Edit: Mimi
Beta: Mít
*****
Về phía La Mật, Tư Đồ Sênh cũng không quá lo lắng, người có thể theo cậu làm vụ này sao có thể không có một chút tài năng. Cậu tin tưởng cho dù La Mật có rơi vào tay của Trương Duy Triêu cũng nhất định có cách tự bảo vệ bản thân mình. Trái lại, cậu lại lo cho Tống Xuân Lâm hơn, nếu Giang Thành Nghiệp thực sự là mục tiêu thứ hai của Trương Duy Triêu, vậy thì mục tiêu đầu tiên của anh ta hiện tại sẽ có kết quả gì?
Cậu đạp mạnh lên chân ga, chiếc xe ở giữa con đường vằng vẻ tựa hồ mọc thêm cánh mà hối hả vọt đi.
Anh Hạo Hanh không ngừng chọc qua chọc lại trên biểu tượng game ở trong điện thoại. Nhưng tâm tư của anh không hề đặt ở chỗ này, cứ thế đực mặt nhìn vào màn hình di động. Khi tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên giữa không gian vắng lặng, đôi đồng tử của anh cũng bởi vì giật mình kinh ngạc mà có chút co rút vào.
“Là ai?” Tư Đồ Sênh giật giật thân thể, để tiện cho đối phương thò tay vào lấy cái điện thoại ở trong túi áo của mình.
Anh Hạo Hanh lấy điện thoại ra, sau khi nhìn thấy tên người gọi đến thì trực tiếp ấn nút nghe, mở loa ngoài, nói, “Chuyện gì?”
Nghe được thanh âm của anh ta, người ở đầu giây bên kia dừng lại vài giây mới tiếp lời, “Đừng nói với tôi là anh ta đang tắm nhé.”
Anh Hạo Hanh hỏi vặn lại, “Hay là cô muốn tôi nói rằng, sau khi chúng tôi cùng tắm cậu ta đã mệt quá nên đi ngủ rồi?”
“… Dám nói với một người phụ nữa nửa đêm nửa hôm có nhà không thể về, có chồng không thể ôm, phải trốn chui trốn nhủi trong bụi cỏ làm mồi cho muỗi những lời như thế, anh có còn lương tâm không?” Bởi vì đang mở loa ngoài, cho nên tiếng nghiến răng ken két của cô nàng cũng theo đó mà truyền ra.
Tư Đồ Sênh cảm thấy bản thân không thể tiếp tục bảo trì trầm mặc nữa, “Khụ, tôi nghĩ cô bị Trương Duy Triêu bắt rồi, đang định chạy tới làm anh hùng cứu mỹ nhân đây.”
Người gọi tới đương nhiên là La Mật. Cô ngoài cười nhưng trong không cười, “Thật xin lỗi, đã phá tan giấc mộng kỹ sĩ diệt ác long cứu công chúa của anh rồi. Nếu hiện tại anh ăn mặc chỉnh tề thần trí minh mẫn thì xin hãy nghiêm túc nghe tôi nói tiếp, chuyện này rất quan trọng.”
Tư Đồ Sênh đáp, “Yên tâm, tôi tôi không có thói quen làm anh hùng mặc áo ‘da’ để tới cứu mỹ nhân.”
“Chiếc xe kia bị mang đi rồi. Tuy rằng người nọ đội mũ và bịt mặt, nhưng dựa vào dáng đi, cùng với chiều cao mất tự nhiên vì dùng giày độn gót dành cho nam giới thì đích thị là Trương Duy Triêu.”
Anh Hạo Hanh hiếu kỳ hỏi, “Làm sao cô biết anh ta đi giày độn gót?”
La Mật trả lời, “Tôi chẳng những có thể nhìn ra đàn ông đi giày độn, mà còn có thể nhận biết phụ nữa đệm mấy miếng silicon trong áo lót nữa kìa.”
Anh Hạo Hanh, “… Trước khi trọng tâm câu truyện trở nên kỳ quái, vẫn là nói về giày độn gót của Trương Duy Triêu đi.”
La Mật, “Đi giày độn gót nhất định sẽ rất cộm chân, vì thế sau khi anh ta ngồi lên xe thì chiếc xe kia lập tức điên cuồng phóng ra khỏi gara.”
Tư Đồ Sênh nói, “Có thấy những người khác không?”
“Nếu anh hỏi về Tống Xuân Lâm thì tôi có thấy di tích… vết tích mà ông ta lưu lại.” La Mật tiếp tục nói, “Trên mặt đất ở trong gara có một vũng máu. Lúc mới tới tôi còn tưởng là dầu, Tống Xuân Lâm này hẳn là ngày thường ăn rất nhiều chất béo, cho nên máu của ông ta mới loang loáng đầy dầu mỡ như vậy. Cách vũng máu không xa có mấy mảnh vải rất dài, như là mới dùng để trói một cái gì đó lại. Căn cứ tình hình tại hiện trường, tôi đoán Tống Xuân Lâm đã thừa dịp Trương Duy Triêu không có mặt, dùng một miếng tôn mỏng cắt dây trói rồi chạy đi.”
Tư Đồ Sênh nửa tin nửa ngờ hỏi, “Ông ta vẫn luôn bị giam trong gara sao? Gara rộng bao nhiêu? Chẳng lẽ ông ta chưa từng gây ra động tĩnh khiến người ngoài chú ý?”
La Mật đáp, “Sau khi các anh kết hôn có thể tới nơi này hưởng tuần trăng mật, đảm bảo có thể trải nghiệm cuộc sống tự cung tự cấp nơi hoang đảo, tuyệt đối không có một ai tới quấy rầy đâu.”
Anh Hạo Hanh giật nảy mình, chen vào nói, “Có thể giải thích một chút, cái câu ‘các anh kết hôn’ là có ý tứ gì không?”
La Mật vô tội, “Ý tứ giống như các anh ăn cơm, các anh đến trường, các anh uống thuốc vậy. Chẳng lẽ các anh về sau không định tìm một người thích hợp để kết hôn hay sao?”
Tư Đồ Sênh nhìn sang biểu tình vạn phần kinh ngạc của Anh Hạo hanh, chẳng biết như thế nào lại nảy sinh một chút đồng cảm, chậm rãi nói, “Ông xã của cô…”
“Các anh là từ bệnh viện chạy tới sao?” La Mật đột nhiên cắt lời Tư Đồ Sênh, “Có đi qua đường Hồng Miên không? Tôi đã nói cho anh biết chưa, tôi đã lén đặt một cái thiết bị định vị lên chiếc xe kia, hiện tại nó đang đi trên đường vành đai phía Tây thành phố, nếu các anh rẽ từ đường Hồng Miên sang bên đó ngay lập tức, vậy thì chắc đến 70% là các anh sẽ đối đầu mới nó trong mười phút nữa.”
Tư Đồ Sênh gấp rút quay vô lăng, chuyển hướng, nói, “Những lời này cô hẳn là nên nói vài thời điểm nhắc tới giày độn gót và áo ngực silicon.”
“Anh đã đi qua rồi sao?” La Mật vô cùng kinh ngạc, với hiểu biết của cô về tốc độ lái xe của ông chủ này, hẳn là không thể nào nhanh như vậy chứ?
Tư Đồ Sênh trả lời, “Cô nên hiểu rõ tâm tình nóng vội của một anh hùng trên đường đi cứu mỹ nhân.”
La Mật, “Giống như bánh bao đặt trên chảo nóng liên tục phát ra những tiếng ‘xèo xèo’ sao?”
“… Có lẽ là một cái bánh nướng.” Tư Đồ Sênh hối hận không thôi vì một giây phút đã lỡ đa tâm mà lo lắng cho La Mật.
Chiếc xe băng qua đường Hồng Miên, rẽ vào đường vành đai phía Tây. Tư Đồ Sênh sợ sẽ để vuột mất Trương Duy Triêu, không ngừng xác định về vị trí của đối phương. Đến khi người bên kia còn cách không quá hai trăm mét, cậu và Anh Hạo Hanh mới chuyên chú nhìn chằm chằm vào con đường phía trước.
Một chiếc xe bất ngờ xé toạc màn đêm mãnh liệt lao đến. Chính là hai người bọn họ còn chưa kịp nhìn cho rõ thì ‘rầm’ một tiếng nó đã bị ngoại lực mạnh mẽ tác động vào, trực tiếp bắn văng lên trên tường!
Đây là xe cảnh sát!
Tư Đồ Sênh và Anh Hạo Hanh đều giật mình khinh hãi.
Chân theo bản năng mà đạp thắng, nhưng Tư Đồ Sênh cũng không dám lập tức xuống xe. Bởi vì chiếc xe vừa gây tai nạn phía sau đang điên cuồng rú ga lao về phía bọn họ.
Hai người lái hai chiếc xe ở phía đối diện trong một giây ngắn ngủi có thể thoáng thấy mặt nhau.
Một khuôn mặt bọc kín còn hơn cả xác ướp nhanh chóng xẹt ngang qua tầm mắt của Tư Đồ Sênh và Anh Hạo Hanh. Người nọ tựa hồ như một bóng ma đi ra từ hắc ám, hung ác và tràn ngập một thứ sát khí quỷ dị vô cùng.
“Trương Duy Triêu?”
Tư Đồ Sênh không dám tin vào mắt mình. Cho dù thấy rõ biển số xe, nhưng cậu vẫn không cách nào tìm ra được mối liên hệ giữa gương mặt xác ướp lóe lên rồi biết mất cùng với biểu tình chất phác hiền lành của Trương Duy Triêu ở trong trí nhớ.
Anh Hạo Hanh nhét điện thoại di động vào ngực của Tư Đồ Sênh, cởi dây an toàn của cậu, dùng cả hai tay mà đẩy người xuống xe, “Mau gọi cấp cứu!”
Tư Đồ Sênh bị đẩy ra khỏi ô tô, lảo đảo hai bước mới có thể đứng vững được. Như một kẻ mộng du, cậu lấy điện thoại ra bấm số. Trong lúc đó Anh Hạo Hanh đã vòng xe lại, nhanh chóng nhảy ra ngoài.
“Nơi này là đường vành đai phía Tây, chỗ gần cửa khẩu Long Hà…”
Trong xe cảnh sát có tất cả ba người.
Tư Đồ Sênh ban đầu cũng không biết vì sao Trương Duy Triêu lại muốn đối đầu với cảnh sát, mãi cho đến khi người ngồi ở ghế sau hoảng loạn mà chạy ra khỏi xe.
“Tống Xuân Lâm?” Cậu kinh ngạc hô to.
Tống Xuân Lâm vừa nghe có người gọi tên mình, toàn thân đã bất giác run lên, lập tức chạy về hướng ngược lại y như chim sợ cành cong. Song ông ta cũng không chạy được mấy bước, chân trái đã sụt xuống một cái hố mà ngã nhào xuống đất.
Tư Đồ Sênh, “…” Chỉ gọi một cái đã có thể khiến cho người ta hồn xiêu phách lạc, nếu uy danh này mà truyền ngược về thời cổ đại, cậu có thế được xếp ngang hàng với Tây Thi làm cá lặn và Chiêu Quân làm chim rơi (*) hay không?
(*) 2 trong số tứ đại mỹ nhân Trung hoa cổ đại: Trầm ngư Tây Thi (đẹp đến mức cá xấu hổ lặn sâu xuống nước), Lạc nhạn Vương Chiêu Quân (hát hay và da diết đến mức nhạn trên trời đau khổ mà rơi xuống)
Tống Xuân Lâm lăn vài vòng rồi nằm sõng soài trên mặt đất, một lúc lâu sau cũng không có dấu hiệu đứng lên, Tư Đồ Sênh liền xoay người đi xem thử tình huống của hai người đang ngồi ở ghế trước.
Phía trước là hai cảnh sát, cả hai bọn họ đều bị thương không nhẹ. Người ngồi bên ghế phụ lại đã rơi vào hôn mê, người lái xe thì xem ra thanh tỉnh hơn, chỉ bị trật khớp cổ tay, đau đến không thốt nên lời.
Khi xe cứu thương đến nơi, hai cảnh sát nọ được đưa lên cáng. Tống Xuân Lâm lúc đầu còn nói mình không có việc gì, sau lại thấy Tư Đồ Sênh muốn dẫn mình đi, liền kêu đau đầu chóng mặt rồi cố ý chen chúc lên xe cấp cứu.
Tư Đồ Sênh bám theo ông ta đi tới bệnh viện.
Trong bệnh viện, Tư Đồ Sênh đơn giản giới thiệu về mình với Tống Xuân Lâm.
Người kia vừa biết cậu ta đã từng điều tra về mình thì sắc mặt nhất thời trở nên rất khó coi. Nếu nói ban đầu thái độ của ông ta là lảng tránh, vậy thì lúc này chính là lạnh nhạt thờ ơ.
“A, quên mất, lúc trước tôi vừa mới tới bệnh viện thăm sức khỏe của Giang Thành Nghiệp tiên sinh.” Tư Đồ Sênh thong thả nói.
Tống Xuân Lâm hơi hơi biến sắc, “Chủ tịch Giang làm sao?”
“Giống ông thôi, tai nạn giao thông.” Tư Đồ Sênh vừa nói vừa gắt gao theo dõi biến đổi trên khuôn mặt đối phương.
Biểu tình của Tống Xuân Lâm khó coi đến cực điểm, hệt như một người vừa mới trải qua ngày tận thế vậy.
“Lại nói, tôi và ông thực sự rất có duyên.” Tư Đồ Sênh tự nói tự nghe, “Đám người bắt cóc ông lúc đầu, vừa hay tôi cũng quen biết.”
Tống Xuân Lâm liếc mắt nhìn cậu, hiển nhiên mang theo vài phần kinh hãi. Kỳ thực, bất luận người nào gặp được một người có liên quan đến tất cả những xui xẻo mà mình gặp phải thì đều sẽ có biểu tình này thôi.
Thấy trong mắt người kia hiện ra hai chữ ‘sao chổi’, Tư Đồ Sênh vội ho nhẹ một tiếng, “Nghiêm túc mà nói, tôi cùng bọn họ có rất nhiều khúc mắc, cho nên tôi và ông đều rất chán ghét bọn họ.”
Đứng ở lập trường tương tự để giành lấy đồng cảm của đối phương có thể rút gần khoảng cách trong mối quan hệ song phương, dễ dàng tiến sâu vào trò chuyện và đàm phán – Dnah ngôn của Thẩm Ngọc Lưu.
Nhưng mà, con đường này dường như không thông tới chỗ của Tống Xuân Lâm.
“Tôi không ghét bọn họ.” Khi Tống Xuân Lâm nói những lời này, thanh âm từng chữ đều run lẩy bẩy. Ông ta rất nhanh ý thức được mình đã lời lời, liền sửa lại, nói, “Tôi không bị bắt trói mang đi… không phải… tôi… tôi chỉ bị bắt cóc một lần thôi.”
“Ông bị ai bắt cóc?” Vào thời khắc mấu chốt, rốt cuộc cảnh sát đã đuổi tới nơi.