Đúng vậy, Cổ Lạc rất rõ ràng, bằng không khi hắn biết Hạ Tử Tây muốn bắn chết Ngạo Phong cũng sẽ không giận dữ như vậy, đúng như Tư Đồ Mã Phi nói, hiện tại đang trong thời kỳ phi thường, đi trêu chọc vào Trần Lạc đúng là hành động rất không sáng suốt, hơn nữa hắn cũng biết ba người Ngạo Phong, Tần Phấn, Trần Lạc có quan hệ thế nào, nếu như giết chết Ngạo Phong, trên cơ bản không khác gì là chọc vào Trần Lạc, thậm chí càng thêm không xong.
Nghĩ tới điều này, Cổ Lạc đi tới, nhìn Tần Phấn đang chữa thương cho Ngạo Phong, nói:
- Tần lão đệ, chúng ta lại gặp mặt.
Tần Phấn không nói gì, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái, vẫn chữa thương cho Ngạo Phong như trước. Lúc này Ngạo Phong đã hôn mê, linh hải thụ thương vô cùng nghiêm trọng, tình huongs cấp bách, bằng không rất dễ dẫn tới nguy hiểm tán loạn.
- Có thể giữa Hạ Tử Tây và Ngạo Phong lão đệ có chuyện gì đó hiểu lầm, như vậy đi, để ta tới xem thương thế Ngạo Phong lão đệ như thế nào?
Cổ Lạc vừa mới đi tới, Trần Phấn đang trầm mặc đột nhiên mở miệng, nói:
- Không cần.
- A?
Cổ Lạc thấy buồn cười, bất quá nụ cười này còn lẫn theo một loại âm lãnh và xem thường, nói:
- Tần Phấn lão đệ có ý gì?
- Không có ý gì.
- Ha ha, ta hiện đang rất thành ý giải quyết chuyện này, Tần Phấn lão đệ làm như vậy rất không hợp lý.
Có lẽ Cổ Lạc thực sự có thành ý muốn giải quyết chuyện này, chỉ bất quá tất cả mọi người đều nghe ra được, thái độ của hắn cao cao tại thượng, ngụ ý cũng rất rõ ràng, ta là một Đại Nhật thế tử, chủ động đứng ra nói chuyện với ngươi, xem như đã đủ cho Tần Phấn ngươi mặt mũi, đừng có không biết xấu hổ.
Chứng kiến một màn này, Lý Lăng Thiên đứng cách đó không xa phải lắc đầu, thở dài một tiếng, thầm nghĩ Tư Đồ Mã Phi và Cổ Lạc chỉ biết giết Ngạo Phong sẽ trêu chọc tới Trần Lạc, lại không biết rằng giết Ngạo Phong không chỉ trêu chọc tới Trần Lạc, còn có Tần Phấn đồng dạng cũng là một ẩn số thần bí.
Trong suy nghĩ của Lý Lăng Phong, tất cả mọi người trên Vân Đoan, thậm chí là ở thế giới này đều đã xem thường Tần Phấn, cũng đánh giá thấp Tần Phấn, Tần Phấn có thể không nghịch Thiên như Trần Lạc, nhưng hắn tuyệt đối không phải dễ trêu chọc như thế, ít nhất Lý Lăng Thiên dám khẳng định, một khi chân chính động thủ, Hạ Tử Tây, Hắc Côn không phải đối thủ, Tư Đồ Mã Phi cũng không phải, Cổ Lạc cũng không phải, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không nắm chắc là đối thủ của Tần Phấn hay không.
Thấy Tần Phấn không nói gì, Cổ Lạc nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:
- Tần Phấn, ta cho Hạ Tử Tây tới xin lỗi, chuyện này chấm dứt, thế nào?
Thái độ của hắn rất kiêu ngạo, rõ ràng không đặt Tần Phấn vào trong mắt, nói là thành ý giải quyết, không bằng nói là tối hậu thư đe dọa.
- Hạ Tử Tây, tới đây xin lỗi.
Thanh âm Cổ Lạc truyền tới, Hạ Tử Tây vẫn không hề động, hắn tính ngông cuồng tự cao tự đại, ngay trên Vân Đoan cũng chưa từng tại tội với ai, hiện tại bắt hắn phải xin lỗi với một kẻ trong mắt hắn không khác gì con kiến hôi, hắn sao nguyện ý cho được.
- Ta bảo ngươi qua đây, ngươi không nghe thấy gì sao?
Cổ Lạc nhắm hai mắt, thanh âm trầm thấp, Hắc Côn cúi đầu lấy khăn chùi khóe miệng, trầm mặc không nói, Hạ Tử Tây thở hổn hển, khi chạm tới ánh mắt kia của Cổ Lạc, cũng không dám do dự nữa, cắn răng đi tới.
Đang muốn mở miệng, thanh âm Tần Phấn đã truyền tới:
- Không cần xin lỗi.
- A? Tần Phấn, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ không định kết thúc việc này?
Cổ Lạc híp mắt nhìn Tần Phấn.
- Chuyện này, không kết thúc được.
Trong thanh âm Tần Phấn ẩn chứa một loại lửa giận đè nén.
- Tần Phấn, ngươi trong mắt ta bất quá cũng chỉ là con kiến hôi muốn bóp thế nào thì bóp, đừng có cái vẻ cho mặt mũi rồi còn không biết xấu hổ.
Vừa rồi ngại vì Cổ Lạc ở đây, Hạ Tử Tây phải xin lỗi, nhưng khiến hắn không nghĩ tới chính là, mình đã buông mặt mũi xin lỗi, Tần Phấn này không những không cảm kích, hiện giờ còn nói cái gì mà chuyện này không kết thúc được, khiến Hạ Tử Tây vốn đã không cam lòng nhất thời giận dữ.
Tần Phấn buông Ngạo Phong đang hôn mê xuống, đứng lên, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn không chút thay đổi, đôi trong mắt sáng cũng biến thành ảm đảm, Tần Phấn tao nhã như ngọc trước đó giờ cũng biến mất, thay vào đó là một Tần Phấn âm trầm lành lạnh.
Phía đối diện, Hạ Tử Tây vênh váo tự đắc chỉ thẳng mặt Tần Phấn, kêu gào:
- Thế nào? Thoạt nhìn ngươi không được phục cho lắm? Nói cho ngươi biết, đừng có không phục, ta là Kiểu Nguyệt tước tử trên Vân Đoan, một đám Vương tử Hoàng thành của thế giới này ở trong mắt ta không khác gì con chó…
Lời còn chưa dứt, Hạ Tử Tây chỉ thấy trong mắt nhoáng lên một bóng đen, một tay đã từ phía sau hung hăng chế trụ cổ của hắn, hắn nỗ lực ngăn chặn theo bản năng, lại phát hiện cả người vô lực, trước ngực tryền tới đau đớn xé rách da thịt, cúi đầu vừa nhìn, nhất thời sợ mặt xám như tro, bởi vì một tay kia không biết từ lúc nào đã cắm vào trong lồng ngực của hắn, còn đang nắm lấy trái tim của hắn.
Một màn này phát sinh thực quá mức đột ngột, đột ngột tới mức Hạ Tử Tây căn bản không kịp phản ứng, cũng khiến tất cả mọi người tại hiện trường không kịp phản ứng. Không ai trong bọn họ nghĩ tới được, vừa rồi Tần Phấn còn trầm mặc không nói, vậy nhưng trong nháy mắt đã động thủ, hơn nữa vừa đánh liền ra sát chiêu, trực tiếp chọc thủng ngực nắm lấy trái tim Hạ Tử Tây.
Khi đám người trên Vân Đoan kịp phản ứng lại liền lập tức vây tới xung quanh, có thể bọn họ khác biệt phe phái, nhưng dù sao cũng là người trên Vân Đoan, trong xương cốt đều chảy xuôi một loại tài trí hơn người, không cho phép người dưới thế giới phàm trần này được phép tạo phản như thế, bọn họ cùng nhau xông lên, lại bị Cổ Lạc, Tư Đồ Mã Phi và Lý Lăng Thiên ngăn lại.
Bởi vì bất kể là Cổ Lạc, Tư Đồ Mã Phi hay Lý Lăng Thiên đều nhìn ra được, Tần Phấn đang nắm trong tay không chỉ là trái tim của Hạ Tử Tây, đồng thời còn có linh hải của hắn, thậm chí có thể còn có linh hồn. Nói cách khác, chỉ cần Tần Phấn nguyện ý, hắn có thể ở trong nháy mắt khiến Hạ Tử Tây tan thành mây khói.
- Tần Phấn! Ta thấy ngươi là đang ăn gan hùm mật báo rồi! Nhanh buông Hạ Tử Tây ra cho ta.
Cổ Lạc tức giận, trừng mắt hung hăng nhìn tới, trong ánh mắt ẩn chứa vô tận phẫn nộ, giống như đang giận dữ nhìn một kẻ dám chống đối với Vương giả cao cao tại thượng.
- Tần Phấn, ta khuyên ngươi tốt nhất nên buông Hạ Tử Tây ra!
Tư Đồ Mã Phi cũng nói, với tư cách là người của Đại Thế Tử, hắn không thể cứ thế trơ mắt nhìn Hạ Tử Tây bắn chết Ngạo Phong, đồng dạng, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Tần Phấn giết chết Hạ Tử Tây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...