Ở bên cạnh, Lãnh Cốc thực sự không biết nàng đến tột cùng là muốn làm gì, chiếc nhẫn màu đỏ máu này là do Trần Lạc cho, hơn nữa còn là lấy máu ngưng tụ thành, lúc gặp phải nguy hiểm chỉ cần bóp nát chiếc nhẫn này, Trần Lạc sẽ hiện thân. Nghĩ tới điều này, nhịp tim của Lãnh Cốc không khỏi đập nhanh hơn một chút.
Không biết Lạc Anh có thể nhìn ra tác dụng của chiếc nhẫn này hay không, nếu nàng đột nhiên bóp nát, Lạc gia có thể nghĩ mình gặp phải nguy hiểm, đột nhiên hiện thân, như vậy thực sự là quá tệ. Mười năm trước Lạc gia thế nhưng ở trước mặt rất nhiều người lấy huyết bản nguyên chém tơ duyên, đứt tơ tình, có trời mới biết nhiều năm như vậy, Lạc Anh có thể sinh ra hận tình hay không.
Thấy Lạc Anh đeo chiếc nhẫn màu đỏ máu lên ngón tay mình, Lãnh Cốc cũng không nhịn được, ấp úng nói:
- Cái này… Anh tỷ, chiếc nhẫn này là Lạc gia cho ta…
- Ta biết!
Lạc Anh đeo nhẫn, nhìn trái nhìn phải, có vẻ rất yêu thích.
Biết? Lãnh Cốc vốn định nhắc nhở Lạc Anh chiếc nhẫn kia là của mình, muốn nàng trả lại cho mình, có điều tựa hồ Lạc Anh không có ý định trả lại… Đúng lúc này, trong sân đột nhiên phát sinh dị biến, một đạo thân ảnh quỷ dị thoáng hiện trong nháy mắt, tiếp theo chiếc nhẫn màu đỏ máu biến mất khỏi tay Lạc Anh không còn tăm hơi, theo đó, trong sân xuất hiện thêm một người, là một người phụ nữ, một nữ nhân có vẻ vô cùng ung dung quý phái.
Chính là Táng Hoa, người trong lời đồn chỉ cần giơ tay một chút là có thể phá cửu thiên.
- Hoa tỷ, vì sao ngươi…
Táng Hoa đột nhiên xuất hiện, khiến mấy người Ngự nương Mạn Đà La, Hạ Mạt đều ngẩn ra, hơn nữa càng khiến các nàng không nghĩ ra được, không biết tại sao Táng Hoa lại đột nhiên cướp đoạt chiếc nhẫn trong tay Lạc Anh. Trong lúc các nàng hỏi dò, thanh âm Táng Hoa đã truyền đến:
- Anh Tử dĩ nhiên đang ở biên giới điên cuồng, có điều bị nàng lấy tà phượng áp chế lại, hiện tại tuyệt đối không được cho nàng nhìn thấy Trần Lạc, càng không được cho nàng chịu thêm một điểm đả kích, bằng không Lạc Anh tà hóa tất nhiên sẽ điên cuồng.
Cái gì? Ngự nương Mạn Đà La chỉ cảm thấy sợ hãi, bởi vì vừa nãy nàng suýt chút nữa nói ra tin tức Trần Lạc đi tới Thiên Sơn, bèn bí mật truyền âm:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
- Có thể khuyên thì khuyên, không khuyên được thì chỉ còn cách mạnh mẽ động thủ nhốt nàng lại!
Táng Hoa liếc mắt nhìn chiếc nhẫn đỏ ngòm, sau đó đưa cho Lãnh Cốc, Lãnh Cốc càng không hiểu phát sinh chuyện gì, tiếp nhận xong rồi nhanh chóng giấu kỹ.
- A, Hoa tỷ, ngươi… Nhất định phải làm như vậy sao?
Lạc Anh lẳng lặng đứng đó, đôi con ngươi yêu dã vũ mị nhìn chằm chằm vào Lạc Hoa, khóe miệng cũng hiện lên ý cười tà dị.
- Anh Tử, không nên như vậy, trước tiên theo ta trở về.
- Trở về? Tại sao ta phải trở về với ngươi?
Chẳng biết tại sao cặp mắt màu đỏ của Lạc Anh dần trở nên đỏ sẫm, kể cả khóe mắt cũng hiện ra một vệt màu máu, nguyên bản nàng vốn đã rất yêu dã, lúc này càng yêu dã hơn, cười nói:
- Hắn không chết… Ta chỉ muốn gặp hắn một lần, chỉ đơn giản thế thôi.
- Anh Tử, ngươi nghe ta nói…
Ngự nương Mạn Đà La vừa mới mở miệng, Lạc Anh lắc đầu một cái, nói luôn:
- Ngươi không cần nói, ta cũng không muốn nghe.
- Anh Tử, nếu Trần Lạc đã không chết, ngươi chắc chắn sẽ gặp được hắn, hiện tại chúng ta liền đi tìm hắn.
- Tự ta đi, không cần làm phiền các ngươi.
Lạc Anh đang muốn rời đi, Táng Hoa và Ngự nương Mạn Đà La đột nhiên áp sát lại.
Lạc Anh nở nụ cười, trong tròng mắt kia càng thêm đỏ sẫm, vết đỏ máu nơi khóe mắt càng thêm đậm hơn, nói:
- Hai vị tỷ tỷ, đừng như thế có được không? Làm như vậy… Ta sẽ không vui.
Dứt tiếng, một tiếng phượng hót không biết từ nơi nào truyền đến, tiếng phượng hót vừa sắc bén lại ác liệt, truyền vào trong tai phảng phất khiến linh hồn người ta phải kinh sợ, vô cùng không thoải mái.
Lạc Anh điên cuồng, mặc dù không hẳn là điên cuồng, nhưng cũng tuyệt đối là không bình thường.
Lãnh Cốc cảm giác được không ổn, phất tay ra hiệu mọi người nhanh chóng rời đi. Tất cả mọi người xung quanh vừa rồi đều tận mắt chứng kiến thực lực Lạc Anh kinh khủng đến mức nào, không dám chậm chễ, dồn dập lui về phía sau. Thoáng chốc, quanh thân Lạc Anh bắt đầu bốc lên hỏa diễm, hỏa diễm cũng không phải là màu máu, không ai biết đây là hỏa diễm gì, càng không biết ngọn lửa này cường đại đến mức nào, nhưng tất cả mọi người đều tận mắt thấy được tự nhiên xung quanh đang bị ngọn lửa kia đốt cháy đùng đùng vang vọng.
- Anh Tử, đừng có ép chúng ta…
Táng Hoa cau mày thật chặt, biểu hiện rất là bất đắc dĩ, cũng rất đau lòng, thương tiếc.
- A…
Lạc Anh khẽ cười một tiếng, thoáng cái hóa thân thành một con hỏa phượng hoàng xông thẳng tới chân trời, cùng lúc đó, Táng Hoa và Ngự nương Mạn Đà La đồng loạt ra tay, ba người chiến đấu ngay trong không trung, dẫn tới lôi mây di chuyển, thiên nhiên đùng đoàng vang vọng.
Mọi người đều biết, Ngự nương Mạn Đà La chấp chưởng âm dương, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, còn Táng Hoa mười năm trước đã là cao thủ thần bí khó lường, mười năm sau sợ là càng không thể tưởng được, có thể nói thực lực tu vi hai người từ lâu đã vượt qua phạm trù tư duy của người bình thường, nhưng dù vậy, hai người muốn áp chế Lạc Anh cũng không phải chuyện dễ. Lạc Anh hóa thân tà phượng chỉ cần tỏa ra hỏa diễm liền có thể đốt cháy tự nhiên, thực lực đó có thể tưởng tượng kinh khủng đến mức nào, thấy thế Hạ Mạt, Tri Thu và Bạch Phiêu Phiêu cũng xông lên gia nhập chiến đấu.
Rào!
Trong hư không, hỏa diễm nổ tung, Lạc Anh lắc mình xông ra, phóng thẳng tới chân trời, chỉ thấy nàng ngước đầu, hai tay giang rộng, hai chân đứng thẳng, mái tóc dài màu đỏ ngòm tùy ý bay lượn trong ngọn lửa, một tấm dung nhan yêu diễm vũ mị đến cực điểm hiện lên ý cười tà nhiên, ngay sau đó, một con phượng hoàng to lớn ngưng tụ thành, bay lượn trong hư không, che kín bầu trời, một tiếng phượng hót truyền đến, cả bầu trời bị phủ trong hỏa diễm.
Vào giờ phút này, Lạc Anh không khác nào nữ thần hỏa diễm tới từ địa ngục, trong hư không chỉ còn thấy đầu phượng hoàng yêu dã kia phát ra từng tiếng phượng hót, lẫn theo trong đó là tiếng cười của Lạc Anh, tiếng cười của nàng đầy tà mị, đưa tay hơi điểm nhẹ, cười nói:
- Ha ha, tiểu Phiêu Phiêu…
Bạch Phiêu Phiêu còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy linh hồn truyền đến một trận đau đớn, loại cảm giác đó giống như linh hồn đang bị thiêu cháy, thống khổ vô cùng, nàng vội vã tế ra tử nguyên linh thể bảy màu của mình để chống đối, nhưng đáng tiếc càng chống đối, linh hồn càng bị thiêu cháy khó chịu. Thấy tình cảnh này, mọi người tụ tập tại vực Tây Ách không khỏi sợ hãi ngơ ngác, cho tới lúc này bọn họ mới ý thức được sự khủng bố của Lạc Anh, ngay cả Bạch Phiêu Phiêu thành tựu tử nguyên thân bảy màu ở trước mặt nàng cũng không chịu được một đòn như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...