Edit: Mimi
Beta: Mít
*****
Hai phần thịt bò bít tết mới gọi thêm còn đang ở phòng bếp, phần thịt bò ở trên bàn và chủ nhân của nó đều phải chịu dày vò. Mỹ thực có ngon cách mấy, nhưng một khi bị người khác dùng ánh mắt dò xét mà nhìn chăm chăm thì cũng khó lòng nuốt xuống được. Anh Lệ Cần buông dao dĩa, rót rượu vang vào hai chén tách cho hai người nọ.
Dùng tách uống trà để uống rượu thực rất quê mùa, cũng may vị rượu không tồi. Tư Đồ Sênh chép chép miệng, nói: “Bọn bắt cóc nói gì trong thư? Đòi bao nhiêu tiền?”
Anh Lệ Cần thoáng dừng khựng bàn tay đang nâng chén, hỏi: ”Làm sao cậu biết bọn chúng viết thư chứ không phải gọi điện?”
Tư Đồ Sênh không thể nói rằng chính mình đã đặt máy nghe trộm trong điện thoại di động của anh ta, đành hàm hồ đáp: ”Tôi xem tinh tượng, bấm đốt ngón tay tính toán ra, có Hồng Nhạn truyền thư đến.”
Anh Lệ Cần lại hỏi: ”Thế làm sao cậu lại biết thứ đối phương muốn chính là tiền?”
Anh Hạo Hanh chen vào: “Bởi vì anh chẳng còn cái gì khác cả.”
“Đừng nói như vậy.” Tư Đồ Sênh dừng một chút, ánh mắt đảo qua chiếc điện thoại đang đặt trên bàn của Anh Lệ Cần, lộ vẻ chờ mong hỏi, ”Vẫn còn đủ hai quả thận chứ?”
Anh Hạo Hanh thiếu chút nữa phun rượu.
Anh Lệ Cần mặt không đổi sắc nói: ”Tôi không bao giờ nghĩ tới những thứ không nằm trong tầm với của mình.”
“Ha ha!” Anh Hạo Hanh cười lạnh hai tiếng.
Anh Lệ Cần nói với Tư Đồ Sênh: “Lời đề nghị vừa rồi vẫn còn hiệu lực, năm mươi vạn để cứu em trai tôi. Tôi biết văn phòng của cậu vụ gì cũng nhận.”
Ngay cả hóa trang thành phụ nữ đóng giả bạn gái còn được, thì có cái gì mà không thể nhận đâu?
Tư Đồ Sênh tỏ vẻ khó xử liếc nhìn Anh Hạo Hanh một cái: “Có thể thì đúng là có thể, nhưng mà giá cả…”
“Cậu ra giá đi!” Anh Lệ Cần cực kì sảng khoái.
Anh Hạo Hanh lên tiếng: “Hai nghìn vạn!”
Tư Đồ Sênh: “…” Rốt cuộc ai mới là kẻ cướp?
Anh Lệ Cần cũng biến sắc.
Tư Đồ Sênh nhìn Anh Lệ Cần một cái liền biết giới hạn của anh ta ước chừng là bao nhiêu, thuận miệng nói: ”Những phi vụ cứu người như thế này có tỷ lệ nguy hiểm tương đối cao, tình huống đột ngột phát sinh cũng khá nhiều, nếu không phải trường hợp đặc biệt…” Vừa nói cậu vừa chà xát ngón tay, “chúng tôi rất ít khi nhận. Tôi đề nghị anh báo cảnh sát.”
Anh Lệ Cần: ”Trong thư, bọn bắt cóc đặc biệt yêu cầu không được báo cảnh sát.”
Tư Đồ Sênh đáp lời: “Mười tên bắt cóc thì cả mười có yêu cầu như vậy.”
Anh Lệ Cần cười khổ: “Nếu không phải đối phương rất thần thông quảng đại, tôi sẽ không ngoan ngoãn như thế. Sau khi Duy Ân mất tích, tuy rằng tôi không báo cảnh sát nhưng mà vẫn nhờ mấy người bạn làm cảnh sát hỗ trợ tìm người, song vẫn luôn bặt vô âm tín. Đúng vào trưa ngày hôm nay, lúc đang ở công ty, tôi nhận được một phong thư lấy danh nghĩa từ ngân hàng gửi tới. Trong thư vạch ra chính xác tên của người bạn làm cảnh sát kia đồng thời uy hiếp tôi, nếu còn tiếp tục tìm cảnh sát hỗ trợ, bọn chúng sẽ gửi một ngón tay của Duy Ân tới.”
Tư Đồ Sênh hỏi: ”Bọn bắt cóc muốn bao nhiêu tiền?”
Sắc mặt có phần cổ quái, Anh Lệ Cần nói ra một con số.
Trong nháy mắt, Tư Đồ Sênh cảm thấy lỗ tai của mình đã có vấn đề: “Bao nhiêu?”
“Tám vạn.” Anh Lệ Cần trả lời thực rõ ràng.
Tư Đồ Sênh chớp chớp đôi mắt: “Thật là một con số đầy may mắn.”
Anh Hạo Hanh hỏi: “Bảng Anh? Đô la Mỹ? Đồng Euro?”
Anh Lệ Cần bị hỏi đến u mê, cau mày nói: ”Tôi thật sự không nghĩ tới điểm ấy. Đối phương chỉ yêu cầu tiền không có số sơ ri liên tục!”
Tư Đồ Sênh: ”Vậy thì phải là Nhân dân tệ.”
Vì tám vạn Nhân dân tệ mà bắt cóc một đứa con ngoài giá thú của nhà giàu.
Vẻ mặt Tư Đồ Sênh, Anh Hạo Hanh lẫn Anh Lệ Cần đều vô cùng phức tạp.
Tư Đồ Sênh nghĩ nghĩ rồi nói: “Nghề nghiệp của đối phương có khả năng liên quan tới quân nhân, cảnh sát, bình thường làm người rất có nguyên tắc, tính tình cứng nhắc, chẳng qua gần đây đời sống tương đối túng quẫn, như mang nợ chẳng hạn. Anh điều tra thử xem bên người anh và Chu Duy Ân có người nào như vậy hay không.”
Anh Lệ Cần thắc mắc: “Làm sao cậu biết đối phương là người có nguyên tắc? Một người có nguyên tắc lại đi bắt cóc một đứa trẻ à?”
Tư Đồ Sênh trả lời: ”Đối phương gửi thư tới công ty anh, điều này chứng tỏ gã đã biết thân phận của anh. Sau khi biết rõ anh là ai, lại chỉ đòi có tám vạn, chứ không phải tám mươi vạn hay tám trăm vạn, như thế đã nói lên rằng gã hành sự rất có kế hoạch và mục đích, hơn nữa còn cực kì chính xác, không dễ dàng dao động.”
Anh Lệ Cần lại hỏi: ”Làm sao cậu biết kẻ gây án là người quen?”
Tư Đồ Sênh: ”Địa chỉ công ty anh, ngân hàng mà anh phát hành thẻ tín dụng, người bạn làm cảnh sát của anh, quan hệ giữa anh và Chu Duy Ân… Tách nhỏ ra, cái nào cũng có thể điều tra được, thế nhưng tập hợp lại cùng một chỗ, quả thực người này phải hiểu rõ anh như lòng bàn tay.”
Phán đoán này của Tư Đồ Sênh khiến Anh Lệ Cần cảm thấy không vui cùng bất an, anh ta phản bác nói: “Nhiều ngày sau khi Duy Ân mất tích đối phương mới gửi thư đòi tiền chuộc, hiển nhiên có đủ thời gian điều tra, tôi cảm thấy suy luận này không thể thành lập.”
Tư Đồ Sênh tiếp lời: ”Xin cho phép tôi dùng một câu nói cũ: thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
Anh Lệ Cần nói: ”Tôi chỉ muốn cứu Duy Ân, những thứ khác không quan trọng.”
Tư Đồ Sênh nghĩ nghĩ một chút: “Anh vừa mới nói năm mươi vạn đúng không?”
Anh Lệ Cần sáng bừng con mắt: ”Cậu đáp ứng rồi?”
Ở dưới bàn, Anh Hạo Hanh chỉ hận rèn sắt không thành thép mà đạp cho Tư Đồ Sênh một cước.
Tư Đồ Sênh rụt chân lại, Anh Hạo Hanh lại đá vào cái chân kia của cậu ta, lực đạo rõ ràng rất nhẹ, hiển nhiên là cố ý trên đùa. Song, dù có đá nhẹ hơn nữa, một người đàn ông cao tới một mét tám mươi động chân dưới bàn, trên mặt bàn vẫn sẽ xuất hiện ít nhiều động tĩnh. Khổ cho Anh Lệ Cần hai mắt đeo kính, không cách nào ‘nhìn rõ mọi việc’, chỉ đành cúi đầu giả câm giả điếc.
Tư Đồ Sênh bị người kia quậy phá đến không biết phải làm sao, nhấc chân lên, giẫm xuống mũi giày của Anh Hạo Hanh.
Anh Hạo Hanh bất động, mặc cho đối phương giẫm, trong miệng thì lẩm nhảm nói: ”Lần trước tôi nhờ cậu giúp tốn hết bao nhiêu tiền?”
Tư Đồ Sênh bất đắc dĩ: ”Thực ra mà nói, năm mươi vạn chỉ là phí cố vấn. Thế nhưng bọn bắt cóc đòi có tám vạn, chẳng lẽ tôi lại dùng công phu sư tử ngoạm, ngay cả bọn cướp cũng không sánh bằng.”
Anh Lệ Cần nói: ”Không, cái này không giống. Tôi tin tưởng cậu.”
Anh Hạo Hanh chế nhạo: ”Anh mà cũng có lúc tin tưởng người khác sao?”
Anh Lệ Cần nhìn Anh Hạo Hanh, bày ra bộ dáng bao dung đối với một cậu em trai cố tình gây sự: ”Thành kiến của em với anh quá sâu.”
“Nếu hôm nay người bị bắt là tôi, chắc anh ngay cả tám cái lông cũng lười xuất ra.” Anh Hạo Hanh hừ hừ nói.
Anh Lệ Cần đáp lời: ”Nếu là em, anh có táng gia bại sản cũng không tiếc!”
Tư Đồ Sênh: “Kể cả mất một quả thận!”
Anh Lệ Cần do dự một chút, sau đó cắn răng nói: “Kể cả mất một quả thận!”
Anh Hạo Hanh nhìn Anh Lệ Cần, một lúc lâu sau mới gật đầu, nói: ”Tôi tin tưởng anh.”
Anh Lệ Cần sáng bừng con mắt, trên mặt tràn đầy mừng rỡ khó có thể tin: “Em… em thật sự nguyện ý tin tưởng anh?”
Anh Hạo Hanh trả lời: ”Đương nhiên. Vì diệt trừ tôi, táng gia bại sản với mất một quả thận có tính là cái gì, cho dù phải chui xuống mười tám tầng địa ngục, anh cũng lập tức đi xếp hàng mua vé ấy chứ.”
Sắc mặt Anh Lệ Cần thoáng chốc cứng đờ.
“Khụ khụ, tại sao đồ ăn còn chưa mang tới nhỉ?” Tư Đồ Sênh ngắt lời.
Anh Lệ Cần nhìn Anh Hạo Hanh, tia sáng rực rỡ nơi náy mắt lúc trước từng chút từng chút tiêu tan, cười khổ nói: ”Ai nha, xem ra ở trong lòng em, anh vĩnh viễn là người xấu.”
Anh Hạo Hanh tiếp lời: ”Bỏ ngay bảy chữ ’xem ra ở trong lòng em’ này đi, điều ấy mãi mãi không thành lập.”
Tư Đồ Sênh nói chen vào: ”Đó là sáu chữ.”
Anh Hạo Hanh lập tức trừng mắt nhìn lại. Đúng lúc ấy, tiếng chuông kịp thời vang lên, Tư Đồ Sênh nhanh chóng chạy ra mở cửa.
Nhân viên phục vụ mang thịt bò bít tết nóng hổi tới, mà miếng thịt trong đĩa của Anh Lệ Cần đã nguội lạnh rồi. Anh ta nhìn Tư Đồ Sênh và Anh Hạo Hanh há miệng cắn từng miếng lớn, chỉ đành bất đắc dĩ nâng tách lên uống rượu.
“Bọn bắt cóc có nói thời gian địa điểm giao dịch không?” Trong lúc bận nhai nhai nuốt nuốt, Tư Đồ Sênh vẫn không quên bố thí cho Anh Lệ Cần một câu.
Anh Lệ Cần miết ngón tay trên miệng tách, tựa hồ như đang nặng lòng suy nghĩ, sau đó không yên tâm mà hồi đáp: ”Hai giờ sáng ngày mai, đem tiền chia ra, ném vào trong thùng rác các con phố theo thứ tự là: Tiến Tào, Giải Phóng, Thái Hoa và Mỹ Viên.”
Tư Đồ Sênh kinh ngạc nói: ”Thùng rác?”
Anh Lệ Cần từ trong trầm tư dần dần chuyển rời chú ý tới vấn đề cậu ta vừa nói, lấy một tờ giấy kẹp trong ví ra, vẽ mấy con đường đơn giản, bên dưới các thùng rác còn viết tên để tránh lẫn lộn.
Tư Đồ Sênh nói: ”Ném vào tám cái thùng rác trên bốn con phố, mỗi thùng một vạn?”
Anh Lệ Cần đáp: “Tám thùng rác tại tám nơi, cách nhau hơn hai trăm mét.”
“Hiện tại tôi cảm thấy tám vạn thật sự là một con số không tồi.” Nhét vào thùng rác, nhỏ mà lại dễ. Tư Đồ Sênh lại hỏi: ”Vậy khi nào thì thả người?”
Anh Lệ Cần trả lời: ”Sau khi xong việc đối phương sẽ nói tiếp.”
Tư Đồ Sênh nhấm nuốt miếng thịt bò: ”Anh nói xem, có thể nào tám vạn chỉ là một cái giá để thăm dò, chủ yếu để thử anh có báo cảnh sát hoặc là không chịu phối hợp hay không. Chờ khi xác định biểu hiện của anh đủ tư cách, gã mới quyết các bước tiếp theo.”
Anh Lệ Cần: “Tôi cũng vừa mới nghĩ như vậy.”
Tư Đồ Sênh hỏi: “Chuẩn bị xong tám vạn chưa?”
“Xong rồi.”
“Xác định chuẩn bị ổn thỏa?”
“Đương nhiên.”
“Kiểm tra rồi sao? Tuyệt đối không có tiền giả?”
“…”
“Còn phải chuẩn bị tám cái gói to không bắt mắt.”
Anh Lệ Cần nói: “Tôi định dùng báo.”
Thấy Anh Lệ Cần chỉ quan tâm tới an toàn của Chu Duy Ân, hoàn toàn không thèm để ý đến thân phận và mục đích của bọn bắt cóc, Tư Đồ Sênh không tiếp tục thảo luận thêm nữa. Sau khi ăn xong đĩa thịt bò, uống hết rượu đỏ, hẹn mười hai giờ đêm gặp lại, cậu liền phủi mông đi ra khỏi phòng đối phương.
Vừa đóng cửa lại, Anh Hạo Hanh liền kéo người đến góc cầu thang bộ.
Tư Đồ Sênh bất đắc dĩ: “Vì sao anh lại thích thang bộ như vậy?”
“Ít người lui tới.”
“Chứng tỏ tất cả mọi người đều không thích!”
Vào lúc Tư Đồ Sênh định bỏ đi, Anh Hạo Hanh liền vươn cánh tay dài cản lại. Anh đem người kia khóa lại trong không gian bé nhỏ giữa mình và vách tường: ”Ít tiền như vậy, cậu cũng lăn vào?”
Tư Đồ Sênh trả lời: “Tuy rằng năm mươi vạn của anh rất ít, nhưng năm trăm vạn của ba anh thì không. Tôi đã đáp ứng ông phải tìm cho được tung tích Chu Duy Ân. Kỳ hạn ba ngày sắp hết, đây là cơ hội cuối cùng.”
Anh Hạo Hanh ngẩn người, hiển nhiên đã sớm ném ông bố mình tới tận chín tầng mây.
Tư Đồ Sênh lại nói: ”Tôi không thích thất bại, càng không thích chưa thử cố gắng đã buông tay, bất kể ba anh có trả tiền hay không, vụ này tôi chắc chắn sẽ theo đến cùng.”
“Vậy cậu còn lấy năm mươi vạn làm gì?”
“Trả tiền sao lại không lấy. Hơn nữa trực giác nói cho tôi biết, chuyện này không hề đơn giản, có điều cứu người cũng không khó.”
Anh Hạo Hanh nói: “Có ý gì?”
Mất nhiều công sức như vậy chỉ vì tám vạn? Kiểu gì thì Tư Đồ Sênh cũng không tín. Căn cứ vào mức độ thương yêu mà Anh Lệ Cần dành cho Chu Duy Ân, nói không chừng việc bắt người đòi tiền chuộc không chỉ dừng lại ở khía cạnh này. Bọn bắt cóc bỏ ra nhiều công sức không phải vì muốn lấy nhiều tiền, mà có mục đích khác.
Cậu ta ý vị sâu xa nói: ”Làm người, vui vẻ là quan trọng nhất. Còn kiếm tiền ấy mà, quan trọng nhất chính là biết nhìn xa.”
Anh Hạo Hanh nhướng mày: ”Mới vừa ăn xong thịt bò bít tết đã lại muốn ăn mì rồi? Tôi không ở mặt dưới, tôi chỉ ở mặt trên. (*)”
(*) MÌ trong ‘ăn mì - 吃面’ và MẶT trong ‘mặt dưới - 下面 (thụ), mặt trên - 上面 (công)’ là đồng âm, Anh nhị thiếu chơi chữ~
Tư Đồ Sênh: ”…”