- Chờ thì chờ, chẳng lẽ ta còn sợ ngươi sao?
Trần Lạc khinh miệt nở nụ cười, vung tay quát lên:
- Tới nào, các mỹ nữ, tiếp tục uống rượu, hôm nay không say không về, ai bồi ta say, đại gia đây thưởng lớn.
Uống? Ai dám uống? Không có ai uống, mọi người đều choáng váng, từng người từng người đều trợn trừng hai con mắt, đầu óc trống rỗng, tư duy hoàn toàn đọng lại, bởi vì một màn vừa nãy phát sinh khiến bọn họ căn bản không thể nào hiểu được, nghĩ không ra cũng nghĩ không thông, gia hỏa này rõ ràng không có nửa phần tu vi làm sao lại có thể tát một cái khiến Phương Ngạo là Đại vu sư phải thất khiếu xuất huyết, thổi một hơi khiến cho linh tượng Địa Sát của Phương Ngạo tan thành mây khói, hắn làm như thế nào? Còn nữa, vừa rồi gia hỏa này mở miệng tự xưng một tiếng Lạc gia, chẳng lẽ hắn thực sự là Lạc gia? Có thể sao? Mười năm trước Lạc gia bị trời xanh giáng xuống bảy bảy bốn mươi chín đạo thẩm phán câu diệt, thẩm phán ngay cả linh hồn cũng tan biến thành tro bụi, đây là chuyện mọi người đều biết, huống chi gia hỏa này quá kiêu ngạo, cũng quá lỗ mãng, càng là ương ngạnh ngông cuồng, tại sao có thể là Lạc gia.
- Tiểu tử, ngươi giả bộ rất giống đó, vừa rồi trong nháy mắt đó ta còn thực sự nghĩ đến ngươi bị Lạc gia nhập vào kia.
Tỳ Bà từ đầu đến cuối vẫn yên lặng ngồi ở đó quan sát vị Lạc gia giả mạo này, tuy nói nàng là công chúa từ xa tới, nhưng cũng đã nghe được Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh, không những vậy, nàng còn là người hâm mộ trung thành nhất của Lạc gia, vì thế năm đó vẫn lén lút hạ phàm sáng tạo ra Lạc Gia bang, nói thật, cái tên Lạc gia đến hiện tại vẫn còn lực ảnh hưởng lớn như vậy, trong đó không thiếu phần quan hệ trực tiếp đến Lạc Gia bang do nàng sáng tạo.
Lần này gặp phải tên Lạc gia giả mạo này, Tỳ Bà cũng giống như rất nhiều người hâm mộ Lạc gia khác, nàng cũng thử tự thôi miên chính mình, coi tên gia hỏa này ảo tưởng thành Lạc gia chân chính, coi đó là việc vui cũng được, là thỏa mãn giấc mộng cũng tốt, vốn mọi chuyện đều tốt đẹp, Tỳ Bà cũng thích thú, chí ít trái tim sùng bái Lạc gia ở trong lòng nàng cùng với một ít tưởng niệm đều được thỏa mãn, cũng không nghĩ đến gia hỏa này càng giả bộ càng thái quá, có điểm quá mức rồi, thực sự là quá ương ngạnh quá điên cuồng, cơ hồ tàn phá rối tinh rối mù hình tượng người đàn ông như Thần kia ở trong lòng nàng.
- Giả bộ cái gì, ta vốn là ta có gì đâu.
Trần Lạc vẫn luôn là một kẻ hoặc không làm, đã làm thì làm triệt để, khi hắn tâm huyết dâng trào muốn phóng đãng một hồi làm Nhị thế tổ đích thực, liền quyết định triệt để phóng đãng một lần, cũng triệt để làm một tên Nhị thế tổ chân chính.
- Đùa sao, chỉ bằng ngươi?
Tỳ Bà khinh bỉ đánh giá khắp toàn thân Trần Lạc một lượt, nói:
- Ngươi ngoại trừ có vài phần dáng vẻ bề ngoài giống với lạc gia, còn những cái khác đều không giống. Lúc tâm tình Lạc gia tốt, trong lúc nói cười xác thực là hào hiệp tùy ý, nhưng ngươi nhìn lại mình xem, bộ dạng lưu manh bất cần đời. Lúc tâm tình Lạc gia không tốt, xác thực là tùy tiện bá đạo giận ngợp trời, còn ngươi nhìn lại một chút xem, ngươi kia không phải là tùy tiện bá đạo, đó là hung hăng ương ngạnh, toàn bộ là một tên giả mạo ỷ thế hiếp người, cáo mượn oai hùm.
- Là người ai rồi cũng thay đổi.
Trần Lạc vắt chéo hai chân, vẫn không quên thưởng thức song phong của hai vị kỹ nữ, cười nói:
- Vả lại, nếu như ta là hàng giả, làm sao có thể một hơi thổi tan linh tượng tên cà chớn kia thành mây khói.
- Nói đến ta thực còn đang tò mò, đến cùng là ngươi làm được bằng cách nào?
Vừa rồi Tỳ Bà vẫn quan sát tên Lạc gia giả mạo này, nhưng lấy nhãn lực một vị đại công chúa trên Vân Đoan của nàng lại không nhìn ra được gia hỏa này đến cùng là làm được băng cách nào, bởi vì gia hỏa này căn bản không có nửa điểm tu vi, nàng rất vững tin vào điểm này, mặc dù linh hải gia hỏa này có điểm đặc thù, chính mình không cách nào tra xét đến, nhưng mới vừa rồi giả hỏa này không hề lấy ra nửa phần linh lực.
- Thấy lạ à? Muốn biết sao? Muốn biết thì lại đây cho ta hôn một cái.
- Nói đùa, ngươi cho rằng ta không biết sao? Ta thấy tám phần mười là do Ngự Nương âm thầm giúp ngươi đi? Ngự Nương, ta nói đúng không?
Ngự Nương? Vào lúc này, mọi người mới phát hiện Ngự Nương và Mạt Lỵ tỷ không biết từ lúc nào dĩ nhiên đã đứng ở cửa nhã gian, Mạt Lỵ tỷ đứng ở nơi đó, khó tin nổi nhìn xung quanh, còn Ngự Nương đồng dạng cũng lẳng lặng đứng đó, một trôi tròng mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Trần Lạc.
- Yêu, đây không phải là tiểu Mạn Đà La sao, mười năm không gặp, nhớ ta không? Tới, lại đây bồi ta uống hai chén.
Tại trước mắt bao nhiêu người, Lạc gia giả mạo này dĩ nhiên đứng lên, trực tiếp duỗi hai tay tới, hắn muốn làm gì? Lẽ nào hắn thực sự muốn ôm Ngự Nương? Trời ạ! Hắn điên rồi sao? Thực coi chính mình là Lạc gia rồi?
- Cút ngay!
Mạt Lỵ tỷ quát một tiếng, cả giận nói:
- Còn dám làm càn, ta vặt sạch hàm răng chó của ngươi.
- Thế nào? Đừng nói ngay cả ngươi cũng cho ta là giả chứ?
Trên mặt Trần Lạc hiện lên ý cười, đùa bỡn nói.
Không ai tin tưởng hắn là Trần Lạc, dù cho hắn và Lạc gia thực sự rất giống, dù cho hắn và Lạc gia đều lộ ra một loại thần bí quái lạ, nhưng vẫ không có ai tin tưởng như trước, bởi vì ai cũng biết mười năm trước Lạc gia bị trời xanh thẩm phán, linh hồn cũng đã biến thành tro bụi, ngay cả cơ hội luân hồi chuyển thế cũng không còn, bất luận thế nào cũng không thể sống lại, đây là pháp tắc, pháp tắc thiên địa, bất luận là ai cũng không thể thay đổi, điều này ngay cả những kỹ nữ hay Vượng Tài không biết gì về tu hành cũng đều biết, càng đừng nói tới Ngự Nương Mạn Đà La, nàng biết rõ không thể ngỗ nghịch pháp tắc thiên địa hơn bất kỳ người nào, ngay cả là Chư Thần cũng không được.
- Ai, đúng là thói đời.
Trần Lạc lắc đầu thở dài, lại ngồi xuống trên ghế da, nâng chén uống rượu.
Lúc này, một nhóm hơn mười người đột nhiên xông vào nhã gian, dẫn đầu chính là Phương Ngạo, sau khi đi vào chỉ thấy sắc mặt hắn đầy lửa giận, chỉ vào Trần Lạc đang ngồi uống rượu, quát lên:
- Chính là hắn.
Những người xông vào này đều là đoàn trưởng lớn nhỏ trong đoàn vinh quang Vương Giả, như Lý Khiếu Nguyên phó đoàn trưởng phân đòan Phi Vũ, tất cả đều là nhân vật tên tuổi vang dội trên thế giới, chỉ bất quá khi bọn hắn xông tới lại thấy Ngự Nương Mạn Đà Lâ, bởi vây cũng không ai dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Phương Ngạo cũng nhìn thấy Ngự Nương, hắn bưng gò má sưng lên, nói:
- Ngự Nương, lần này không phải là ta gây sự, là tên chó rác tưởi kia đánh ta trước.
Ngự Nương không có nhìn hắn, cho dù một cái liếc mắt cũng không có, từ đầu tới cuối, ánh mắt nàng vẫn cứ tập trung trên người Trần Lạc, bàng hoàng và hoang mang.
Thấy Ngự Nương không có trả lời, trong lúc nhất thời Phương Ngạo cũng không dám động thủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...