Tư Đồ Mã Phi nhận ra ẩn ý, hút ngụm khí lạnh hỏi:
- Ý của Đại Thế Tử là khiến chúng ta trợ giúp Hư Hoài Cốc thăm dò Trần Lạc?
- Đúng vậy!
- Cái này...!
Tin tức làm Tư Đồ Mã Phi rất bất ngờ, gã hóa đá. Lý Lăng Thiên thầm giật mình, không ngờ Đại Thế Tử luôn cẩn thận vậy mà làm ra quyết định lỗ mãng như thế.
Huyễn Linh nhìn thấu hai người khó hiểu, nàng nói:
- Ta biết các ngươi sẽ rất giật mình, vì sự tồn tại của Trần Lạc quá mức đặc biệt, đến nỗi không ai biết cuộc thăm dò này sẽ đem đến hậu quả gì.
- Đại Thế Tử ra quyết định này cũng vì bất đắc dĩ. Một là Cửu Tước Tử hành động, Đại Thế Tử bị kéo vào. Dù Đại Thế Tử không ra tay cũng khó tránh khỏi, các ngươi nên hiểu điều này.
- Vì chống lại đám người Thái Tử điện, Đại Thế Tử buộc phải hợp tác với Cửu Tước Tử. Có thể nói hiện tại Đại Thế Tử và Cửu Tước Tử đi chung một chiếc thuyền. Nếu con thuyền Cửu Tước Tử lật thì Đại Thế Tử cũng không sống yên.
Huyễn Linh nói có ý gì đừng nói là Tư Đồ Mã Phi trung thành với Đại Thế Tử biết, Lý Lăng Thiên là người ngoài cũng hiểu được. Nhưng đây xem như lý do thăm dò Trần Lạc sao? Hoặc nên nói là đáng không? Dù sao đây chính là Trần Lạc, người bị ông trời giáng thẩm phán đều diệt mà vẫn sống sót, đi thăm dò hắn? Chọc giận Trần Lạc sẽ có hậu quả gì? Gánh nổi không? Đại Thế Tử đã suy nghĩ qua chưa?
Tư Đồ Mã Phi há mồm muốn nói lại thôi, gã thật sự không biết nên nói cái gì.
Lý Lăng Thiên mở miệng nói:
- Huyễn Linh, có câu này không biết ta nên nói không, Huyễn Linh nghe xin đừng giận.
- Lăng Thiên, đã bao giờ ngươi học được kiểu khách sáo này? Có lời gì muốn nói cứ nói, đừng ngại.
- Đại Thế Tử quyết định thăm dò Trần Lạc thật sự chỉ vì đi chung chiếc thuyền với Cửu Tước Tử sao? Sợ là không đơn giản như vậy.
Huyễn Linh lắc đầu bật cười nói:
- Đại Thế Tử nói không sai, quả nhiên gạt không được ngươi.
Huyễn Linh trầm ngâm giây lát, bổ sung:
- Nhân Linh chi thư sắp hoàn thành ghép lại, không còn nhiều thời gian cho mọi người, Đại Thế Tử cũng vậy. Trước khi Nhân Linh chi thư làm lại xong, phải xsoa sổ tồn tại chưa biết bí ẩn Trần Lạc, thăm dò chỉ là bước đầu tiên.
- Vậy sao?
Lý Lăng Thiên cười cười, không nói gì thêm.
Tư Đồ Mã Phi nói:
- Nhưng làm sao thăm dò? Đại Thế Tử nên biết Trần Lạc có nguyên tội, tám chín phần mười nguyên tội chưa biến mất. Chẳng lẽ muốn thăm dò khi Trần Lạc lấy ra những thành tựu nguyên tội này có vời đến trời thẩm phán không?
- Đương nhiên!
- Được. Nếu Trần Lạc không dám lấy ra những nguyên tội, nếu hắn chọn im lặng thì tốt nhất. Nhưng Huyễn Linh có nghĩ đến chưa? Lỡ như Trần Lạc dám đánh, bị trời thẩm phán thì giải quyết như thế nào? Huyễn Linh nên biết chuyện ở Táng Cổ Phong, Trần Lạc là loại người gì không cần ta nói. Trần Lạc giết người bất chấp hậu quả, khi đó mạng nhỏ của ta khó giữ.
- Ha ha ha ha ha ha!
Huyễn Linh cười phá lên như nghe câu gì rất tếu.
- Huyễn Linh cười cái gì? Chẳng lẽ ta nói không đúng?
- Tư Đồ, từ khi nào lá gan của ngươi nhỏ như vậy?
- Không phải ta nhát gan mà là Trần Lạc quá biến thái, ta phải lo cho mạng sống của mình.
Huyễn Linh cười lắc đầu, nói:
- Sao ngươi quên mình là Đại Nhật thế tử? Miễn căn nguyên thế giới còn thì ngươi sẽ không chết.
- Nói vậy nhưng đời không có chuyện tuyệt đối. Trước kia ta nghe nói trời giáng thẩm phán đều diệt có thể khiến tất cả tồn tại đều diệt, nhưng Trần Lạc thì sao? Hắn không chết, còn năm lần bảy lượt nghịch thiên mà đi, sống sót đứng trước mặt mọi người. Ai dám bảo đảm tuyệt đối không chết?
- Ha ha ha, cứ yên tâm.
Huyễn Linh chớp mắt trấn an Tư Đồ Mã Phi:
- Ngươi không tin chính mình, cũng không tin ta, chẳng lẽ ngươi còn chưa tin Đại Thế Tử sao? Đại Thế Tử đã quyết định làm như vậy tất nhiên có cách ứng đối.
Lý Lăng Thiên góp lời:
- Tư Đồ huynh đừng đắn đo nữa. Đại Thế Tử làm việc luôn kín đáo, không có nắm chắc tuyệt đối thì Đại Thế Tử sẽ không làm như vậy.
Trong ấn tượng của Tư Đồ Mã Phi thì Đại Thế Tử đúng là người như thế, nếu không loại người cẩn thận như Tư Đồ Mã Phi sẽ không cam tâm tình nguyện làm việc cho Thượng Cổ Thiên Vương Thương Vô Tà. Nghĩ đến đây Tư Đồ Mã Phi bình tĩnh nỗi lòng thấp thỏm.
Huyễn Linh vẫy tay chào hai người:
- Quyết định vậy đi, ta đã truyền lời xong. Tư Đồ, nhớ đừng cô phụ kỳ vọng của Đại Thế Tử đối với ngươi.
Huyễn Linh lắc người biến mất.
Tư Đồ Mã Phi nhìn hướng Huyễn Linh biến mất thật lâu sau mới nói:
- Ta dám chắc Huyễn Linh giấu ta điều gì, hoặc nói đúng hơn là Đại Thế Tử muốn giấu ta.
Lý Lăng Thiên nhún vai không góp lời.
- Có phải Lý huynh đã đoán ra?
- Không khó đoán. Đại Thế Tử sốt ruột muốn thăm dò Trần Lạc có lẽ vì ngồi chung chiếc thuyền với Cửu Tước Tử, có lẽ vì Nhân Linh chi thư không cho bọn họ nhiều thời gian. Nhưng ta nghĩ lý do chủ yếu nhất là vì quyển Nhân Quả chi thư khi Nhân Quả Bia mở ra.
- Đúng vậy! Chắc chắn là Nhân Quả chi thư! Nếu không vì Nhân Quả chi thư thì Đại Thế Tử tuyệt đối sẽ không mạo hiểm lớn như vậy đi thăm dò Trần Lạc. Nhưng Nhân Quả chi thư có điểm gì hấp dẫn Đại Thế Tử? Lý thư có biết gì về Nhân Quả chi thư không?
Lý Lăng Thiên lắc đầu, nói:
- Không rành, nhưng chắc Nhân Quả chi thư rất quan trọng. Nếu nghĩ theo đường này thì mọi chuyện sáng tỏ. Mục đích thật sự của Cửu Tước Tử, Đại Thế Tử không phải thăm dò mà là ngăn cản Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên, Trần Lạc tranh cướp Nhân Quả chi thư.
Tư Đồ Mã Phi nói:
- Mạc Vấn Thiên dễ ngăn cản, Gia Cát Thiên Biên cũng dễ xử, nhưng Trần Lạc thì...
Không phải vì Tư Đồ Mã Phi quá cẩn thận mà gã thật lòng không muốn đi trêu vào cái tên biến thái đến mất trí phát cuồng.
- Yên tâm, có một câu Huyễn Linh nói đúng, Đại Thế Tử chưa bao giờ làm chuyện không có nắm chắc. Nếu Đại Thế Tử quyết định làm như vậy thì tất nhiên có cách ứng đối.
Tư Đồ Mã Phi khẽ thở dài:
- Chỉ hy vọng như vậy.
Tư Đồ Mã Phi thấy mệt lòng, gã hỏi:
- Không biết Lý huynh tính sao?
- Ta? Không biết nữa.
- Hay Lý huynh cùng ta đi thăm dò Trần Lạc? Lý huynh cũng biết con người của Đại Thế Tử, sẽ không bạc đãi Lý hunh.
- Đa tạ Tư Đồ huynh, nhưng ta thật sự không rành mấy chuyện này.
- Lý huynh cứ từ chối làm ta thấy lo, có phải Lý huynh không tin tưởng Đại Thế Tử...
- Không không! Tư Đồ huynh hiểu lầm, ta từ chối không phải vì không tin Đại Thế Tử, ta vững tin Đại Thế Tử hay Cửu Tước Tử đều có cách ứng đối. Nhưng ta không muốn tham gia vào trò chơi này.
- Được rồi, vậy ta cũng không ép Lý huynh. Đại Thế Tử đã ban ý chí, ta phải đi truyền lời, xin cáo từ.
- Cáo từ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...