Edit: Mimi
Beta: Mimi
*****
Hai người lăn qua lăn lại giằn vặt nhau suốt một đêm, kết quả là hôm sau mặt mày phờ phạc, vừa lên máy bay lập tức… ngủ bù. Khi bọn họ ngủ đủ bốn tiếng rưỡi thì máy bay vừa vặn hạ cánh.
Trước đó, Anh Hành Sơn đã nhờ cậy bạn bè ở thành phố B an bài một chiếc xe tới đón quý tử nhà mình. Ra khỏi sân bay, Anh Hạo Hanh vừa liên lạc với đối phương xong, liền thấy Tư Đồ Sênh đẩy hành lý sang phía khác, vì thế lập tức đè tay cậu xuống, hỏi: “Cậu làm gì đấy?”
Tư Đồ Sênh đáp lời: “Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, tôi có việc khác phải làm, chúng ta liền chia tay ở đây đi.”
Anh Hạo Hanh đen mặt: ”Không chia tay được.”
Tư Đồ Sênh: ”…” Đoạn đối thoại của hai người nghe có chút quỷ dị, đây nhất định là ảo giác của cậu thôi.
Anh Hạo Hanh lại nói: “Ở thành phố B, ba tôi cũng có người quen, có thể giúp cậu tìm bạn.”
Tư Đồ Sênh khước từ: ”Lần này thì không cần.”
“Có ý gì?”
Tuy rằng Tư Đồ Sênh không biết hai anh em kia từ đâu đến, nhưng ký ức về thế lực dàn trải khắp nơi của họ hãy còn rất mới mẻ, một Thẩm Ngọc Lưu có khả năng bị kéo vào là đủ rồi, cậu không muốn lại lôi thêm Anh Hạo Hanh nhập cuộc. Do đó, Tư Đồ Sênh dứt khoát nói: ”Chính là nghĩa trên mặt chữ. Tôi có việc phải làm ở thành phố B, không thể đi chơi với anh nữa.”
Anh Hạo Hanh mắt cũng không chớp mà nhìn đối phương, muốn tìm kiếm trên mặt cậu một chút dấu vết khẩu thị tâm phi, song người nọ lại phi thường bình tĩnh, dường như đã sớm quyết định rồi, một chút do dự cũng đều không có. Anh chậm rãi nói: “Chúng ta không phải bạn bè sao?”
Tư Đồ Sênh trả lời: ”Đương nhiên là phải.”
“Bạn bè không phải có họa cùng chịu à?”
Tư Đồ Sênh âm thầm kinh ngạc, nhưng ngoài miệng lại nói: “Nếu có một ngày anh cần sự trợ giúp của tôi…”
Anh Hạo Hanh cắt lời: ”Hiện tại người cần giúp đỡ chính là cậu, không phải sao?”
Tư Đồ Sênh mở to hai mắt. Lời như vậy, chưa từng có một người nào nói với cậu, kể cả Thẩm Ngọc Lưu. Người sống trong cái vòng luẩn quẩn như cậu, từ nhỏ đã học được ‘chuyện mình mình lo, họa mình mình gánh’, muốn người khác hỗ trợ không phải không thể được, mà là phải trả một cái giá tương đương. Giống như lần này, cậu nhờ Thẩm Ngọc Lưu điều tra hai anh em kia cũng vậy, cái giá phải trả chính là một ngàn vạn đồng.
Anh Hạo Hanh lại hỏi: ”Hiện tại, cậu sẽ không đuổi tôi đi nữa, đúng không?” Vừa nói, anh vừa xách hành lý lên, dự định để cùng một chỗ với đồ đạc của minh, thế nhưng Tư Đồ Sênh kịp thời ngăn lại.
Cậu nói: “Vẫn là không tiện lắm đâu.” Mặc kệ Anh Hạo Hanh chỉ nói mồm, hay thật tâm nghĩ như vậy, phần ân tình này cậu sẽ ghi nhận. Mà cũng vì ghi nhận, cho nên cậu càng không thể để Anh Hạo Hanh đi theo mình, rồi rước nguy hiểm vào thân.
Anh Hạo Hanh vừa đấm vừa xoa nửa ngày, thế mà Tư Đồ Sênh vẫn không bị ảnh hưởng, rốt cuộc thẹn quá hóa giận: ”Cậu xác định chúng ta mỗi người một ngả?”
Tư Đồ Sênh nói: ”Tạm thời phân ra hành động.”
Trước khi chia tay, biểu tình của Anh Hạo Hanh cực kỳ ý vị thâm trường. Mà Tư Đồ Sênh một lòng nghĩ tới hành tung của Thẩm Ngọc Lưu trước khi mất tích, cho nên không để ý đến. Chờ khi Anh Hạo Hanh lên xe của bạn ba anh ta rời khỏi, cậu mới lập tức bắt taxi, đi đến trung tâm SPA nơi mà Thẩm Ngọc Lưu xuất hiện lần cuối cùng.
Thời điểm Tư Đồ Sênh bôn ba vì Thẩm Ngọc Lưu, còn có một nhóm người cũng đang phiền não bởi vấn đề này. Có điều, cái mà bọn họ nhọc lòng suy nghĩ không phải là đi đâu để tìm Thẩm Ngọc Lưu, mà là tìm được Thẩm Ngọc Lưu rồi thì phải làm gì đây?
Từ đó suy ra, nhóm người đang đau đầu tính toán này không phải ai khác, mà chính là Thẩm Ngọc Lưu cùng Tề Triệu của tương lai – những người đang trên đường tới địa cầu nghỉ phép nhưng lại bất cẩn bị cuốn vào cơn lũ thời gian, rồi quay ngược về quá khứ.
Từ khi Thẩm Ngọc Lưu tương lai gọi điện thoại thăm dò Tư Đồ Sênh, lại gặp được chính mình của năm năm về trước, liền gấp rút hồi tưởng những chuyện đã xảy ra khi ấy. Thẩm Ngọc Lưu biết mỗi một việc mình làm đều có khả năng ảnh hưởng tới tương lai, vì thế không dám sơ suất, bỏ ra rất nhiều thời gian để nhớ lại đoạn ký ức năm nào. Mặc dù có trí nhớ siêu phàm, thế nhưng muốn cậu đem từng cố sự xảy ra năm năm về trước tái hiện chi li từng chút, cũng thật là miễn cưỡng.
Vì thế cho nên, đến thời điểm này, Thẩm Ngọc Lưu chỉ nhớ được vài sự kiện trọng đại có ảnh hưởng tới mình, mà ấn tượng nhất, chính là cái lần sập bẫy khi giúp Tư Đồ Sênh điều tra về cặp anh em kia. Ngày đó, cậu bị người nhốt vào một kho hàng ở ngoại thành, khi tỉnh lại sau một thời gian dài hôn mê, sự tình đã được giải quyết đâu vào đấy. Tư Đồ Sênh bởi vì cảm kích chuyện cậu nhắn tin cung cấp rất nhiều thông tin có ích, mà chủ động tăng phí điều tra thêm hai ngàn vạn, đã vậy còn thanh toán dứt khoát một lần.
Tiền bạc tự nhiên rơi vào túi là chuyện vui, Thẩm Ngọc Lưu sẽ không ngu ngốc đi thanh minh người nhắn tin kia không phải mình, đâm lao thì đành theo lao mà nhận hết thôi. Năm năm sau, Thẩm Ngọc Lưu vẫn không biết vị anh hùng vô danh đã cứu mình lúc ấy là ai, mãi cho đến khi – cậu lo lắng cho an nguy của bản thân trong quá khứ, liền cùng Tề Triệu đuổi tới kho hàng nọ, tận mắt nhìn thấy chính mình bị giam cầm. Tất nhiên, cậu cũng không lo lắng lắm, bởi vì căn cứ vào ‘lịch sử’, sẽ có một nhân vật thần bí tới giải cứu. Chính là cậu chờ hoài, chờ mãi, chờ đến khi Tư Đồ Sênh tới thành phố B rồi, vị anh hùng kia vẫn không hề xuất hiện.
Đến lúc này, Thẩm Ngọc Lưu thật sự không thể tiếp tục lừa mình dối người – Tên Lôi Phong (*) làm việc tốt mà chẳng màng để lại tên tuổi kia, không hề nghi ngờ chính là bản thân cậu! Điều này cũng giải thích vì sao vị anh hùng nọ không đợi cậu tỉnh lại đã vội vã rời đi, thật sự không có ‘mặt mũi’ để đối diện mà.
(*) Lôi Phong: một thanh niên tiêu biểu cho tấm gương người tốt việc tốt của TQ
Cậu dùng ánh mắt truyền đạt ý tưởng tới cho Tề Triệu.
Tề Triệu chỉ chỉ vào người trong kho hàng, sau đó xèo hai bàn tay, xua xua mấy cái.
Thẩm Ngọc Lưu lắc đầu, chập hai tay người nọ vào nhau, lại chỉ chỉ vào anh ta.
Tề Triệu xua tay, chỉ vào người cậu.
“Sở trường của tôi là động não, không thích hợp động thủ.” Đàm phán bằng ám hiệu tan vỡ, Thẩm Ngọc Lưu dứt khoát trao đổi bằng lời.
Tề Triệu nói: “Trải qua những huấn luyện trong thời gian này, tôi tin tưởng cậu đã có tiến bộ vượt bậc, đủ để ứng phó tình hình trước mắt rồi.”
Thời điểm hai người nói chuyện cũng không thấp giọng thì thầm, bởi vậy liền đánh động tới bọn bắt cóc ở trong kho hàng. Bất chợt cửa bị đá bật ra, hai gã đàn ông cao gần hai mét một phải một trái chằm chằm nhìn bọn họ.
Thẩm Ngọc Lưu đột nhiên vung quyền.
Gã đàn ông bên phải khẽ nhếch khóe miệng, đưa tay muốn tóm lấy nắm đấm của đối phương, ai ngờ Thẩm Ngọc Lưu giữa đường đổi chiêu, chui qua dưới nách gã, thành công nhảy vào kho hàng. Gã đàn ông giật mình kinh hãi, đang định xoay người, bụng liền trúng phải một cước nặng nề, toàn thân bị đá văng ra.
Tề Triệu tóm lấy cánh tay của gã đàn ông còn lại, chậm rãi thu hồi cẳng chân, lạnh nhạt nói: “Đối thủ của mày ở đây.”
Trở lại chốn cũ, Thẩm Ngọc Lưu không khỏi cảm khái, ký ức đích thực chỉ có công hiệu làm màu. Cậu còn nhớ năm năm về trước, khi nhìn thấy cái kho hàng này, chỉ cảm thấy nó vừa bẩn thủi vừa bừa bộn, hiện tại, xem ra không chỉ bẩn và bừa, mà còn tối tăm hôi thối nữa.
Thẩm Ngọc Lưu phiên bản quá khứ đang nằm trên một chiếc giường sắt nhỏ ở góc kho hàng, hai tay bắt chéo nơi ngực, an tường mà tĩnh lặng.
Cậu cúi đầu quan sát chính mình.
“Có cảm thấy rất quỷ dị hay không?” Tề Triệu giải quyết xong bọn bắt cóc, vừa sửa sang quần áo vừa đi tới.
Thẩm Ngọc Lưu thở dài nói: ”So với hình ảnh chính mình trong gương, tôi ở ngoài đời lại càng hoàn mỹ.”
Tề Triệu: “…” Quả nhiên không thể hy vọng nghe được đáp án bình thường từ miệng người này.
Thẩm Ngọc Lưu cúi đầu ôm người đang nằm bất động kia lên.
Tề Triệu nhíu mày, mặc dù anh biết cả hai đều là Thẩm Ngọc Lưu, một quá khứ - một tương lai, thế nhưng hình ảnh trước mắt thoạt nhìn vẫn phi thường quái dị: “Cậu muốn mang người đi đâu?”
“Phòng 2001 khách sạn Shangri-La. Lúc ấy, tôi tỉnh lại ở nơi đó.”
“Nếu khách sạn phân cho phòng 2002 thì sao?”
“Liền đem tấm biển ghi số phòng kia dỡ xuống.”
“…”
Hai người đàn ông ôm một người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh đi tới khách sạn mướn phòng, vô luận nhìn từ góc độ nào, đều không giống một chuyện bình thường. Lúc này, khuôn mặt giống nhau như hai giọt nước lại trở thành lợi thế. Không ai không cho rằng bọn họ là anh em song sinh, nếu đã là anh em, đương nhiên không tồn tại loại nghi ngờ như dụ dỗ, bỏ thuốc mê này nọ… Chắc chắn là không!
Cô nàng lễ tân đứng trước quầy bar khách sạn thu lại suy nghĩ đã theo gió tung bay của mình, giao chìa khóa đang cầm trong tay cho bọn họ.
2001.
Thẩm Ngọc Lưu chớp chớp đôi mắt nhìn Tề Triệu, im lặng ôm người đi lên lầu.
Vào lúc ấy, Thẩm Ngọc Lưu bởi vì mỏi tay cho nên đã đề nghị Tề Triệu giúp đỡ, chính là người kia thế nhưng thẳng thừng cự tuyệt. Anh phi thường đúng lý hợp tình mà nói: ”Tôi từ chối ôm bất kể người nào khác ngoài cậu.”
“… Cậu ấy là tôi.”
“Tôi cự tuyệt ôm người xa lạ.”
“Cậu ấy là tôi.”
“Nhưng khi đó chúng ta chưa quen biết.” Tề Triệu dừng một chút, trong đầu nảy sinh một suy nghĩ kỳ quái, nói, ”Hoặc là cậu sẵn lòng gọi tôi của năm năm trước đến đây giúp cậu?”
Thẩm Ngọc Lưu: ”…” Cậu rõ ràng có một ngàn một vạn lý do để phản bác lại đối phương, chính là chẳng biết vì sao lại không muốn làm như vậy. Mặc kệ cánh tay vừa nhức vừa tê như bị ngâm trong canh nóng, tâm tình Thẩm Ngọc Lưu vẫn không khỏi tốt lên ít nhiều. Vào phòng, đặt người xuống giường, cậu kéo chăn qua, đem cánh tay thò ra bên ngoài của người nọ nhét vào trong… Một ý niệm bất chợt hiện lên trong óc cậu. Thẩm Ngọc Lưu cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt thành quyền kia, dùng sức cạy mở nó ra.
Bên trong rõ ràng là một cái nút cài tay áo (*) màu vàng.
(*) nút cài tay áo: sơ mi cao cấp cổ tay không dùng khuy, mà dùng nút cài rất đẹp và sang trọng nha, (chú thích hình)
Đây là nút cài tay áo mà cậu lấy được trên người kẻ đã bắt cóc mình, sau khi tỉnh lại liền không thấy tăm hơi. Nhưng vì lúc ấy sự tình đã được giải quyết êm đẹp, cho nên cậu cũng không lăn tăn về tiểu tiết này nữa. Chính là khi một lần nữa nhìn thấy… thứ kia, tâm tình cậu nhất thời trở nên phức tạp.
Tề Triệu đã thay xong quần áo áo ngủ, chuẩn bị đi vào phòng tắm tắm rửa, lại nhìn người nọ đang đứng bên giường ngẩn ngơ, liền hỏi: ”Làm sao vậy?”
Thẩm Ngọc Lưu đưa nút cài tay áo cho Tề Triệu xem: ”Có phải rất quen mắt hay không?”
Tề Triệu nhíu mày: ”Huy hiệu vệ binh hoàng thất Redbud.”
“Làm sao anh biết là vệ binh hoàng thất?” Thẩm Ngọc Lưu đã từng đi qua thiên hà Redbud, nhìn thấy không ít huy hiệu, chỉ cảm thấy có chút tương đồng, không ngờ Tề Triệu lại có thể trực tiếp nhận ra lai lịch của nó.
Tề Triệu đáp: “Màu vàng kim là biểu tượng của hoàng gia, hai thanh kiếm đan chéo vào nhau là dấu hiệu của vệ binh Redbud.”
Thẩm Ngọc Lưu lại nói: ”Cho nên, người nhìn trúng Tư Đồ Sênh thuộc hoàng thất Redbud?” Người bị cậu giật đứt nút cài tay áo là thuộc cấp của hai anh em kia, như vậy, thân phận hai người bọn họ đã quá rõ ràng.
Tề Triệu trả lời: ”Hoa Thành Chân và Hoa Mỹ Mộng (*) có rất nhiều anh chị em cùng cha khác mẹ, mấy năm nay đã lục tục đuổi đi rất nhiều. Hai anh em nọ rất có thể nằm trong số những người đó.” Nếu không phải không thể ở lại thiên hà Redbud, bọn họ tuyệt đối sẽ không chạy tới địa cầu. Phải biết, đối với người thuộc hoàng thất Redbud mà nói, địa cầu vừa xa xôi lại vừa lạc hậu, đã thế còn không thuộc vòng liên minh, không cách nào bộc lộ thân phận của mình. Song ưu điểm nơi này chính là, có thể ngăn chặn sự truy kích của Hoa Thành Chân và Hoa Mỹ Mộng.
(*) Ý nghĩa của hai anh em tên Hoa Mỹ Mộng và Hoa Thành Chân: mộng đẹp – thành sự thật -_- Sau này, tên của hai anh em đang ngắm vào Sênh nhi cũng rất liên quan kiểu như vầy. Cha mẹ họ thật có tâm -_-
Thẩm Ngọc Lưu nói: “Vấn đề là, bọn họ vì sao lại nhắm vào Tư Đồ Sênh? Chẳng lẽ Tư Đồ Sênh cũng có thân phận gì đó cần che giấu?”
Tề Triệu tiếp lời: “Cậu hẳn là nên hỏi bản nhân người đó một chút.”