Tràn đầy một con đường, hơn mười dặm đường, chí ít cũng có hơn phân nửa là cửa hàng mua bán dược liệu; một số cửa hàng khác cũng đều là y quán hoặc nơi bày sạp bán thuốc; mà những người đi lại trên con đường này đa số đều là loại người giang hồ vẻ mặt hung hãn.Con đường này từ đầu đến cuối, từ đông sang tây, tất cả đều là mùi dược liệu, là nơi được Thần Tinh thành đặt cho cái danh "Hồi Thiên Nhai".Nơi đây ngoại trừ dược vật, dược liệu, các loại khí giới dùng để chữa thương ra thì không còn buôn bán gì khác.Nếu một người bị thương hay trúng độc, bị bệnh, hoặc là tới nơi này mua thuốc, tìm được thầy thuốc khởi tử hồi sinh, hoặc là ngươi sẽ trở về với vòng ôm của đất trời.Bởi vì nếu ngươi tới con đường này vẫn không mua được dược liệu có thể trị thương cho ngươi, vậy trên cơ bản không còn gì phải cố nữa...Cho nên con đường này mới được mệnh danh là Hồi Thiên Nhai.Diệp Tiếu không ngừng lại tiến vào một cửa tiệm, sau đó hắn lại tiến vào tiệm thứ hai; bao lớn bao nhỏ dược liệu bị hắn xài tiền như nước mà mua được, ngàn vạn lượng bạc nơi tay, muốn mua những thứ dược liệu bình thường này đương nhiên rất đơn giản.Mà điều khiến Diệp Tiếu tương đối vui mừng là sau khi đi mấy tiệm, hắn lại có thể liên tiếp mua được vài cây nhân sâm mấy trăm năm đã thành hình; ngoài ra còn có các loại dược vật như hà thủ ô mấy trăm năm, cỏ linh chi, hoàng tinh….Riêng chỉ những thứ này đã tốn hết ba trăm vạn lượng bạc của Diệp Tiếu.Không ai chú ý tới, sau khi Diệp Tiếu mua dược liệu chỉ mang theo một đoạn, sau đó tiện tay tìm một góc ném đi.
Bởi vì chỉ cần tay hắn tiếp xúc tới những loại dược liệu này, tinh hoa bên trong dược liệu sẽ lập tức biến mất không còn, sớm bị không gian hấp thu hết.Mặc dù những loại dược liệu này cũng không được tính là thiên tài địa bảo đỉnh cấp, càng không thể tính là vật hiếm quý cỡ nào, nhưng cuối cùng nó thắng ở số lượng nhiều, dược lực tổng hợp cũng có thể tính là không ít.Lần này, không gian hạt châu chỉ hấp thụ phần tinh hoa nhất trong đó, có một số dược liệu thậm chí còn không đổi màu sắc dáng vẻ, nhưng phần thiên địa linh khí tinh thuần nhất bên trong đã biến mất vô tung vô ảnh, cũng chỉ còn lại một phần vỏ trống rỗng...Diệp Tiếu hành động cực kỳ bí ẩn, hơn nữa trong tay hắn vẫn luôn xách theo mấy cái bao lớn, khiến người vừa nhìn đã biết: Ừm, con hàng này vẫn luôn cầm mấy thứ hắn mua trên tay, không buông xuống.Nhưng đám người lại không biết mấy thứ trong túi xách này đã được thay đổi bao nhiêu lần, thậm chí cho dù là trong bao lớn cũng chỉ còn lại một chút vật cặn bã, không có chút giá trị của dược liệu.Từ phía nam đi tới phía bắc, quét sạch không bỏ sót tất cả các cửa hàng một lượt, sau đó hắn lại càn quét từ phía bắc tới phía tây.
Một ngày này, các tiệm thuốc trên con đường này thật sự nghênh đón khách hàng lớn.Bạc được hắn tiêu như nước chảy, sau đó lại tìm một góc vắng vứt bỏ phế dược; hắn vứt bỏ nhiều dược liệu như vậy thế nhưng vẫn không bị người nào phát hiện.
Đây cũng là một loại bản lãnh rất khó được có.Trong lúc Diệp Tiếu quẹo vào cửa tiệm cuối cùng, có mấy người đi từ đầu phố tới, vừa liếc mắt đã thấy được Diệp Tiếu đi vào, một người trong đó lập tức sáng mắt, lặng lẽ núp qua một bên.Người này chính là Vương Tiểu Niên.Trong con ngươi Vương Tiểu Niên bắn ra căm hận mãnh liệt khó có thể che giấu.Diệp Tiếu!Tên khốn nạn chết tiệt kia!Vậy mà lại gặp được ngươi đi một mình ở chỗ này, xem ra ông trời cũng không vừa mắt ngươi, vì vậy mới cho ta có cơ hội tốt như vậy, báo ứng của ngươi tới rồi.Mà bên cạnh hắn ta, một thanh niên mặc cẩm bào cùng với ba bốn tùy tùng, nhìn thấy phản ứng của Vương Tiểu Niên, không khỏi đồng loạt ngẩn ra, quay đầu nhìn Vương Tiểu Niên: "Kia là ai?""Hắn ta là Diệp Tiếu!" Vương Tiểu Niên nghiến răng nghiến lợi."Hắn ta chính là Diệp Tiếu?" Thanh niên mặc cẩm bào chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mũi ưng mắt hổ, vóc người khôi ngô.
Hắn ta nhíu mày nói: "Huyết sâm ta đưa cha ngươi lần trước đã bị hắn ta lừa mất?"Giọng nói của người này rất chậm rãi, câu nói nặng nề khiến người ta có cảm giác áp bách.
Nhưng trông lại có chút làm bộ.Vương Tiểu Niên hít một hơi thật sâu, nói: "Chính là hắn! Chính là tên hoàn khố bại gia tử đáng chết này, ỷ vào quyền thế của phụ thân hắn ta tự dưng ức hiếp vơ vét tài sản nhà chúng ta!""Ừm, đúng là oan gia ngõ hẹp, yên tâm đi." Trong mắt thanh niên mặc cẩm bào chợt lóe sát khí, nói: "Ngươi tránh qua một bên, không nên bị người khác thấy ngươi đi cùng với chúng ta."Hắn ta thản nhiên nói: "Đồ vật ta đưa ra không phải thứ người nào cũng có thể cướp, dám cướp thì phải trả giá thật lớn."Trong mắt Vương Tiểu Niên chợt lóe lên vẻ vui mừng, cung kính nói: "Vâng."Vương Tiểu Niên biết rất rõ thân phận của người này.Chính là vì biết cho nên hắn ta mới vui mừng như thế!Thanh niên mặc cẩm y này tên Mộ Thành Bạch, chính là huynh trưởng của thái tử phi đương triều, là người Mộ gia một trong bát đại thế gia nổi tiếng đại lục.Hắn ta vẫn luôn sống trong kinh thành, tuy không có bất kỳ chức quan gì trong người nhưng lại là tồn tại bất kỳ người nào cũng không dám sao lãng.Bởi vì hắn ta đại biểu cho lực lượng cực kỳ khổng lồ!Sở dĩ trước đây thái tử có thể trở thành thái tử, có thể nói gia tộc khổng lồ này có công lớn.Mà bản thân Mộ Thành Bạch lại càng là nhân vật mấu chốt trong đó.Nhân vật như vậy muốn cố tình khó xử Diệp Tiếu, tất nhiên lần này Diệp Tiếu sẽ chạy trời không khỏi nắng!...
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...