Thiên Vu

Dù vậy, thân thể hắn vẫn vặn vẹo thành không ra dáng dấp gì cả, phảng phất như tùy thời đều có thể tán loạn biến mất. Về phần Trần Lạc thì càng thê thảm hơn, hắn thừa nhận công kích phải hung mãnh hơn nhiều lắm so với hòa thượng rượu thịt, cơ hồ liên tục xuất hiện, căn bản không có cơ hội ngăn cản, thân thể trong nháy mắt liền tán loạn.

Nhưng…

Cũng may, thân thể Trần Lạc là Đại Tịch Diệt Niết Bàn thân, có thể niết bàn sống lại, một bước bước ra, thân thể hội tụ không tan, thừa cơ hội này, hắn lập địa thành Phật, niết bàn sống lại, cứ bước ra một bước, thân thể sẽ tán loạn, Trần Lạc lại niết bàn, nhiều lần như vậy, tuy rằng nửa bước khó đi, nhưng hắn vẫn kiên trì, chạy trốn khỏi nơi này chỉ là vấn đề thời gian. So ra, hòa thượng rượu thịt thì không được tốt như vậy, mặc dù tu vi hắn cường đại, còn là Thiên Hành Giả, nhưng có cường đại hơn nữa, cũng không gánh nổi pháp tắc của không gian Nhân Quả, tuy nói tạm thời bảo trụ được thân thể, nhưng căn bản không nhúc nhích được, cứ theo đà này, chờ khi linh lực hao hết, hắn chỉ có con đường chết.

Chứng kiến Trần Lạc một bước một tán loạn, một bước một niết bàn, cứ thế di chuyển về phía trước, một màn này xác thực khiến hòa thượng rượu thịt choáng váng, sửng sốt một hồi. Hắn sống qua hơn nghìn năm, vẫn là lần đầu tiên chứng kiến một màn thần kỳ không thể tưởng tượng nổi này, mắt thấy Trần Lạc vượt lên trước bản thân, hòa thượng rượu thịt cũng không muốn chờ chết, dùng hết sức bình sinh la lên:

- Tiểu tử thối, ngươi giúp ta một tay với.

- Ta còn sống ra ngoài được hay không còn chưa biết đâu.


- Ngươi… Mẹ nó, ngươi không thể thấy chết không cứu được! Nếu như không phải vì ngươi, Phật gia cũng không đến mức rơi vào tình cảnh này.

Thấy Trần Lạc vẫn không để ý đến mình, hơn nữa càng đi càng xa, hòa thượng rượu thịt có loại cảm giác muốn khóc, hô to:

- Lạc gia, Lạc gia! Ta gọi ngài là Lạc gia được chưa, ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân, mau cứu ta đi, ta con mẹ nó sắp không chịu được nữa rồi.

Trần Lạc dừng lại, xoay người nhìn hắn, thân thể vẫn không ngừng tán loạn như trước, sau đó lại không ngừng niết bàn, nói:

- Ngươi thu hồi linh lực, không được ngăn chặn, tận lực thả lỏng.

- Thu hồi linh lực không được ngăn chặn? Tiểu tử ngươi muốn ta chết sao? Thu hồi linh lực, lão tử trong nháy mắt sẽ bị xé tan đó, tiểu tử ngươi đang trêu đùa Phật gia sao?

- Muốn sống thì nghe lời lão tử!

- Ngươi…

Hòa thượng rượu thịt cắn răng một cái, giận chân một phát, bực tức nói:

- Được rồi tiểu tử, Phật gia tin ngươi một hồi, nếu như ngươi dám lừa Phật gia, Phật gia thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!


Ngay khi hòa thượng rượu thịt Độ Biên bị pháp tắc trong không gian Nhân Quả nghiền ép tới thời điểm không còn chịu đựng được nữa, hắn rốt cuộc cảm nhận được cái gọi là ranh giới giữa sống và chết, cũng rốt cuộc cảm nhận được cái gọi là chết rồi sống lại, thậm chí thân thể cũng trải nghiệm được cái gọi là lập địa thành Phật, niết bàn sống lại. Hắn chứng kiến nhục thể của mình trong nháy mắt bạo tạc, lục phủ ngũ tạng đều bạo tạc thành vô số mảnh vụn tinh quang, sau đó một lần nữa ngưng tụ lại một chỗ vô cùng thần kỳ, cứ như vậy, bị nghiền ép tới bạo tạc, sau đó một lần nữa ngưng tụ…

Hòa thượng rượu thịt dẫu gì cũng đường đường là một vị Thiên Hành Giả, tình cảnh lớn nhỏ không phải không có gặp qua, nguy hiểm lớn nhỏ cũng đều trải qua, nhưng vẫn là lần đầu tiên trải qua loại chuyện tình thần kỳ tới mức không thể tưởng tượng nổi ngày hôm nay. Lại nói, hắn nghiên cứu Phật pháp đã được ngàn năm, tự hỏi cũng coi như bác đại tinh thâm trong lĩnh vực Phật pháp, chưa từng nghĩ tới Phật pháp dĩ nhiên còn chơi vui được như vậy.

Đúng thế, chơi thật vui a.

Trần Lạc đang cho hắn cảm giác đây căn bản không phải đang thi triển thủ đoạn Phật gia đại ảo diệu gì đó, giống như hắn chỉ đang chơi đùa, ảo diệu Đại Tịch Diệt Niết Bàn chí cao vô thượng của Phật gia ở trong tay hắn giống như cục đất nặn, muốn chơi như thế nào thì chơi thế đó.

Hắn phục rồi, lần này hòa thượng rượu thịt phục hoàn toàn, đúng là lần đầu tiên cảm giác mấy năm qua mình sống thật uổng, chăm chỉ tu luyện Phật pháp hơn ngàn năm đúng là uổng, có lẽ là bị kích thích quá độ, cho tới khi Trần Lạc dẫn hắn chạy trốn ra ngoài không gian Nhân Quả, hòa thượng rượu thịt vẫn nghệt mặt ra như kẻ ngu si, miệng há hốc, hai mắt trợn trừng, lấy một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Trần Lạc, có kinh khủng, có bội phục, có ước ao, có đố kỵ, cũng có đủ thứ hận.

Đối diện, Trần Lạc ngồi xếp bằng, trên khuôn mặt đẹp pha lẫn chút âm nhu lộ ra vẻ tái nhợt, thoạt nhìn đặc biệt suy yếu. Đích xác, vừa rồi niết bàn sống lại không chỉ tiêu hao của hắn rất nhiều linh lực, cũng tiêu hao vô số tinh thần, cho dù có linh hải Giới thai hóa vạn vật cũng thiếu chút nữa không thể kiên trì nổi, lực lượng pháp tắc thực sự đáng sợ, trách không được trước đó Hư Vọng chi linh khuyên hắn nhanh chóng rời khỏi không gian Nhân Quả, nghĩ đến nàng đã sớm biết Nhân Quả nương nương bị trấn áp tại nơi đó, hơn nữa cũng liệu định ra được cô nàng kia không phải thứ dễ chọc gì.


Sau khi hồi phục lại tinh thần giữa khiếp sợ và kích thích vô cùng, hòa thượng rượu thịt lại bĩu môi, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, bản thân là một Thiên Hành Giả, hắn biết rõ thi triển niết bàn sống lại vốn là ảo diệu chí cao vô thượng của Phật gia, độ tiêu hao cũng không chỉ đơn giản là linh lực, không có linh hải, linh tượng và linh hồn cường hãn chống đỡ, căn bnar không thể thi triển ra chiêu thức ảo diệu bực này.

Lấy bản lĩnh hiện giờ của hòa thượng rượu thịt, đừng nói hắn không lĩnh ngộ được ảo diệu cao thâm như niết bàn sống lại, cho dù lĩnh ngộ ra được cũng không nắm chắc linh tượng, linh hải và linh hồn của mình có thể thừa thụ được hay không, đây vẫn chỉ là thi triển mà thôi, phải biết rằng lúc Trần Lạc ở trong không gian Nhân Quả thế nhưng thi triển một lần lại một lần, qua rất nhiều lần niết bàn sống lại, hơn nữa còn gánh theo hắn cùng đi ra ngoài.

Cái này…

Hòa thượng rượu thịt đích thực không nghĩ ra nổi đến cùng linh tượng, linh hải, linh hồn phải là cái dạng gì mới có thể thừa thụ một lần lại một lần niết bàn sống lại, điều này thực sự quá kinh khủng, nếu không có tận mắt nhìn thấy, hắn căn bản không tin nổi trong thiên địa này còn có người làm được như thế.

Thấy Trần Lạc ngồi xếp bằng, sắc mặt tái nhợt, hô hấp suy yếu, hòa thượng rượu thịt biết Trần Lạc đang rất mệt, vừa rồi tiêu hao lớn như thế, không có tám mươi đến một trăm năm đừng nói khôi phục được, sợ rằng ngay cả tỉnh lại cũng khó khăn. Hắn đang định đưa Trần Lạc rời đi, thế nhưng vừa mới đưa tay, lúc này Trần Lạc đang lẳng lặng ngồi đó đột nhiên mở miệng:

- Thế nào, con lừa ngốc nhà ngươi muốn lấy oán trả ơn sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui