Trong lầu các phụ cận quảng trường vực Tây Ách, Trần Lạc nhìn Niên Tiểu Linh, nói:
- Tiểu cô nương này có điểm là lạ.
- Thân ái, đừng quản những chuyện này được không? Ngươi không quản nổi, ta cũng không cần biết, ta có thể cứu được Niên Tiểu Linh nhất thời, nhưng cũng không cứu nổi nàng cả đời, dù sao Phương Thiên Nam cũng là người của Mạc Vấn Thiên, cho dù Niên Tiểu Linh chạy trốn đến chân trời góc biển, Mạc Vấn Thiên cũng có thể dễ dàng tìm ra nàng ta, đến lúc đó, trong thiên hạ này không còn ai có thể cứu được nàng.
- Mạc Vấn Thiên lợi hại thế sao?
- Một người ngay cả Vân Đoan cũng phải kiêng kỵ, ngươi cảm thấy thế nào? Thân ái, ngươi rời khỏi thế giới này lâu lắm rồi.
Trần Lạc đang muốn đáp lại, bỗng cảm thấy không đúng, thần tình đại biến, nói:
- Không tốt, nha đầu này nghĩ quẩn rồi.
Quảng trường vực Tây Ách, vô số người của đoàn vinh quang Vương Giả đang vây kín lấy người của đoàn vinh quang Độc Lập, đám người Lãnh Cốc, Niên đại thiếu, Hồ lão, Phân di tích cực khuyên bảo, còn Phương Thiên Nam thì chắp tay đứng đó, thần tình cao ngạo, thong dong bình tĩnh, phảng phất như tất cả mọi chuyện phát sinh nơi này đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, chỉ là hiện tại, tâm tình Niên Tiểu Linh với mũ phượng, khăn hồng quấn vai đang vô cùng không ổn định, không ngừng lắc đầu, rù rì nói:
- Đừng quản ta, ta không muốn liên lụy các ngươi… Ta không muốn, thực sự không muốn…
Nàng vừa nỉ non, vừa lùi về phía sau. Rao! Trong nháy mắt, quanh thân nàng nhất thời lóe lên các loại ánh sáng chói mắt, hỗn loạn, cùng lúc đó một cỗ sóng linh tức chấn động hỗn loạn lan tràn ra. Thấy một màn này, thần tình mọi người xung quanh đều đại biến, bởi vì bọn họ đều nhìn ra được, Niên Tiểu Linh đang điên cuồng ngưng tụ linh lực của mình, nhưng lại là ngưng tụ không tán, cứ tiếp tục như vậy chỉ dẫn đến một loại kết quả, đó là linh hải tự bạo.
- Tiểu Linh!
Phản ứng lại, đám người Niên đại thiếu và Lãnh Cốc lập tức đi vào ngăn cản, ngay cả Phương Thiên Nam cũng chuẩn bị rat ay, nhưng bọn họ vừa muốn động, Niên Tiểu Linh bỗng nhiên hét lớn một tiếng:
- Không được qua.
Dứt lời, linh tức quanh thân càng thêm hỗn loạn, mọi người xung quanh cũng không dám lộn xộn nữa, chỉ lo không tốt một cái, khiến Niên Tiểu Linh làm ra chuyện ngu ngốc.
- Tiểu Linh, ngươi đang làm cái gì vậy, ngươi không được làm chuyện ngu ngốc đo! Ca ca van ngươi! Không được!
Hai mắt Niên đại thiếu đỏ ngàu, liều lĩnh xông tới, nhưng bị Lãnh Cốc mạnh mẽ kéo lại, hắn nhìn ra được hiện tại tâm tình Niên Tiểu Linh đang vô cùng thất lạc và tuyệt vọng, quát lên:
- Muội tử, ngươi mau dừng tay, không được nghĩ quẩn.
Niên Tiểu Linh có một thân thành tựu vô song, một thiên kiêu như nàng nếu muốn tự bạo, không ai có thể ngăn lại, điểm này Lãnh Cốc biết, đám người Phương Thiên Nam, Vũ Hóa Phi cũng biết.
- Niên! Tiểu! Linh!
Phương Thiên lam nhanh chân tiến lên trước, phẫn nộ nói:
- Niên đại thiếu dẫn người gây sự, ta có thể không truy cứu, nhưng nếu hôm nay ngươi dám tự bạo chết, Phương Thiên Nam tax in thề nhất định sẽ giết sạch tất cả đám người kia, ngươi biết Phương Thiên Nam ta xưa nay đều nói một không hai.
Hôm nay Niên đại thiếu và Lãnh nhị gia dẫn người gây sự cũng đã khiến Phương Thiên Nam mất mặt không chịu nổi, nếu như tân nương lại tự bạo chết, vậy có thể nói Phương Thiên Nam hắn mất sạch mặt mũi, tất nhiên sẽ trở thành trò cười lớn khắp thiên hạ, thế nên dù thế nào đi nữa, hắn cũng không cho phép Niên Tiểu Linh tự sát.
Ở bên cạnh, bốn người Vũ Hóa Phi, Long Diệu, Lang Thiên, Hoàng Phủ Đô Linh ngược lại xem ra có vẻ thờ ơ, thậm chí khóe miệng còn hiện lên ý cười xem trò vui. Xác thực, giữa bọn họ và Phương Thiên Nam chỉ là bằng mặt không bằng lòng, nếu như hôm nay tân nương tự sát, Phương Thiên Nam thành chuyện cười, bọn họ tự nhiên rất thích thú.
- Ta không muốn… Không muốn liên lụy bất luận người nào, ta không muốn… Xin lỗi… Xin lỗi… Đại ca…
Niên Tiểu Linh cắn chặt môi, thần tình phức tạp cùng tuyệt vọng, các loại ánh sáng quanh thân tùy ý đan xen hỗn loạn.
- Tiểu Linh, ngươi nghe Phân di nói một câu được không? Phân di hiểu ngươi nhất, thật sự, Phân di thực sự có thể hiểu được.
Phân di đi tới trước, nàng nhìn Niên Tiểu Linh từ nhỏ lớn lên, hiểu rất rõ con người Niên Tiểu Linh, biết nha đầu này có lòng tự ái rất mạnh, tích cách quật cường, thế nên lựa chọn tự sát cũng là cùng đường. Đúng vậy, chuyện đến nước này, Niên Tiểu Linh đã không còn đường khác để đi, Phương Thiên Nam bức hôn khiến nàng không thể không gả, nếu không gả, Niên gia sẽ gặp xui xẻo, còn nếu gả cho Phương Thiên Nam, đại ca của nàng sau này cũng không ngóc đầu làm người được, tất nhiên sẽ bị người đời chỉ chỏ, nói cái mạng của Niên đại thiếu là do tiểu muội hi sinh đổi lại được.
Tất cả những thứ này, cho dù Niên Tiểu Linh chwua bao giờ nói với người ngoài, nhưng Phân di cũng biết, nàng cho rằng Niên Tiểu Linh có thể chịu đựng được, nhưng cuối cùng mới phát hiện Niên Tiểu Linh đúng là không thể chịu được hết, chỉ còn các tự sát mới có thể đổi về tôn nghiêm cho đại ca.
- Lãnh nhị gia, đáp ứng ta… Ngươi nhất định phải đưa đại ca ta rời khỏi đây, rời khỏi…
- Muội tử! Ta và đại thiếu là huynh đệ, nhất định sẽ dẫn hắn rời khỏi, không chỉ dẫn hắn đi, còn cả ngươi nữa! Chúng ta cùng rời đi! Ngươi tuyệt đối không được nghĩ quẩn.
Lãnh Cốc gấp như kiến bò trên trảo nóng, nhưng đối mặt với Niên Tiểu Linh đang muốn tự sát, hắn lại không thể làm gì được.
- Tiểu muội, không được! Không được bỏ lại đại ca…
Niên đại thiếu đã khóc lóc om sòm.
Mắt thấy ánh sáng quanh thân Niên Tiểu Linh càng lúc càng cường đại, càng lúc càng hỗn loạn, mọi người cũng biết một khi nàng ngưng tụ toàn bộ linh lực, linh lực mạnh mẽ ngưng tụ không tan, không chỉ linh hải không cách nào chịu đựng được, thân thể cũng không thể chịu đựng được.
- Tiểu Linh, không được làm việc ngu ngốc, ngươi còn nhớ rõ Lạc gia sao?
Phân di biết Lạc gia vẫn là cột trụ tinh thần của Niên Tiểu Linh, vào lúc này chỉ sợ cũng chỉ có Lạc gia mới có thể khiến Niên Tiểu Linh hồi tâm chuyển ý, quả nhiên, nghe được hai chữ Lạc gia, thần tình Niên Tiểu Linh ngẩn ra, rù rì nói:
- Lạc gia…
- Tiểu Linh, ngươi còn nhớ rõ không? Từ nhỏ ngươi đã mộng tưởng được gả cho Lạc gia, lẽ nào ngươi quên rồi sao? Mỗi khi ngươi cảm thấy cô độc, bất lực, ngươi đều nhớ tới Lạc gia, là hắn vẫn dành cho ngươi cỗ vũ tinh thần, ngươi nói ngươi luôn cảm thấy kỳ tích sẽ phát sinh, ngươi cũng nói Lạc gia có thể vẫn chưa chết, ngươi đã nói ngươi sẽ chờ hắn, một mực yên lặng chờ hắn, chờ một khắc kia khi kỳ tích xuất hiện, lẽ nào ngươi đã quên rồi sao?
Lời của Phân di tựa hồ xúc động đến nội tâm Niên Tiểu Linh, tâm tình của nàng cũng ổn định hơn một chút, nhưng linh lực cũng không vì vậy đình chỉ ngưng tụ, ánh sáng quanh thân vẫn hỗn loạn đan xen như trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...