Không biết, không nghĩ ra, cũng không dám tưởng tượng, linh tượng quá mức kinh khủng kia đang giận dữ gần lên, chấn cho cả không gian Nhân Quả phải run rẩy. Hòa thượng rượu thịt không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, cố nén cảm giác da đầu tê dại, giơ hai tay lên, hô:
- Tiểu tử thối, không! Lạc gia… Lạc gia, có chuyện gì bình tĩnh nói, bình tĩnh nói a.
Sau khi Trần Lạc xuất ra linh tượng khủng bố che kín bầu trời của mình, hòa thượng rượu thịt lập tức cầu xin tha thứ, cũng không dám… Không dám đánh tiếp nữa, hắn sợ rồi, không phải vì sợ đánh không lại, cho dù hắn đánh thắng được cũng không dám đánh. Một cái biến dị chi linh ly khai pháp vùng cấm pháp tắc thiên địa, một cái linh tượng khủng bố có thể ảnh hưởng đến pháp tắc thiên địa, con mẹ nó, nghĩ thôi đã đủ dọa người rồi, cùng chơi với tiểu tử này, nghĩ thế nào cũng cảm giác mình đang chơi với lửa, có quỷ mới biết đánh tiếp xuống, lão Thiên gia có thể hay không cũng thẩm phán luôn mình vào.
Kỳ thực, hòa thượng rượu thịt cũng không biết, khi Trần Lạc xuất ra linh tượng khủng bố của mình, không chỉ hòa thượng rượu thịt thấy sợ, ngay bản thân Trần Lạc cũng sợ, trước kia hắn chỉ biết biến dị chi linh của mình đang ly khai vùng cấm ranh giới thiên địa pháp tắc, cũng không nghĩ tới linh tượng khủng bố đã bắt đầu ảnh hưởng tới pháp tắc thiên địa, cái này không chỉ đơn giản là nghịch thiên, nó là trắng trợn khiêu khích quyền uy của lão Thiên gia rồi.
Hòa thượng rượu thịt sợ thẩm phán, chẳng lẽ Trần Lạc không sợ sao?
Thấy hòa thượng rượu thịt cầu xin tha thứ, Trần Lạc lập tức thu hồi biến dị chi linh và linh tượng khủng bố của mình lại. May mắn chính là, cả hai gia hỏa này coi như biết nghe lời, tâm niệm vừa động liền thành thật biến mất, còn bên kia, tảng đá treo lơ lửng trong lòng hòa thượng rượu thịt cũng dần dần rơi xuống, lúc này cả người hắn giống như quả bóng cao xu xì hơi, tới bây giờ mới phát hiện trên trán toát đầy mồ hôi lạnh.
Bỗng nhiên, tấm bia đá rạn nứt kia run rẩy kịch liệt, khiến thần kinh hòa thượng rượu thịt vừa được buông lỏng nhất thời lại căng ra, đúng là sợ điều gì thì nó liền tới, ban đầu Trần Lạc xuất hiện vẫn lo lắng sẽ bị Nhân Quả nương nương nhận thấy, không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị phát hiện.
- Con rùa đen, vương bát đản, đồ vô sỉ, tên phụ tình, quả nhiên ngươi vào được!
Vương bát đản? Tên phụ tình?
Nhân Quả nương nương đang mắng ai? Chẳng lẽ…
Hòa thượng rượu thịt không nghĩ ra, vì sao Nhân Quả nương nương lại mắng Trần Lạc là tên phụ tình? Tuy hắn là người xuất ra, cũng biết cách nói này có điểm không giống bình thường, chẳng lẽ nhân giả giữa tiểu tử Trần Lạc và Nhân Quả nương nương lại là tình ái?
Ôi trời ơi! Nếu là thật, con mẹ nó cũng quá… Quá kinh hãi rồi.
Hòa thượng rượu thịt có chút mất bình tĩnh, chẳng biết tại sao cũng có chút kích động, còn có một chút hưng phấn nho nhỏ, giống như một viên bát quái chi tâm hừng hực bốc cháy lên.
Trần Lạc lẳng lặng đứng ở trên hư không, nhìn tấm bia đá lay động rạn nứt, cũng không hiện ra quá nhiều kinh ngạc, bởi vì lúc vừa tới nơi này rồi nhìn thấy tấm bia đá kia, hắn đã đoán được nữ tử thần bí kia rất có khả năng bị phong ấn tại đây. Khi nhìn tám chữ to điêu khắc trên bia đá, thậm chí hắn cũng đoán ra được thân phận của cô gái thần bí, liền hỏi:
- Ngươi chính là Nhân Quả nương nương, theo truyền thuyết là người chấp chưởng pháp tắc nhân quả?
- Vương bát đản, rốt cuộc ngươi cũng nhớ ra bổn cung rồi.
Mặc dù đã sớm đoán ra được, song nghe được lời đối phương thừa nhận, trong lòng Trần Lạc vẫn không nhịn được run lên một cái, bởi vì hắn thực không nghĩ ra, kiếp trước mình có ân oán gì với đại nhân vật cấp bậc như Nhân Quả nương nương, nếu chỉ là ân oán còn dễ nói, lại thêm vào tình cừu thi quá… Phải biết rằng, Nhân Quả nương nương cũng là tồn tại không sai biệt lắm như Nữ Vu, chính là hóa thân một loại pháp tắc, nghiêm chỉnh mà nói, căn bản không thuộc về phạm trù nhân loại.
- Kiếp trước chúng ta có ân oán?
Trần Lạc thử hỏi thăm, còn hòa thượng rượu thịt ở bên cạnh càng vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe, xem ra tên rượu thịt này hoàn toàn quên mất nhiệm vụ bạch mi lão phương trượng giao phó cho rồi, đầy đầu đều là những suy nghĩ bát quái.
- Ân oán? Ha ha… Tên vương bát đản nhà ngươi, giữa bổn cung và ngươi đâu chỉ đơn giản là ân oán thôi.
Nghe Nhân Quả nương nương nói như vậy, Trần Lạc còn không kích động, trái lại hòa thượng rượu thịt nghe hóng chuyện càng kích động hơn trước, trong lòng thầm nghĩ:
- Mụ nội nó, đây là tình huống gì? Chẳng lẽ Nhân Quả nương nương và tiểu tử Trần Lạc này… Chẳng lẽ…
- Không chỉ là ân oán, chẳng lẽ còn có tình cừu?
Trần Lạc hỏi thẳng luôn vấn đề hắn muốn biết, cũng là vấn đề hòa thượng rượu thịt càng muốn biết hơn hắn.
- Vương bát đản, ngươi còn có mặt mũi hỏi thế?
- Có ý tứ gì?
- Có ý tứ? Ha ha… Vương bát đản… Ngươi nói rất có ý tứ.
Hòa thượng rượu thịt ở bên cạnh càng há hốc mồm, mắt trợn trừng, trong lòng điên cuồng la lên, nhìn thế nào cũng thấy Nhân Quả nương nương giống với một oán phụ, con mẹ nó, giữa hai người này tám phần mười là có chung một chân.
- Nhân quả không nhân, nhân quả không quả, tám chữ này có ý nghĩa gì?
Trần Lạc vừa hỏi ra lời này, Nhân Quả nương nương đột nhiên cười to điên cuồng, tiếng cười cực kỳ quỷ dị, khiến cho cả không gian Nhân Quả trở nên biến hóa vặn vẹo, cảm giác giống như thời gian và không gian hỗn loạn.
- Tên vương bát đản đáng chém ngàn đao nhà ngươi, kiếp trước ngươi khắc tám chữ này hạ nhục bổn cung, kiếp này ngươi còn chạy tới hỏi bổn cung có ý nghĩa gì? Ngươi không thấy vô sỉ chút nào sao?
- Tám chữ này là vì hạ nhục ngươi? Sao ta chẳng thấy gì cả?
- Hỗn đản! Vương bát đản! Bổn cung muốn giết ngươi!
Ầm ầm!
Không gian Nhân Quả đột nhiên vặn vẹo, giống như một tầng lại một tầng không gian nhanh chóng bị áp xúc cho vặn vẹo, hòa thượng rượu thịt thầm hô một tiếng không xong, vừa mới kịp phản ứng đã oa một tiếng, miệng mũi phun máu. Đây là hắn chỉ mới chịu liên lụy mà thôi, còn Trần Lạc bị Nhân Quả không gian vặn vẹo trực tiếp ép cho thất khiếu chảy máu, hắn ngay cả ngăn chặn cũng không biết phải ngăn chặn thế nào, hít thở không thông, thân thể không tự chủ được cũng vặn vẹo biến hình.
Đây là một loại lực lượng pháp tắc kinh khủng.
- Khái khái! Cô nương, đây là ân oán kiếp trước, ngươi không cần phải trú cơn giận lên đầu ta chứ, huống chi kiếp trước là kiếp trước, ta là ta, kẻ phụ ngươi là người kiếp trước, không có quan hệ gì với ta.
Trần Lạc không nói còn đỡ, vừa nói ra những lời này, Nhân Quả nương nương càng tức giận hơn.
- Một câu kiếp trước liền muốn vứt bỏ hoàn toàn trách nhiệm sao? Đồ vương bát đản, tên phụ tình! Ngươi đi chết đi! Chết đi! Chết đi!
Ầm ầm!
Không gian Nhân Quả trong nháy mắt liền biến hóa, giống như biến thành từng đao từng đao sắc bén, tựa như thiên đạo vạn quả, cả người hoàn thượng rượu thịt đều là máu, quát lớn lên một tiếng, thi triển toàn thân công lực, gắt gao bảo vệ thân thể.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...