Cỗ phân thân này của Thương Vô Tà giống một đoàn hỏa diễm chập chờn theo gió như có như không, ánh mắt nghiêm nghị nhìn tới trên người Gia Cát Thiên Biên, Tần Phấn, Tư Đồ Mã Phi, Lý Lăng Thiên, xẹt qua hết từng người từng người rồi cuối cùng mới đặt tới trên người Hắc Côn, nhưng cũng chẳng có bao nhiêu phản ứng.
Thu lại chân hồn Bạch Hổ của Nghịch Lang Gia, chợt chẳng biết sao hắn lại ngẩng đầu nhìn lên trời cao, nói:
- Cửu Tước Tử, đây gọi là lời cảnh cáo của ngươi sao? Tốt, nếu đã như vậy, Thương Vô Tà ta liền tiếp nhận, chúng ta đây liền bắt đầu đi.
Thương Vô Tà nói khiến tất cả mọi người đều có chút phát mộng, chẳng lẽ vừa rồi Hắc Côn chém giết Nghịch Lang Gia là ý tứ của Cửu Tước Tử sao? Không biết, không ai rõ ràng lắm nguyên nhân cụ thể thế nào, chỉ có thể suy đoán ra một chút từ đôi lời của Thương Vô Tà, dường như Cửu Tước Tử ra lệnh chém giết Nghịch Lang Gia là nhằm cảnh cáo Thương Vô Tà vậy.
Lúc này, khóe miệng Hắc Côn xẹt ra một tia tiếu ý, giống như chứng thực suy đoán của mọi người, hắn lại liếm liếm tia máu còn vương trên khóe miệng, cười nói:
- Thương Vô Tà, ngươi có phần tự đề cao mình quá rồi, ngươi tính là thứ gì, cũng dám ăn nói thế này thế kia với Cửu Tước Tử, bất quá… Cửu Tước điện hạ cho ta chuyển tới ngươi một lời, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
- Thương Vô Tà ta sẵn sang chờ các ngươi.
Thương Vô Tà nghiêm sắc mặt, quát lên:
- Nhân Quả bia còn chưa mở ra, ngươi cứ cẩn thận linh hồn của mình đó, ta muốn rồi.
- Linh hồn của ta sao, sách sách.
Hắc Côn tuyệt không sợ hãi, tiếu ý trên khóe miệng càng thêm nồng đậm, càng thêm tà dị, nói:
- Ngươi đang dọa sợ ta sao?
Thương Vô Tà không nói gì thêm, trực tiếp lắc mình biến mất.
Đám người Gia Cát Thiên Biên và Tần Phấn nhìn hai người Hắc Côn, vẫn biết lần này Nhân Quả bia tại Tiểu Phật linh giới mở ra cũng không hề đơn giản, lần này Vân Đoan có nhiều thế tử và tước tử hạ phàm như thế cũng tuyệt không phải đơn thuần là vì Nhân Quả bia, chẳng qua cụ thế là thế nào thì hay không không biết, nếu Hắc Côn chém giết Nghịch Lang Gia thực sự là vì nghe ý tứ Cửu Tước Tử, không biết lần này Vân Đoan đến cùng đang muốn làm gì đây? Hoặc là phải hỏi vị Cửu Tước Tử một trong số bá chủ thực sự trên Vân Đoan, xem hắn đến cùng là định làm gì.
Đừng nói bọn họ, ngay cả Tư Đồ Mã Phi là một trong số mười hai Đại Nhật thế tử của Vân Đoan, thêm cả Lý Lăng Phi cũng đang đầy đầu nghi ngờ, không nghĩ ra được vì sao Cửu Tước Tử lại cho Hắc Côn tới chém giết Nghịch Lang Gia như thế.
Trong lúc mọi người bận suy tư, trong hư không lại phát sinh dị biến, giống như có tiếng đánh đấm kịch liệt vang lên, lay động cả trời cao.
Lại có chuyện gì xảy ra?
Tần Phấn lập tức tế xuất linh thức tra xét, phát hiện trong hư không có mười người đang vây công một người, tập trung nhìn vào. Thật hay, trong số mười người kia có đến chín người là tài quyết giả của Vân Đoan, một người còn lại là một vị thanh niên nam tử, Tần Phấn cũng nhận thức hắn, đó là Hạ Tử Tây, một trong số hai mươi tư Kiểu Nguyệt tước tử, người này bất kể là thực lực hay sức ảnh hưởng đều vô cùng cường đại, hơn nữa cũng giống với Hắc Côn, hắn cũng là người của Cửu Tước Tử.
Là hạng người gì phải khiến Hạ Tử Tây suất lĩnh thêm chín vị Vân Đoan tài quyết giả vô cùng đáng sợ cùng vây công? Phải biết rằng mỗi một vị tài quyết giả của Vân Đoan đều có lực lượng cực kỳ đáng sợ, trong nhắt mắt có thể giết chết Vu sư đại thần thông, không có mấy người có thể kháng cự với chín vị tài quyết giả của Vân Đoan cùng lúc vây công như thế.
Tần Phấn tiếp tục tra xét người bị vây công kia, thoạt nhìn người này đang gắng sức hết đà rồi, chắc là đã tiêu hao không còn bao nhiêu linh lực, một đường đều là chạy trốn ngã trái ngã phải.
Đợi một chút, người này… Sao có chút quen thuộc?
Bởi vì cách quá xa, Tần Phấn bằng mắt thường căn bản không thể thấy rõ được, chỉ có thể thông qua linh thức tra xét, hơn nữa linh lực người kia cơ hồ đã suy kiệt, linh tức đặc biệt yếu ớt khiến hắn không thể nào nhanh chóc xác định, chẳng qua khi một lần nữa tra xét cẩn thận, thần tình Tần Phấn trước giờ vẫn luôn bình thản ung dung lại đột nhiên đại biến, bởi vì người bị vây công trên hư không kia lại là… Dĩ nhiên là Ngạo Phong.
Không hề nghĩ ngợi gì thêm, hưu một tiếng, Tần Phấn lập tức biến mất tại chỗ.
Cùng lúc đó, đám người Gia Cát Thiên Biên, Lý Lăng Thiên, Tư Đồ Mã Phi, Hắc Côn cũng đều tế xuất linh thức đi tra xét, khi phát hiện đúng là Hạ Tử Tây suất lĩnh chín vị tài quyết giả của Vân Đoan vây công Ngạo Phong, thần tình bọn họ cũng đều thay đổi, không ai nói gì, lập tức lũ lượt lắc mình trực tiếp biến mất tại chỗ.
Trong hư không, Ngạo Phong đang cực kỳ suy yếu, bị chín gã tài quyết giả của Vân Đoan đánh cho không còn sức trả đòn.
- Không biết tự lượng sức, con kiến hôi như ngươi há phải đối thủ của Hạ Tử Tây ta.
Quanh thân Hạ Tử Tây nở rộ quang hoa Kiểu Nguyệt chói mắt, từ trên trời giáng xuống, hóa thân thành một vầng trăng tròn, dường như muốn giết chết Ngạo Phong ngay tại nơi này. Lúc này, một người đột nhiên xuất hiện đón lấy Ngạo Phong, người này mặc một bộ bạch y, một thân nho nhã tuấn tú, thoạt nhìn có vẻ tao nhã lịch sự nhưng lúc này cũng đang phẫn nộ dị thường, quanh thân lấp lánh quang hoa, trong nháy mắt liền ngưng tụ thành một đạo quang ảnh thật lớn. Quang ảnh kia giống như một vị chiến thần đến từ viễn cổ, thân mặc khôi giáp, cầm trong tay cự kiếm, hai mắt lành lạnh, một kiếp đã vạch thẳng tới, quang hoa Kiểu Nguyệt của Hạ Tử Tây lập tức bị chém tứ phân ngũ liệt, tiêu tán không còn.
Tại hiện trường, cũng không có nhiều người nhận thức được đạo quang ảnh này, nhưng phàm là người quen đều biết quang ảnh kinh người kia là linh tượng, hơn nữa còn là một dị tượng duy nhất trong thiên địa, đó là linh tượng Ma Sát Kế Đô được ghi lại trong Chư Thế Kỷ, nắm giữ đạo linh tượng này lại chỉ có một người, đó là Tần Phấn.
Một kiếm chém vỡ lực lượng Kiểu Nguyệt của Hạ Tử Tây, tràng cảnh khiến cho Gia Cát Thiên Biên, Tư Đồ Mã Phi, Lý Lăng Thiên vừa lắc mình đi tới khiếp sợ không thôi, thậm chí khiếp sợ còn mạnh hơn cả việc chứng kiến Thương Vô Tà chỉ dựa vào một phân thaanh đả thương Hắc Côn lúc vừa rồi. Thương Vô Tà mười năm không xuất thủ, Tần Phấn đồng dạng cũng mười năm không xuất thủ, sau mười năm, một chiêu liền chém vỡ lực lượng Hạ Tử Tây, vốn bài danh rất cao trong số hai mươi tư Kiểu Nguyệt tước tử.
- Ngạo Phong, chuyện gì xảy ra thế?
Tần Phấn đúng là đã nhiều năm rồi không gặp Ngạo Phong, nhưng hắn thật không ngờ được sao bao năm không gặp gỡ, lần này gặp lại dĩ nhiên thấy Ngạo Phong trong tình huống này, nếu không phải hôm nay mình trùng hợp gặp phải ở đây, quả thực không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào, hắn cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao người của Vân Đoan lại phải truy sát Ngạo Phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...