Thiên Vương Điện


Giọng nói của Chu Tử Mạn vô cùng chói tai khiến nhiều nhân viên của tập đoàn Hân Thi có mặt đều rất bất mãn.

Ngay cả những vị khách ở hai bàn còn lại cũng cau mày nhìn sang.

Chu Diễm Hân ở cửa hơi lo lắng, đây là bữa tiệc có hai mươi bàn, nếu cuối cùng một phần ba số bàn cũng không thể được lấp đầy thì quả thật rất mất mặt.

Chu Diễm Hân muốn lấy điện thoại ra để hỏi thăm tình hình, nhưng bị Hạ Cường ngăn lại.

"Đừng nôn nóng, vẫn còn sớm để lên món mà”.

"Nhưng Hạ Cường, đến tận bây giờ, trong số những người em mời, không ai đến cả”.

"Liệu có phải bọn họ xảy ra chuyện gì trên đường đến đây không?”
"Ha ha, khu nhà máy này có tám làn đường, xe chạy êm ái ổn định, có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
Hạ Cường bĩu môi nói: "Mấy người mà em mời tới, phần lớn đều có giao dịch làm ăn với tập đoàn Chu Thị, chẳng phải đã rõ ràng là nhà họ Chu từng đánh tiếng với đám người đó rồi sao?”
"A...”
Chu Diễm Hân lập tức phản ứng lại.

"Vậy ý của anh là những người mà em mời sẽ không tới sao?”
Chu Diễm Hân hơi buồn bực, hơn nữa còn rất tức giận.

Mọi người là người một nhà, giọt máu đào hơn ao nước lã.

Tại sao đám người thân của cô lại hết lần này đến lần khác muốn trở thành kẻ thù của cô vậy chứ?
Chu Diễm Hân cô đã ăn trộm hay cướp bóc thứ gì của họ Chu hả?
"Đừng nôn nóng, tất cả mọi người đều sẽ tới, không thiếu bất kỳ ai”.


Sao Hạ Cường lại không biết trò mèo này của nhà họ Chu chứ? Cho nên sáng sớm hôm qua anh đã bảo Tôn Trọng Hoa gọi điện thoại sắp xếp từng người một.

Những người đó sẽ nể mặt Chu Thị hay Tôn Thị đây?
Không đến? Trừ khi người đó không muốn lăn lộn ở Khánh Thị nữa.

Ở đằng kia, đám người nhà họ Chu đã sớm vui mừng khôn xiết.

Đã mười một giờ mà khách mời mới chỉ có rải rác vài người như cũ, đến lúc này số khách mời còn chưa ngồi đủ ba bàn.

Hôm nay tập đoàn Hân Thi quá mất mặt rồi.

"Ông nội, vẫn là ông có thể diện lớn, ông vừa mở lời, đối tác trong ngành thời trang ở Khánh Thị đều không ai dám tới”.

"Chu Diễm Hân là cái thá gì chứ, cũng dám tự thành lập công ty riêng, đúng là không tự lượng sức mình”.

Chu Chấn Quốc khẽ gật đầu nói: "Lần này là Diễm Hân quá đáng, thật sự khiến ông hết sức thất vọng”.

"Nhân cơ hội này, phải dạy cho nó một bài học nhớ đời”.

"Nếu không, nó sẽ không biết trời cao đất dày là gì!"
"Chu Chấn Quốc ông dù thế nào cũng được coi là nhân vật có máu mặt trong ngành thời trang Khánh Thị, vẫn có nhiều người phải nể mặt ông”.

Tuy nhiên, ngay khi Chu Chấn Quốc vừa đắc ý nói xong, những chiếc Mercedes-Benz BMW lần lượt lái vào bãi đậu xe ở cửa.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã có sáu bảy nhóm người đến.

Có thể lái xe Mercedes-Benz BMW chắc chắn không phải là nhân vật nhỏ bé.

"Lục Xuân Phong - chủ tịch tập đoàn thời trang Xuân Phong gửi tặng lẵng hoa chúc mừng, chúc tập đoàn Hân Thi trăm hoa đua nở, tài nguyên vô tận!"
"Trâu Tuấn Dương - chủ tịch thời trang Quân Dương gửi tặng một cây cải trắng bằng ngọc, chúc tập đoàn Hân Thi tiền vào như nước, khai trương hồng phát!"
"Vương Siêu - chủ tịch tập đoàn Vương Thị gửi tặng một con mèo may mắn chúc tập đoàn Hân Thi phát tài phát lộc, làm giàu bốn mùa!"
"Tập đoàn Trần Thị...”
Lần lượt ông chủ của các xưởng may lớn ở Khánh Thị đều đích thân đến tặng quà chúc mừng.

Không gian vài phút trước còn vắng tanh ảm đạm bỗng trở nên náo nhiệt ồn ào.

"Sếp Chu, chúc mừng”.

Chu Diễm Hân rất ngạc nhiên, những người này đều là những người cô đã liên lạc trước đó.

Chẳng phải nhà họ Chu đã giở trò sau lưng, thông đồng với bọn họ rồi sao? Sao cuối cùng họ đều đến hết vậy?
Tuy nghi ngờ, nhưng Chu Diễm Hân không nghĩ nhiều, cô vội vàng nhiệt tình mời họ vào trong.

Chu Chấn Quốc và Chu Tử Mạn chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng này.

"Ông nội, không phải ông nói đã đánh tiếng với những người này rồi à?"
"Sao bây giờ tất cả họ đều đến đây?"

Chu Chấn Quốc cũng cảm thấy khó tin.

Đúng lúc này, Lục Xuân Phong và Trâu Tuấn Dương bước tới.

Chu Chấn Quốc vội vàng đứng dậy, không hài lòng nói: "Sếp Lục, sếp Trâu, chuyện này là thế nào?”
"Không phải tôi đã sớm nói rõ với các ông, bảo các ông hôm nay đừng đến rồi sao?”
"Tại sao tất cả các ông đều đến hả?"
Đám người Lục Xuân Phong và Trâu Tuấn Dương nhìn Chu Chấn Quốc với vẻ khinh thường, giọng điệu âm trầm như nước!
"Chu Chấn Quốc, ông bảo chúng tôi không đến thì chúng tôi không đến sao?”
"Ông là cái thá gì?"
Mặt mũi Chu Chấn Quốc đỏ bừng, những người này hôm qua còn vui vẻ đồng ý qua điện thoại, nhưng hôm nay lại trở mặt không chịu nhận.

Chu Chấn Quốc cũng rất coi trọng thể diện nhưng lúc này không ai nể mặt ông ta.

"Ông nội, đừng tức giận”.

Chu Tử Mạn vội vàng đến an ủi: "Những người này tới cũng tới rồi, có thể làm gì được chứ?"
"Chẳng ai bằng được nhà họ Chu chúng ta, cho dù hôm nay bọn họ tới chúc mừng Chu Diễm Hân thì buổi lễ thành lập cũng sẽ bị người ta cười nhạo, giễu cợt!"
Chu Tử Mạn vừa nói vừa hung ác trừng mắt nhìn về phía cửa, nhìn thấy Chu Diễm Hân đang tươi cười chào đón những khách mời, cô ta nhe răng mỉm cười đầy căm hận.

"Chu Diễm Hân, chị đừng vội đắc ý, chỉ vài ông chủ nhỏ với giá trị thị trường chưa đến mười triệu tệ thôi mà, chị kiêu ngạo gì chứ?”
"Những người này đến cũng không thể thay đổi được sự vắng vẻ ảm đạm trong buổi lễ thành lập tập đoàn Hân Thi của chị đâu”.

"Chúng tôi tặng đồng hồ cho chị là đúng”.

Chu Tử Mạn vô tình liếc mắt về phía khu vực quà tặng được đặt ở phía trước.

Chiếc đồng hồ quả lắc lớn ở vị trí nổi bật nhất, cô ta nở nụ cười đắc ý.

Tuy nhiên, vào lúc này, ở lối vào của công ty, những chiếc xe khác lần lượt lái vào.

"Sao vẫn còn người đến nữa vậy?"
Chu Tử Mạn cau mày, hơn nữa khi liếc nhìn những logo xe hơi đó, cô ta hơi sợ hãi.


Porsche Cayenne.

Volkswagen.

Landrover...!
Mười mấy chiếc xe sang hơn triệu tệ chạy vào bãi đậu xe.

Bước xuống xe đều là những ông chủ lớn có trị giá hàng chục triệu tệ ở Khánh Thị.

"Trương Cường - chủ tịch tập đoàn Vân Đỉnh gửi tặng một cặp chữ vàng "Kinh doanh thịnh vượng", chúc tập đoàn Hân Thi khai trương hồng phát, làm ăn thịnh vượng”.

"Trần Phi - chủ tịch công ty bất động sản Hào Viên, gửi tặng một chiếc bình ngọc trắng, chúc tập đoàn Hân Thi tiền vào như nước, phát tài phát lộc”.

"Hàn Long – ông chủ sơn trang Long Hồ, gửi tặng một con "Ngựa vàng", chúc tập đoàn Hân Thi mã đáo thành công!"
Lần lượt hơn mười mấy ông chủ lớn ở địa phương tặng quà chúc mừng, đám đông vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng mấy người Chu Diễm Hân.

Chu Diễm Hân lại nhiệt tình mời họ vào trong.

Đầu óc cô cũng rối bời, Trương Cường đến từ tập đoàn Vân Đỉnh, Trần Phi đến từ công ty bất động sản Hào Viên, cô hoàn toàn không quen những người này, tại sao họ đều đến đây?
Chu Tử Mạn và đám người nhà họ Chu cũng sững sờ.

Hào Viên kinh doanh bất động sản, Vân Đỉnh mở sơn trang, những doanh nghiệp này không liên quan gì tới ngành thời trang cả.

Tại sao họ lại đến chúc mừng tập đoàn Hân Thi?
Hoàn toàn vô lý!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui