mình về. Tú Anh nắm tay cậu ta lại:
- Nhà của ngươi ở đâu?
- Huynh… hỏi để làm gì?- Cậu ta e ngại hỏi lại.
- Đừng lo, ta không có ý xấu! Ta chỉ muốn tìm cách giúp 2 mẹ con các người thôi!- Tú Anh nghiêm túc nói, đáy mắt không 1 chút dao động. Hạ Tử Phong xoa cằm quan sát những bao thuốc ông mang đến, đều là thảo dược bình thường, có thật mang lại kết quả thần kỳ như thế không? Tú Anh kéo tay chàng:
- Chúng ta đi thôi!
Được sự đồng ý của bà lão, cậu nhóc rốt cuộc cũng chịu dẫn 2 người về nhà họ. Căn nhà tranh khá lụp xụp được dựng ở nơi hẻo lánh, sân nhà có 1 cái bàn đá cùng vài tảng đá xung quanh xếp làm ghế. Trong nhà không có gì quý giá, có lẽ vì vậy họ mới dám dẫn 2 người đến đây.
- Vậy theo ngươi, thần y đó đến từ kinh thành, là ngự y trong triều đình sao?- Tú Anh ngạc nhiên hỏi lại. Lúc cô bị bệnh chỉ có Hàn thái y khám, sao có thể là tên này. Hạ Tử Phong cũng nhanh chóng nhận ra, trong cung không có ngự y nào là ông ta, vậy ra là lừa phỉnh sao?
- Đúng vậy, cho nên ta đã vay 100 lượng bạc từ nhà Phương lão gia, nơi ta làm công để chữa mắt ẹ! Lúc đầu mới ông ấy đến đây, có 1 tên bị liệt toàn thân, chỉ cần uống 2 than thuốc là có thể đi lại. Người dân ở đây ai cũng nghèo, không được ăn học đến nơi đến chốn, nghe có thần y thì tất nhiên là muốn chữa bệnh rồi!- Cậu bé lắc đầu, cậu vừa đun thuốc ẹ mình vừa nói. Cô đã hiểu rồi, tất cả chỉ là đồn thổi, do tâm linh con người tin tưởng nên mới xảy ra trường hợp này.
- Cầm lấy, ta nhất định sẽ moi lại 100 lượng bạc từ tay tên lừa gạt đó!- Cô lấy “trong tay nải của Hạ Tử Phong” 1 lượng vàng để lên bàn, giọng nói chắc nịch.

- Tú Anh, muội…- Hạ Tử Phong đứng hình nhìn cô quần áo luộm thuộm, đang cố gắng nhét cái gối bông vào bụng mình. Mặt mũi cô bôi đen, khó nhận ra cô là đại mĩ nhân thường ngày. Thằng nhóc kia không đi cùng cô mà ở lại chăm sóc mẹ mình. Hạ Tử Phong cùng cô đến chỗ của tên “thần y” đó.
- Ta muốn…- Tú Anh chen người vào đám đông, tay vẫn nắm lấy tay Hạ Tử Phong.
- Không cần nói nhiều, nhìn cô nương cũng đủ biết cô đến để xin “tiên dược” để đẹp hơn!- Ông lão thần y không nhận ra 2 người, miệng nói thoăn thoắt, leo cả lời Tú Anh. Tú Anh há hốc mồm rồi lại nhìn Hạ Tử Phong đang che miệng cười rất tao nhã. Đại mĩ nhân cũng có ngày này hay sao? Vậy là đủ biết lúc này cô xấu xí thế nào.
- Không phải! Ta là người phương xa đến, ở đất nước của ta càng đen càng đẹp có biết không hả?- Tú Anh nóng giận quát lên, 1 tay dằn lên bàn trước mặt ông ta. Cô dịu giọng lại.- Gần đây ta hay chóng mặt, buồn nôn, thích ăn những món chua, ừm… trong người lúc nào cũng khó chịu!- Thấy những biểu hiện Tú Anh vừa kể có vẻ giống với người mang thai, ông ta không dám bốc thuốc bừa, đưa tay bắt mạch. Với y thuật, ông hẳn là có biết. Tú Anh quan sát cách bắt mạch rồi mỉm cười.
- Ta bị sao thế? Có phải ta bị bệnh nặng lắm không?
- Không! Hoàn toàn bình thường, có thể cô đã có thai nhưng trong mạch không có dấu hiệu của thai nhi…
- Hả? Như vậy là sao?- Tú Anh hoảng hốt nói, Hạ Tử Phong đứng bên cạnh, chân mày nhướn lên ngạc nhiên.
- Không sao, có lẽ chỉ mới là những ngày đầu hình thành nên không rõ. Phu quân của cô cần chăm sóc cô nhiều hơn!
Tú Anh ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tử Phong miệng cười méo xệch. Hạ Tử Phong định lên tiếng giải thích nhưng Tú Anh đã cười:
- À, phu quân của ta chăm sóc ta rất tỉ mỉ! Vậy ông lấy bao nhiêu ngân lượng?
- 10 lượng bạc!- Ông ta không kê thuốc nên chỉ lấy 10 lượng.
- Phu quân, lấy ngân lượng!- Hạ Tử Phong lấy Thạch Đào từ trong tay nải ra đưa cho Tú Anh. Xung quanh, mọi người tản ra lo sợ, cả “thần y” cũng sợ xanh mặt. Lưỡi kiếm Hạ Tử Phong 1 lần nữa vung lên kê sát cổ ông ta.
- Hóa ra, nam nhân cũng có khả năng tự mang thai!- Tú Anh che miệng cười khẽ, tuy cô là nữ nhi nhưng cô đến đây với tư cách của 1 nam nhân. Chuyện này quả thật quá khôi hài rồi!
Đọc tiếp  Thiên xuân mộng – Chương 12


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui