Chương 10: Cơn đau. . .
Cơ thể cô đang chết dần ư? Cô phải trở về thế giới của mình, càng nhanh càng tốt. . .
……………………………………………………………………………………………….
Tú Anh tỉnh dậy, Hạ Tử Phong ngồi cạnh cửa sổ đọc văn kiện, đã đọc sáng đêm sao? Siêng thật! Tú Anh dụi mắt tỉnh dậy:
- Huynh vẫn chưa đọc hết sao?
- Vẫn chưa! Ông ta còn tham ô cả tiền xây cầu của dân nữa. . .
- Ò…- Tú Anh gật đầu ngáp dài 1 cái.- Thạch Đào, tỉnh dậy! Ta và ngươi đi tìm Hiên Quan, chúng ta có việc cần làm!- Cô đạp đạp con rắn đang cuộn tròn mình trên giường, bên cạnh là con muỗi cũng lười biếng không kém.
- Ta vào thắt lưng ngươi ngủ tiếp!- Thạch Đào ngáp ngắn ngáp dài nói. Nè, học tập theo ca ca đi chứ, ca ca khùng điên thức cả đêm xem văn kiện, nếu có lên ngôi vua, sẽ là ông vua khùng điên nhất lịch sử.
- Muội đi đâu?- Tử Phong nghe Tú Anh nói thế thì ngẩng đầu lên hỏi.
- Muội đi tìm Hiên Quan. Muội cần xem rõ số tiền tham ô của ông ta!- Tú Anh đứng dậy rửa mặt, trang điểm hơi đẹp hơn bình thường ra ngoài. Tử Phong cũng muốn đi theo nhưng văn kiện còn nhiều, Thạch Đào là rắn độc, ai chẳng sợ, hơn nữa, “tiểu yêu tinh” kia không phải là hạng “ăn chay”.
- Ngươi nói tên quản gia ở đây?- Tú Anh đứng trước 1 sòng bạc, quy mô cũng không phải nhỏ. Bên trong chỉ toàn là đàn ông, người thì nhếch nhát, miệng thì hô to “tài, xỉu”. Hiên Quan đứng bên cạnh cô, tim vẫn đập không ngừng, cậu ta suy nghĩ kĩ rồi, thích đồng nhân cũng không sao. Tên tiểu tử này lại thích sống trong hình dạng nữ nhi, miễn cưỡng thì chẳng ai biết được. Cậu đứng cười vu vơ, Tú Anh nóng nảy đạp chân cậu đau điếng:
- Sao không trả lời?
- Ngươi…hỏi cái gì?- Hiên Quan ngây ngô hỏi lại.
- Cái tiên sư nhà mày!- Tú Anh tức giận quát lên, thằng em này, không dạy không nên người mà. Tú Anh đi vào sòng bạc, thu hút hẳn mọi ánh nhìn. Cô xoắn tay áo:
- Để ta làm cái, các ngươi đặt thấy thế nào?
- Đây không phải là nơi nữ nhi như cô lui đến mĩ nhân à!- 1 tên tốt bụng lên tiếng nhắc nhở. Tú Anh à lên 1 tiếng rồi gõ gõ ngón trỏ vào cằm.
- Ta không có ngân lượng. Như vầy đi, nếu ta thua, ta sẽ cởi từng mảnh vải trên người ta ra. Còn các ngươi thua, ta chỉ ăn bạc. 1 ván 1 nén bạc. Thấy thế nào?
- Được thôi!- 1 số tên đã quá rành về cờ bạc lên tiếng đồng ý. Tuy không nhận được tiền nhưng được nhìn cảnh xuân xanh này thì không nên bỏ lỡ. Mỹ nhân này là tiên nữ hạ phàm, thật không thể tin có người đẹp đến mức không thể rời mắt khỏi.
- Có được không vậy?- Thạch Đào hạ giọng hỏi nhỏ.
- An tâm, nếu ta phải cởi, ta sẽ lôi đầu ngươi lên khỏi áo trước. Nhưng ta sẽ thắng, ta là ai chứ!- Tú Anh tự tin nói, cô tiến vào giữa bàn bắt đầu lắc xí ngầu. Hiên Quan vừa khó xử vừa “thinh thích”, Tử Anh là nam nhân, cởi quần áo không thành vấn đề nhưng cậu lại không thích Tử Anh cởi trước mặt nhiều người như thế. Tâm trạng với nội tâm vẫn đang đấu tranh dữ dội.
- Đặt xong cả chưa?- Tú Anh nở nụ cười yêu nghiệt hỏi, đây không hẳn là 1 nụ cười. Tên quản gia của nhà tri huyện tỏ ra khá sành sỏi, hắn đặt cược trước.
- Tài!- Những người có kinh nghiệm cũng hùa nhau đặt tài. Có tên còn buông lời trêu ghẹo.- Cô nương sắp phải trần như nhộng rồi!
- Vậy sao?- Tú Anh hỏi lại, cô giở nắp, xí ngầu chỉ vỏn 3 con số 1.- Là xỉu, chung tiền!
Hắc Huyết từ trong thắt lưng bay ra không thể tin được, chỉ 1 ván, cô đã thu về hơn 50 nén bạc. Những tên kia cũng không chịu thua, có lẽ là do cô ta may mắn.
- Xỉu.
- Là tài, chung tiền đi!
- Xỉu.
- Lại là tài, thật sự ngại quá!
- Tài.
- Là xỉu, thật là. . .
Hơn 10 ván sau, chẳng có mảnh vải nào trên người mĩ nhân được tháo xuống, chỉ thấy tên đứng bên cạnh hốt đống bạc vào túi vải. Hiên Quan thầm bái phục, nếu có thể sau này ngao du giang hồ cùng tiểu tử ấy sẽ không lo đến cái ăn cái mặc.
- Bây giờ chúng ta chia làm 2, 1 bên đặt tài, 1 bên đặt xỉu, ta không tin chúng ta không thể thắng cô ta!- Tên quản gia lên tiếng. Tú Anh nhìn chằm chằm vào những ngón tay xinh đẹp của mình, giọng nói lanh lảnh:
- Như vậy thì thật không công bằng!
- Tại sao không? Từ nãy đến giờ là do cô dùng “yêu thuật”!- Những tên kia hùng hổ hét ầm lên. Tú Anh đưa tay vào thắt lưng, ôm Thạch Đào vào lòng vuốt ve. Thạch Đào lè cái lưỡi đỏ sẫm của mình rồi rút lại. Đám đàn ông kia chẳng ai cả gan lên tiếng. Tú Anh nở nụ cười:
- Ta sẽ cho các ngươi 1 cơ hội lấy lại 1 nửa số bạc ở đây! Tên kia, lại đây!- Tú Anh giơ tay ngoắc tên quản gia lại gần. Mọi người xung quanh thúc giục tên đó đi lên vì ai cũng muốn lấy lại số bạc, dù chỉ 1 nửa, có còn hơn không.
——————————————————————————————————–
- Thưa tri huyện, Bích Ngân cô nương đến đánh bạc tại chính sòng bạc của chúng ta, hiện nay đã thua gần 100 lượng bạc.- Tên quản gia ấp a ấp úng đi vào, khó lắm mới nói được câu trọn vẹn. Tên tri huyện ngạc nhiên ngẩng đầu lên, mĩ nhân làm sao có thể đến những nơi như thế.
- Mau xóa nợ cho cô ấy!- Tên tri huyện đau đầu xoa xoa mi tâm.
- Tri huyện!- Tú Anh nhân cơ hội chạy vào khóc hết nước mắt, nãy giờ cô đã phải hít khói muốn chết luôn.- Tiểu nữ thật sự không cố tình. Lúc đầu tiểu nữ định đánh cược xem vận may thế nào, có thể quyên góp chút gì đó hay không nhưng lại thua, bây giờ bọn người trong sòng bạc còn không chịu tha cho tiểu nữ con đường sống, tiểu nữ biết phải làm sao đây?
Tên quản gia hắng giọng, đúng là càng đẹp thì càng độc, mĩ nhân diễn cũng hay lắm.
- Ta hiểu, ta hiểu, nàng đừng khóc nữa, ta sẽ giàn xếp ổn thỏa!- Tên tri huyện đi xuống đỡ cô dậy, Tú Anh lại ngã vào lòng ông ta làm ông ta sướng như điên. Tú Anh chỉ hận không thể cho con heo tinh ấy 1 cước vào “đại chỉ huy” cho chết.
- Thưa tri huyện, vậy chúng ta sẽ trích ngân sách từ. . .
- Từ đâu cũng được, lấy ngân sách ra tự giải quyết đi!- Tên tri huyện đưa cho tên quản gia 1 cuốn sổ, Tú Anh chắc chắn đó là sổ thu chi của tên tham ô này.
- Tiểu nữ đa tạ!- Tú Anh lau nước mắt khẽ nở nụ cười. Tên quản gia rùng mình, lại là nụ cười ác quỷ này!
- Đưa quyển sổ cho ta, đây là số bạc của các ngươi!- Tú Anh giật lấy cuốn sổ trong tay tên quản gia, đẩy túi bạc đã trích lấy phân nửa. Hạ Tử Phong đứng bên cạnh thật sự không thể tin nổi, điều này Tử Anh cũng có thể nghĩ ra ư?
- Huynh xem 2 quyển sổ này, ta hết chuyện rồi! Ta muốn đi nơi khác, ở đây chán quá!- Tú Anh ôm túi bạc nhảy chân sáo đi mất.
-Hiên Quan! Hiên Quan à!- Tú Anh lên rừng tìm mọi người. Vừa thấy cô, mọi người đã mừng rỡ chạy ra tiếp đón.
- Chuyện của các người, ta đã xử lí xong cả rồi!- Tú Anh vui vẻ nói. Hiên Quan vừa thấy cô đã nhanh chóng đi đến bên cạnh.- Phát số bạc này ọi người, sau hôm nay, mọi người có thể về làng được rồi! Tên tri huyện sẽ bị xử phạt!
- Ta có 1 thắc mắc, ngươi là ai, xem ra không phải người bình thường!- Hiên Quan nghi hoặc hỏi.
- Là yêu tinh!- Tú Anh nghiêm giọng, lại nở nụ cười yêu nghiệt đó. Hiên Quan giật mình trợn mắt. Tú Anh ôm bụng cười:
- Vậy mà ngươi cũng tin!
Hắc Huyết vẫn ở bên cạnh Hạ Tử Phong, lâu lâu mới bay đi tìm Tú Anh. Thạch Đào vẫn là vũ khí lợi hại nhất của cô. Vừa nhìn thấy nó, chẳng ai dám động đậy, toàn thân cứng đờ ra. Tuy nhiên, Thạch Đào khá thích bám lấy Hiên Quan làm hắn sợ tóe khói. Đến trưa, vui chơi chán chê, cô chạy về phủ.
- Nha đầu kia! Đây là đâu, ngươi muốn vào thì vào, muốn đi thì đi sao?- Bà tri huyện chống nạnh đi ra. À, vai phản diện trong phim đây mà. Tú Anh khoanh tay hất mặt:
- Thì là cái phủ!
- Ngươi to gan! Dám hỗn láo sao?- Bà ta tức đến đỏ mặt tía tai, không ngờ con “hồ ly tinh” này dám vào phủ của bà mà tác oai tác quái, bà nhất định không tha cho nó.
- 1 ngày bà ăn bao nhiêu bát cơm?- Tú Anh vẫn nhìn vào móng tay của mình không thèm nhìn thẳng mặt bà hỏi.
- Ngươi hỏi thế để làm gì?
- 1 ngày ăn 1 bát cơm, số gạo dư phát cho dân. Đàn ông bụng bự thì sang nhưng đàn bà đàn ông gì mà bụng bự thì chắc chắn cũng bị sơ gan với tiểu đường. Khi đi tiểu có bị kiến bu không?- Tú Anh ngang nhiên hỏi, khóe miệng chẳng thèm nhếch lên. Tuy bà tri huyện không hiểu cô nói cái gì nhưng biết rõ hàm ý của cô là mỉa mai nên nhảy bổ vào định đánh. Tú Anh nhẹ nhàng né người, thuận chân đạp vào mông bà ta 1 cước làm bà ôm đất “thật đẹp mắt”.
- Xin lỗi nha!- Tú Anh đi ngang bà, giơ chân đá đá vào cái bụng to tướng rồi nhảy lên cái cây gần đó ngồi đung đưa. Hạ Tử Phong đi ra, mùi bỉ ngạn truyền đến làm Tú Anh thích thú. Cô hét lớn:
- Ca ca đỡ ta!
Hạ Tử Phong chưa kịp xoay người đã bị Tú Anh đạp lên người, cô phủi tay đứng dậy như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
- Ca ca, mấy hôm nay ta bị con heo tinh và con tinh tinh này ức hiếp. Huynh phải bênh vực uội!
Bà tri huyện nghe vậy thì ngẩng đầu lên. Hạ Tử Phong là thái tử, vậy ca ca có nghĩa là… cô gái ấy chính là Hạ Tử Anh vang danh 1 cõi sao? Tử Phong lắc đầu, lại còn ra vẻ thảm thương, chỉ có mọi người bị cô xoay như dế chứ ai ức hiếp được cô, rõ rành rành kia mà.
- Huynh đã thống kê được đủ số tội của 2 người họ chưa?
- Đã xong, muội có thể an tâm rồi!- Tử Phong xoa đầu cô, Tú Anh mỉm cười rồi đưa tay giật lấy mấy cánh hoa bỉ ngạn trong thắt lưng của chàng. Cô quay người đi, bỏ lại bà tri huyện đang chết đứng, toàn thân run lẩy bẩy. Hạ Tử Phong lắc đầu:
- Vào đại sảnh đợi lệnh của ta!
- Cô cũng có chút tài cán nha!- Hắc Huyết nịnh nọt cô. Tú Anh hất tóc:
- Of course!
- Cho ta vài giọt máu đi!
- Tú Anh ta chưa bao giờ làm ăn thua lỗ! Giao kèo đi! Ngươi cung cấp cho ta 1 tin tức, ta cho ngươi 1 giọt máu! Thấy thế nào?- Tú Anh giơ tay bắt nó vào lòng bàn tay, cô hơi nới lỏng để nó không bị chết ngạt.
- Được, được, cô muốn biết về cái gì?
- Ở đâu có hoa đào nở? Ta muốn thấy hoa đào! Từ trước đến nay ta chưa được nhìn thấy!- Tú Anh đã giải quyết xong chuyện ở đây, định tìm nơi khác để đến, nơi nào có hoa đào là tốt nhất.
- Đang là mùa đông, làm sao có hoa đào chứ!
- À…- Hết mùa đông, lúc cô trở về với thế giới của mình. Tú Anh ngẩn người, cô đã xem mình là Hạ Tử Anh từ bao giờ? Gọi Hạ Tử Phong là ca ca, không còn cảm thấy khó chịu khi không có các thiết bị công nghệ thông tin, cô cũng đang là 1 hacker ngầm, thật sự là làm cô bất ngờ. Mấy mạch máu trong đột nhiên co giật mạnh, mấy cánh hoa bỉ ngạn rơi xuống nền tuyết trắng, Tú Anh ôm lấy cánh tay mình đau đớn. Thạch Đào hoảng hốt hét lên:
- Ngươi có sao không?
- Tay ta đau quá!!!-Tú Anh quỵ xuống.
- Là do hoa bỉ ngạn, lúc trước cô có thể chạm vào vì cơ thể cô còn khỏe mạnh, cô đã đến đây hơn 15 ngày rồi, cơ thể đang dần dần mất đi linh khí, bỉ ngạn là hoa tan hồn kia mà! Từ nay về sau, cô không được chạm vào nữa!- Hắc Huyết ngẫm nghĩ rồi giải thích…
- Ta phải làm sao?- Tú Anh vẫn ôm chặt bàn tay thét lên đau đớn, bàn tay cô giống như có hàng ngàn hàng vạn cây kim xuyên qua.
- Lát sau sẽ hết!- Hắc Huyết bay đến lòng bàn tay cô. Cơn đau giảm dần, Tú Anh vẫn ngồi bệch trên nền tuyết, mấy cánh hoa bỉ ngạn rơi xuống đất héo rũ chỉ còn lại màu đen. Lần đầu tiên, chạm vào bỉ ngạn lại đau đớn đến thế. Cơ thể cô đang chết dần ư? Cô phải trở về thế giới của mình, càng nhanh càng tốt. . .
- Tử Anh, muội không định…- Hạ Tử Phong đi tìm cô, muốn cho cô tự định đoạt tội trạng của tên tri huyện. Tú Anh ngẩng đầu nhìn Hạ Tử Phong, cổ họng buông 2 tiếng “Ca ca” đắng ngắt. . .
Đọc tiếp Thiên xuân mộng – Chương 11
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...