Thiện Xạ Nhà Thanh


" Thúc thúc, ngài lấy báo mà chưa trả thù lao?" Thiếu niên Bán báo nhìn chằm chằm một người da trắng, nói.
Nó mở tỏ mắt, nụ cười hồn nhiên vô tà.
Người da trắng nheo mắt lại, nhíu mày, trực tiếp ném tờ báo trong tay đi, bực mình nói: "Lão tử không mua báo sao phải đưa mày tiền? Cứt chó! Cút ngày, đừng làm phiền ta. Nhóc con mà đòi đi kiếm tiền, điên à."
Thiếu niên lặng lẽ cầm tờ báo lên, không để tiếng mắng chửi của người da trắng ở trong lòng.
Loại chuyện này nó cũng thường xuyên gặp, mãi cũng thành quen.
Khi Thiếu niên bán báo chung quanh, còn gặp phải bọn lừa bắt trẻ con. Lúc ấy bọn buôn người nóikhông mang tiền, bảo nó đi theo lấy, may mà nó thông minh, nhìn thấu mưu kế, sau đó mượn cơ hội đi Wc mà chạy. Nếu không nó đã sớm bị bán tới nơi khác làm nô lệ rồi. Cho nên, thiếu niên gặp phải người không phân rõ phải trái đã ứng đối thuần thục rồi,
Nó không lên tiếng, giữ im lắm, đi tiếp tìm khách.
"Đứng lại!"
Tên da trắng đảo mắt, trên mặt mang theo vẻ trêu tức.
Thiếu niên dừng lại, quay đầu nhìn người da trắng, cười dài: "Thúc thúc, có chuyện gì ư?"
Tên da trắng mặt lộ vẻ hung ác, lạnh giọng nói: "Ngươi mạo phạm ta, xin lỗi đi."

Thiếu niên nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Ta vừa rồi chỉ nói một câu, sao lại mạo phạm ngài?"
Người da trắng hừ một tiếng, cố tình gây sự nói: "Ngươi nói cầm báo mà chưa trả tiền, chính là những lời này đã mạo phạm ta. Mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi, ta sẽ tha cho ngươi lần này. Ha ha ha, Tiểu tử, quỳ xuống là hết chuyện." Vẻ mặt hắn đắc ý dào dạt, căn bản không để ý tới là đang bắt nạt trẻ con. Thiếu niên quật cường ngẩng đầu, giọng nói lanh lảnh: "Ngươi không nói đạo lý. Ngươi mua báo, ta đòi tiền, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa."
Thiếu niên nhìn qua thì ôn nhu, nhưng lại có cái tính ngoài mềm trong cứng.
Tên da trắng thì coi đây là chuyện vui, thấy thiếu niên phản kháng, khóe miệng cong lên trêu tức.
Tiểu hài tử này thú vị thật.
Hắn bước tới, nhếch môi lộ ra hàm răng trắng ởn.
Lý Chấn nhìn chung quanh, thấy người thưa thớt, không có ai đi tới nói một câu công đạo cho thiếu niên. Thấy câu này, Lý Chấn chỉ có thể khẽ thở dài. Ở đâu cũng nói dân chúng Trung Quốc tê cứng, nhưng người ở đại dương đối diện chẳng phải cũng thế ư? Thậm chí người ở đây còn vô lý hơn! Lý Chấn nhìn về phía Lưu Cẩm Đường, lại nhìn về phía tên da trắng, nhẹ nhàng vẫy tay.
Tên da trắng đi tới trước người thiếu niên, nói: "Tiểu tử, có xin lỗi không?"
Thiếu niên quật cường nói: "Ta không sai!"
"Bốp."
Tên da trắng tát thiếu niên một cái vào mặt.
Tên da trắng nhếch môi, lại nói: "có Xin lỗi không?"
Thiếu niên hừ một tiếng, mắt nhìn chằm chằm tên da trắng, rất nghiêm túc trịnh trọng nói: "Ngươi muốn ta xin lỗi, tuyệt đối không thể. Ngươi hiện tại có thể đánh ta, nhưng ta trưởng thành rồi nhất định sẽ báo thù."
Tên da trắng cười ha ha nói: "Nhà ga có ai không biết đại danh của Bố Lai Nhĩ ta, tiểu tử ngươi muốn đấu với ta,còn non lắm. Hôm nay lão tử cho ngươi biết sự lợi hại của lão tử."
"Lợi cái con mẹ mày."
Phía sau Bố Lai Nhĩ truyền tới thanh âm lãnh khốc.
Hắn thả thiếu niên ra, xoay người lại!
"Bốp."
Một cái tát lanh lảnh đánh vào má phải của Bố Lai Nhĩ.

Lực đạo của cái tát này hơn xa lực lượng vừa rồi tát lên mặt thiếu niên, đánh cho Bố Lai Nhĩ ngã lăn ra đất, đầu óc choáng váng. Hắn xoa mắt, thở phì phì, thấy mặt đau rát. Thoáng cái, mặt hắn đã sưng lên, khóe miệng cũng xuất hiện tơ máu. Lực lượng của cái tát này quá mạnh. Người xuất thủ chính là Lưu Cẩm Đường, hắn nhìn không vừa mắt hành vi của Bố Lai Nhĩ, không có bản sự lại đi bắt nạt trẻ con, quá là mất mặt!
Sự xuất hiện của Lưu Cẩm Đường đã chọc giận Bố Lai Nhĩ.
Hắn đứng lên, hai tay chống nạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, hung tợn hét lớn: "Con lợn da vàng, muốn chết hả mày?"
"Bốp."
Lưu Cẩm Đường vừa nghe thấy vậy, lại phẫn nộ. Trực tiếp tát thêm một cái.
Đáng tiếc Bố Lai Nhĩ vẫn không tránh được.
Cái tát này đánh vào má trái của Bố Lai Nhĩ.
Má trái má phải của một cái tát trươc sau ăn hai phát tát, mặt đỏ bừng cả lên, sưng như bánh bao. Thậm chí, khóe miệng hắn cũng ứa máu, đầu thì càng bị Lưu Cẩm Đường đánh cho ngây ra, cảm thấy xung quanh đầy là sao. Lúc trước, khi hắn trêu thiếu niên cảm thấy có chút thú vị, hiện tại hắn bị đánh, dẫn tới chung quanh vô số người cười vang, người chung quanh cảm thấy cũng thú vị.
Thiếu niên đứng trước người Lưu Cẩm Đường, thấp giọng nói: "Đại ca ca, hắn là tên vô lại vùng này, bị hắn quấn lấy thì phiền lắm, ngài đừng nhúng tay, nếu không khẳng định sẽ thua thiệt. Ta thường xuyên bán báo ở quanh đây, cũng không phải là lần đầu tiên bị hắn trêu, chính là không tránh được thôi, cũng quen rồi. Dù sao hắn cũng chỉ là tìm việc vui để làm. Qua rồi thì thôi."
Lưu Cẩm Đường bộ dạng khinh thường, nói: "Không sao, chẳng qua là một tên côn đồ thôi mà. Người như vậy, để ta đánh cũng bẩn tay ta, chỉnh là không thể không đánh."
Bố Lai Nhĩ kêu lên: "Ngươi chết chắc rồi, chết chắc rồi."
Hắn đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Nghe thấy lời nói của thằng nhãi này chưa, ngươi sẽ hối hận."
"Rầm." Lưu Cẩm Đường đá ra một cước, Bố Lai Nhĩ trực tiếp bay ra ngoài, ngã xuống đất hét thảm.
Lần này Bố Lai Nhĩ đau tới chết đi.

Hắn vẻ mặt oán độc nhìn chằm chằm Lưu Cẩm Đường, cả nửa ngày mới đứng lên được, sau đó chạy nhanh ra khỏi nhà ga.
Thiếu niên thấy thế, trên mặt lại lộ ra vẻ sợ hãi, thì thào nói: "Lần này gặp họa rồi, hắn mà có một mình thì cùng lắm là ăn đòn. Nhưng hắn hiện tại khẳng định đi tìm viện binh, tìm bọn hồ bằng cẩu hữu bên cạnh. Đến lúc đó, hắn gọi mấy chục người tới, ngài khẳng định không chịu được. Ngài mau đi đi, ta ở lại, ta còn nhỏ, cùng lắm thì ăn đòn một trận, hắn cũng không dám giết người đâu."
Lưu Cẩm Đường xoa đầu thiếu niên, không còn bộ dạng hung hăng lúc trước, cười nói: "Không phải sợ, dù hắn gọi cả trăm người tới cũng không sao. Chắc là hắn sẽ tìm người tới nhanh thôi. Ta về chỗ nghỉ ngồi một lúc, chờ xử lý kẻ bắt nạt ngươi, ngươi cứ đi bán báo đi."
"Được được."
Thiếu niên trông thấy đoàn người của Lý Chấn, thần sắc hưng phấn.
Nhìn thoáng qua là biết đối phương cũng là người có thực lực.
Nó đi theo Lưu Cẩm Đường đi tới bên cạnh Lý Chấn. Thiếu niên cũng biết điều, đứng yên không nói gì. Lưu Cẩm Đường kể lại tình huống vừa rồi. Lý Chấn cười nói: "Tiểu huynh đệ yên tâm, chuyện này ta sẽ giải quyết thích đáng, sẽ không để lại hậu hoạn cho ngươi. Vừa rồi khi dễ ngươi bị bắt nạt, chung quanh nhà ga cũng có cảnh viên. Vì sao không cầu cứu bọn họ!"
Thiếu niên khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Vô dụng, những cảnh viên này đều là người thường, cũng không làm gì được bọn vô lại lúc trước đâu. Nếu đụng thì ngược lại sẽ tự rước lấy họa, nên dứt khoát mở một con mắt nhắm một con mắt."
Lý Chấn khẽ thở dài, ở đâu cũng có chuyện bất bình!
Lập tức, Lý Chấn mở miệng hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui