Thiên Vu

Xôn xao!

Giữa trường, quang hoa chợt hiện, dưới quang hoa chiếu rọi, toàn bộ Tiểu Phật linh giới trở nên sáng sủa dị thường, cũng an tĩnh dị thường. Sắc mặt Nghịch Lang Gia từ chỗ cuồng vọng, lập tức trở nên trắng bệch, Bạch Hổ đang rít gào cũng phải run rẩy, lực lượng Đại Nhật của hắn cũng trở nên mơ hồ, ngay cả thân thể của hắn cũng bắt đầu vặn vẹo, thống khổ.

Dưới một chiêu, thắng bại đã rõ.

Nghịch Lang Gia thua, thua tới không thể động đậy, chỉ có thể xuất ra thủ đoạn hồn thân phản kháng, cố sức giãy dụa.

Đúng lúc này, mọi người xung quanh xem náo nhiệt mới có nhận thức chân chính về thực lực của Đại Nhật thế tử trên Vân Đoan, phải nói là rất mạnh, mạnh tới thái quá, cũng quá mức khủng bố, chỉ một chiêu liền có thể đánh bại Nghịch Lang Gia, đánh bại một đời thiên kiêu tiếng tăm lừng lẫy trên thế giới này. Trong nháy mắt vừa rồi, rất nhiều người đều cảm thụ được rõ ràng, lực lượng ẩn chứa trên đầu ngón tay Tư Đồ Mã Phi cường đại tới cỡ nào, loại cảm giác này giống như hết thảy ánh sáng trên toàn thế giới tụ tập lại trên đầu ngón tay của hắn, sau đó bạo tạc, quả thực quá mức kinh khủng, kinh khủng đến mức khiến cho mấy vị Vu sư đại thần thông đi theo Nghịch Lang Gia tới đây cũng không dám nhúc nhích một chút nào.

Vu sư đại thần thông?

Nếu như là mười năm trước, nhắc tới Vu sư đại thần thông, cơ hồ đã là tồn tại vô địch.

Nhưng hiện tại đã là mười năm sau, trong thời đại bá chủ thiên kiêu ngang dọc, Vu sư đại thần thông lại trở thành một chuyện cười, bởi vì núi Táng Cổ hiện thế đản sinh ra rất nhiều thiên kiêu bất khả tư nghị, từng người bọn họ đều có những thành tựu quá mức cường đại, cường đại tới mức căn bản đại thần thông không thể ngăn cản, thế nên, bọn họ chỉ có thể trở thành chuyện cười, huống chi, hiện tại có thể tung hoành thiên hạ không chỉ là những thiên kiêu đản sinh theo thời thế kia, còn có Đại Nhật thế tử và Kiểu Nguyệt tước tử càng đáng sợ hơn nữa, bởi vì bọn họ đều là những tồn tại cao cao tại thượng trên Vân Đoan.

Theo quang hoa trên đầu ngón tay Tư Đồ Mã Phi bộc phát cường đại, Tiểu Phật linh giới trở nên sáng trắng dị thường, thân thể Nghịch Lang Gia cũng càng lúc càng vặn vẹo, càng lúc càng mơ hồ, càng lúc càng suy yếu. Phịch một tiếng, Bạch Hổ toán loạn, tiếp đó lại rắc một tiếng, thành tựu Đại Nhật nổ văng. Lúc này, Tư Đồ Mã Phi rốt cuộc ngừng tay, còn Nghịch Lang Gia cũng không chịu được nữa, miệng mũi phun máu, rơi từ trên hư không xuống.


Thấy thế, Liễu Giang còn hận vừa rồi bị Nghịch Lang Gia đánh cho thấy khiếu chảy máu, lúc này định tiến lên bầm thây Nghịch Lang Gia thành vạn đoạn, nhưng lại bị Tư Đồ Mã Phi ngăn lại.

Nghịch Lang Gia không chết, ít nhất hắn còn có thể di chuyển, đứng lên, sắc mặt xám như tro tàn, hung tợn trừng mắt nhìn Tư Đồ Mã Phi, chật vật quát lên:

- Tư Đồ Mã Phi, ta nhớ kỹ ngươi, mối thù hôm nay, ngày khác… Ngày khác sẽ trả lại ngươi gấp mười lần.

Tư Đồ Mã Phi không có trả lời, còn Liễu Giang đứng bên cạnh đã quát lên:

- Đồ con chó không biết sống chết, Tư Đồ thế tử tha cho ngươi một mạng, còn không biết điều nhanh chóng cút đi.

- That a? Ha ha ha!

Nghịch Lang Gia giận dữ cười ngược lại, trừng lớn hai mắt, khàn cổ họng gầm lên:

- Ta là người Thiên mệnh, các ngươi ai dám giết ta?

- Đồ chó! Ngươi bất quá chỉ là con chó được Vân Đoan nhận nuôi mà thôi. Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng.

Liễu Giang rất phẫn nộ, nhìn về phía Tư Đồ Mã Phi có ý dò hỏi, còn Tư Đồ Mã Phi vẫn không đổi sắc mặt, càng không nói thêm gì.

Một màn này khiến cho Cố Diệp Thần có phần không hiểu, hỏi:

- Thiên Biên đại ca, tên phản đồ Nghịch Lang Gia này thực là người Thiên mệnh?

- Nghịch Lang Gia đến cùng có phải người Thiên mệnh hay không, ta không thể khẳng định, nhưng ta biết chắc rằng, Nghịch Lang Gia không giết hắn cũng không phải vì nguyên nhân này.

- Là vì cái gì?


- Thương Vô Tà.

Gia Cát Thiên Biên nói càng khiến cho Cố Diệp Thần thêm hồ đồ, chẳng lẽ Đại Nhật thế tử của Vân Đoan còn phải kiêng kỵ Thương Vô Tà sao?

- Trong chuyện này nhất thời không nói rõ được, về sau sẽ nói cho ngươi biết.

Bên trong sân, Nghịch Lang Gia cắn răng, vẻ mặt giữ tợn, quát lên:

- Ta là người Thiên mệnh, giết ta cũng đồng nghĩa với nghịch Thiên, các ngươi ai dám giết ta?

Chẳng biết tại sao, không chút dấu hiệu nào, trong hư không bỗng nhiên truyền đến một giọng nói:

- Con kiến hôi nho nhỏ cũng dám càn rỡ như thế, hôm nay ta liền giết cho ngươi xem.

Thanh âm này khàn khàn, cực kỳ trầm thấp, không biết là của ai, giữa lúc tất cả mọi người còn đang nghi hoặc, một người đột nhiên xuất hiện, thoạt nhìn đó là một thanh niên nam tử âm trầm, hắn vừa xuất hiện liền đặt bàn tay lên đỉnh đầu Nghịch Lang Gia, phịch một tiếng, Nghịch Lang Gia lập tức thất khiếu xuất huyết.

- Ngươi… Ngươi… Là… Ai…

Nghịch Lang Gia sợ hãi hô lên từng chữ, chật vật cất lời.

- Kiểu Nguyệt Thập Tam tước tử Vân Đoan, Hắc Côn.


Thanh âm khàn đặc trầm xuống, nam tử âm trầm kia giơ tay lên, vỗ nát đầu Nghịch Lang Gia.

Một màn như vậy đột ngột xảy ra khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, không ai ngờ tới lại có một ngời từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt công phu liền triệt để giết chết Nghịch Lang Gia, khiến thân thể hắn tán loạn không thừa lại chút cặn nào, ngay cả Gia Cát Thiên Biên và Tần Phấn cũng cảm thấy giật mình, bất quá khi bọn họ biết người nọ là Thập Tam tước tử của Vân Đoan thì rất nhanh đã bình thường trở lại.

Bất kể Gia Cát Thiên Biên hay Tần Phấn, cả hai đều biết trong số hai mươi bốn Kiểu Nguyệt tước tử của Vân Đoan có một vị tước tử trứ danh hắc ám, lãnh khốc vô tình, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, người này chính là Thập Tam Kiểu Nguyệt tước tử của Vân Đoan, xưng danh Thập Tap tước tử Hắc Côn.

Thư thái thì thư thái, nhưng tận mắt thấy vị Thập Tam tước tử Hắc Côn kia cứ thế vỗ chết Nghịch Lang Gia, cả Gia Cát Thiên Biên hay Tần Phấn đều phải hung hăng giật mình một cái, tạm thời không nói Nghịch Lang Gia có phải là người Thiên mệnh hay không, cho dù không phải thì hắn cũng là thủ hạ của Thương Vô Tà, giết chết hắn chẳng khác nào đắc tội với Thương Vô Tà, phải biết rằng hiện tại Vân Đoan đang trong thời kỳ phi thường, sự tồn tại của Thương Vô Tà tuyệt đối khiến cho Vân Đoan phải kiêng kỵ.

- Hắc Côn, ngươi làm gì thế?

Thấy được Hắc Côn cư nhiên giết hại Nghịch Lang Gia, quả thực Tư Đồ Mã Phi rất khiếp sợ, nếu như hắn muốn giết Nghịch Lang Gia, hắn sớm đã giết rồi, sở dĩ không giết là vì hắn không muốn là địch với Thương Vô Tà, ít nhất lấy tình huống Vân Đoan hiện tại khong cho phép hắn làm như thế.

- Tư Đồ Mã Phi, ngươi dẫu gì cũng là Đại Nhật thế tử của Vân Đoan, vậy còn dễ dàng tha thứ cho một con kiến hôi nho nhỏ dám ngông cuồng như thế, đúng là làm nhục thánh uy của Vân Đoan rồi.

Sắc mặt Hắc Côn cực kỳ âm trầm, thanh âm khàn đặc trầm thấp truyền vào trong tai khiến mọi người đều khó chịu, sau đó tại trước mắt bao người, hắn lại làm ra một cử động kinh người, trực tiếp bắt lấy linh hồn Nghịch Lang Gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui