Thiên Vu

Sau khi rời khỏi trang viên, Phương Ngạo càng nghĩ càng không thoải mái, càng nghĩ càng không phục, nói:

- Nhị ca, ta đây không rõ, vừa rồi tiểu Mạn Đà La nhục nhã ngươi như vậy, sao ngươi có thể chịu đựng được? Lấy thân phận và địa vị của ngươi hiện tại, cần gì phải khách khí với nàng ta như thế?

- Ta nói rồi, có rất nhiều chuyện ngươi còn không hiểu.

Trên khuôn mặt Phương Thiên Nam vẫn khá là lạnh lùng, không nhìn ra được chút hỉ nộ ai nhạc nào hết.

- Sao ta không hiểu, tiểu Mạn Đà La nàng chảng phải chỉ sáng tạo ra một bộ kỳ công song tu thôi sao, không phải chỉ là có thể tùy ý ra vào Vân Đoan thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ? Hiện tại ngươi thế nhưng là kiêu tử vô song đứng đầu, trong tay nắm sáu, bảy trăm ngàn hùng sư, hỗ trợ sau lưng còn có Nhân vương đến cả Vân Đoan cũng phải kiêng kỵ ba phần, sao còn phải sợ nàng? Huống hồ Phương gia chúng ta còn có đại ca, hiện tại đại ca thế nhưng là Vu yêu, lên trời xuống đất không gì không làm được, ai dám không cho mặt mũi? Phương gia chúng ta hiện tại muốn danh tiếng có danh tiếng, muốn thực lực có thực lực, muốn thế lực có thế lực, tiểu Mạn Đà La nàng đã là gì?

- Lão tam, hiện giờ có một số việc ta không tiện nói cho ngươi biết, dù nói ra thì ngươi cũng không hiểu được rõ ràng, nói chung sau này ngươi chỉ cần biết không được trêu chọc đến Ngự Nương là được.

- Tại sao phải như vậy?


Phương Ngạo hiện tại mới mười sáu tuổi, chính là thời kỳ phản nghịch, tự nhiên là không phục.

Phương Thiên Nam bỗng nhiên dừng lại, trợn mắt giận dữ nhìn hắn, nói:

- Chỉ bằng vài việc Ngự Nương có thể xóa bỏ ngươi trong nháy mắt, thế đã đủ chưa?

- Nàng dám!

Phương Ngạo khinh thường, chỉ là trong nháy mắt đã bị Phương Thiên Nam tát cho một cái thật mạnh, thấp giọng quát lên:

- Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu hiện tại nàng ta giết ngươi, bất kể là ta hay đại ca đều không thể làm gì được nàng, ngươi cũng đừng hi vọng Nhân Vương sẽ ra mặt giúp ngươi, hắn sẽ chẳng thèm vì một tên nhỏ bé như ngươi rồi đi kết thù với Mạn Đà La, ngươi nghe cho rõ đây, không có lệnh của ta, không cho phép ngươi được đi trêu chọc nàng.

Phương Ngạo bưng gò má sưng húp, miệng thở hổn hển, xem có vẻ cực kỳ ủy khuất.

- Ta nói ngươi nghe rõ chưa?

- Ta... Nghe rõ rồi.

- Nhắc lại lời ta vừa nói một lần nữa.

- Ta không được phép đi trêu chọc Ngự Nương.


- Tốt nhất ngươi nên nhớ cho kỹ, bằng không sẽ có lúc ngươi phải hối hận.

Phương Thiên Nam suy nghĩ một chút, lại nói:

- Thế này đi, hiện giờ ta phải ra ngoài có chút chuyện, trước tiên ngươi thay ta bồi tiếp mấy vị bạn cũ kia, ta cảnh cáo ngươi, trong đó có một số người tuy rằng làm việc dưới quyền của ta, nhưng ngươi nhấy định phải khách khí đối đãi với bọn họ, còn có mấy người Lý Khiếu Nguyên, mặc dù là bộ hạ của Vũ Hóa Phi, nhưng ngươi cũng phải chiêu đãi bọn họ thật tốt cho ta.

- Ta biết rồi, nhị ca, ngươi cứ hên tâm đi, gần đây ngươi và Lý Khiếu Nguyên đi lại rất gần, có phải ngươi chuẩn bị đoạt mấy người bọn họ từ trong tay Vũ Hóa Phi hay không? Nếu như bọn họ thực sự chịu nghe lời nhị ca ngươi, ha ha, vậy sau này tại đoàn vinh quang Vương Giả, ngươi cũng không cần sợ Vũ Hóa Phi nữa.

- Không cần hỏi những chuyện ngươi không nên biết, cứ làm theo những gì ta dặn là được.

- Đúng rồi, nhị ca, hiện tại ngươi muốn đi đâu?

- Ta đi ra ngoài một chuyến, chẳng mấy chốc sẽ quay trở về.

Chờ sau khi Phương Thiên Nam rời đi, Phương Ngạo một mình một người trở lại Phiêu Hương lâu, vốn đang định đi tới nhã gian bồi tiếp hơn mười vị phân đoàn trưởng đoàn vinh quang Vương Giả kia, thế nhưng vừa đi tới hành lang lại nghe thấy có người nghị luận Lạc gia gì đó.


Trên thế giới này, không ai không biết đến đại danh Lạc gia, Phương Thiên Ngạo tự nhiên cũng biết, bất quá hắn vô cùng thống hận với cái tên này. Hắn thế nhưng là một kẻ ngông cuồng và tự ngạo, rất chán ghét những người nhắc đến cái tên này bên tai hắn, bởi vì hắn cảm thấy Lạc gia kia căn bản chỉ là hư danh, nào là lấy Vu pháp và Trận pháp trước sau hai lần làm trái ý trời, nào là trảm trăm vị thiên kiêu, đồ trăm vạn hùng sư tại vùng biên hoang, theo hắn nghĩ những thứ này đa phần đều là nói ngoa. Còn cái gì mà Lạc gia biến mất trong thiên hạ khiến mười hai nữ thần cực kỳ bi thương, điều này càng khiến cho hắn đố kị.

Đúng vậy, là đố kị. Hắn đố kị Lạc gia có tiếng tăm lớn như vậy, cũng đố kị Lạc gia được nhiều nữ thần ưu ái như vậy.

Đương nhiên, hắn chán ghét nghe được bất kể những gì liên quan đến Lạc gia, điều này cũng không đơn giản là vì đố kị, là vì đại ca Phương Thiếu Khanh của hắn không những bị Lạc gia đánh bại ở ngoài thành Thanh Đế, năm đó tại vùng biên hoang còn bị Lạc gia chém giết thân thể, cuối cùng không thể không đi len con đường Vu yêu, thế nên hắn không cho phép bất luận kẻ nào nhắc đến cái tên Lạc gia ngay trước mặt hắn, bởi vậy đã có không ít người vì chuyện này bị hắn đánh cho nửa sống nửa chết, nắm tóc trên đầu dân chúng vực Tây Ách này đều bị thế lực Phương gia nắm chặt, đại đa số đều không dám đắc tội, vì thế cũng không có ai dám nhắc tới cái tên Lạc gia ở trước mặt hắn.

Bất quá trên hành lang, đám kỹ nữ một mực nghị luận tại nhã gian nào đó trên lầu có tới một vị tiểu bạch kiểm giống Lạc gia tới tám phần, hơn nữa ra tay rất là xa hoa, một hơi tiếp gọi ba mươi kỹ nữ tới tiếp khách, những câu nói này truyền vào trong tai Phương Ngạo khiến hắn càng nghe càng thấy khó chịu, đặc biệt là lúc trước chịu một bụng oán khí tại chỗ Ngự Nương, vừa rồi lại bị Phương Thiên Nam bạt tai một cái, hắn đang lo không có chỗ nào phát tiết, hiện giờ nghe được có kột tên tiểu bạch kiểm giống Lạc gia tám phần không ngờ lại được hoan nghênh như thế, lúc này hắn đã không nhịn được nữa.

Trong nhã gian tren lầu, đầy đủ hai mươi, ba mươi vị kỹ nữ ngồi trên ghế dựa mềm nâng cốc nói chuyện vui vẻ, bầu không khí rất là hương diễm, cũng càng mê loạn, vị tiểu bạch kiểm kia xem ra có chút tà khí, phong lưu bấy kham, lúc cười lên rất là phóng đãng, thỉnh thoảng lại xoa xoa mông tròn của kỹ nữ, muốn bao nhiêu tiêu hồn có bấy nhiêu tiêu hồn.

Đám kỹ nữ thấy hắn giống như Lạc gia, lại càng tiến lên khiêu khích, tiến lên chúc rượu, mỗi người ngược lại đều phong tao ghê gớm. Đám kỹ nữ tựa hồ đều là người hâm mộ Lạc gia, thời kỳ thiếu nữ đều có nguyện vọng khi lập gia đình phải gả cho Lạc gia, nhưng đều là quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã chết, không thể cùng gặp gỡ quen biết với thần tượng, hiện giờ nâng cốc nói chuyện vui vẻ với một thế thân Lạc gia, coi như cũng được thỏa mãn ước nguyện thời kỳ thiếu nữ, thậm chí có vài kỹ nữ trực tiếp coi vị tiểu bạch kiểm này là Lạc gia, hễ mở miệng là gọi một tiếng Lạc gia ngọt lịm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui