- Ai, nếu như gia hỏa vừa rồi thực sự là Lạc gia thì tốt quá, ta nằm mộng cũng muốn được gặp Lạc gia một lần đây.
- Ai không muốn đây… Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã chết… Ông trời thật không công bằng…
- Này, các ngươi nói Lạc gia có thể không có chết hay không, gia hỏa vừa rồi nói không chừng chính là Lạc gia đó, hắn có thể đã chán ghét thiên hạ phân tranh, mai danh ẩn tích, chỉ muốn sống những ngày tháng an lành bình thản.
- Làm sao có khả năng, hắn chỉ có điểm giống với Lạc gia thôi, ngươi cũng không nhìn xem một chút, gia hỏa vừa rồi nào có được nửa điểm khí chất của Lạc gia?
- Này, sao lại không thể? Lẽ nào các ngươi đã quên một câu nói liên quan đến Lạc gia rồi sao?
- Lạc gia vui, tiheen hạ mừng, nhất niên như phật, trong lúc nói cười hào hiệp tùy ý. Lạc gia giận, thiên hạ khóc, nhất niệm như ma, tùy tiện bá đạo giận ngợp trời.
- Câu nói này ai cũng biết, thì sao?
- Ý của ta là khi Lạc gia tức giận mới có thể biểu lộ ra khí chất bá đạo tùy tiện, còn khi tâm tình của hắn tốt, hắn là người rất hào hiệp tùy ý đi? Cẩn thận nghĩ lại vừa rồi gia hỏa kia cũng rất tùy ý hào hiệp đó.
Các mỹ nữ kỹ sư của Kim Trang các tụ tập lại một chỗ thảo luận, nghe một người trong đó nói như thế, mọi người đều suy nghĩ một chút, đúng là có điểm đạo lý, nhưng đáng tiếc Lạc gia trên bức họa kia chỉ là vẽ về một trận chiến tại biên hoang, đó là lúc hắn giận, còn khi Lạc gia có tâm tình tốt sẽ có bộ dáng gì, đám tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi các nàng làm sao biết được.
- Ta nói này các cô nương kia, Phân di biết các ngươi sùng bái Lạc gia, nhưng hiện tại là ban ngày đó, đừng có mơ mộng giữa ban ngày nữa đi, mấy cái chuyện Lạc gia không chết, chán ghét thiên hạ phân tranh, muốn mai danh ẩn tích gì gì đó cũng chỉ có mấy người các ngươi nghĩ ra được, cũng không sợ người ta cười vào mặt cho, được rồi, nên làm gì thì làm đi thôi.
Dứt lời, Phân di phát hiện Niên Tiểu Linh vẫn đờ người ra nhìn bức họa kia, tức giận nói:
- Tiểu Linh, ngươi sẽ không phải cũng ngây thơ như mấy nàng kia chứ?
- Ta nào có.
- Ta cảnh cáo ngươi, ngươi không được coi hắn giống như Lạc gia, rồi ảo tưởng hắn trở thành Lạc gia, cuối cùng làm ra cái chuyện mơ mộng lấy thân báo đáp.
- Phân di, ngươi nói cái gì đó.
Niên Tiểu Linh cũng không nhịn được, liếc nàng một cái.
Phân di tức giận, nói:
- Gia hỏa vừa rồi kia vừa nhìn cũng không phải thứ gì tốt đẹp, nghe thấy gì không, hắn dĩ nhiên muốn đi Phiêu Hương lâu, đám đàn ông là thế, không có một tên nào tốt đẹp cả, quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đại ca của ngươi là như vậy, bằng hữu của hắn cũng y nguyên một đức hạnh, bất quá gia hỏa này có bộ dạng tiểu bạch kiểm của Lạc gia, nếu hắn giả danh Lạc gia đi lừa bịp, không biết sẽ có bao nhiêu cô nương bị lừa gạt đây.
Đang nói, Phân di giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, không khỏi nở nụ cười trên sự đau khổ của người khác.
- Phân di, ngươi cười gì thế?
- Tiểu Linh, ngươi biết không? Ta vừa nãy đột nhiên nghĩ đến gia hỏa kia nếu như đi Phiêu Hương lâu, đó căn bản là muốn chết.
- Tại sao?
- Tại sao à? Ha ha, một đám tao nương tử tại Phiêu Hương lâu kia đều vô cùng mê luyến Lạc gia, bây giờ gặp được một người giống Lạc gia như đúc, còn có thể buông tha hắn sao? Không hút khô hắn là may rồi, phải biết chúng ta không có làm chuyện mơ mộng gì đó, không có nghĩa là đám tao nương tử kia không làm được.
- Không đến vậy chứ?
Nghe thế, Niên Tiểu Linh không khỏi nhíu mày, vốn nghe được gia hỏa Trần Vọng kia muốn đi Phiêu Hương lâu chơi đùa kỹ nữ, khi đó nàng đã rất không cao hứng, nhưng cũng không ngăn cản, dù sao Trần Lạc giúp Niên đại thiếu giải quyết vấn đề không cách nào tu luyện, có thể nói là đại ân nhân của Niên gia, đối với ân nhân của mình, hắn muốn làm gì thì kệ hắn đi, Niên Tiểu Linh sẽ không tiếc tất cả làm thỏa mãn yêu cầu của đối phương.
- Sẽ không? Hừ hừ, nói cho ngươi biết, đám tiểu bạch kiểm thế nhưng vẫn luôn là hàng quý hiếm ở những nơi kỹ viện, đám tao nương tử kia thích nhất là những tên này, còn gia hỏa kia không chỉ là tiểu bạch kiểm, hắn còn là tiểu bạch kiểm rất giống với Lạc gia, thứ này với đám tao nương tử kia quả thực là sức mê hoặc chí mạng, các nàng chắc chắn sẽ phát điên, xông lên lột sạch quần áo của gia hỏa kia cho mà xem.
- Chuyện này…
Niên Tiểu Linh do dự có nên đi Phiêu Hương lâu tìm gia hỏa kia trở về hay không.
- Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng, hiện tại Ngự Nương đang ở Phiêu Hương lâu, đám tao nương tử kia cũng không dám làm càn như vậy, nhiều nhất chỉ là đùa bỡn hắn chút thôi, dù sao ai cũng biết Ngự Nương đã từng có quan hệ là tình nhân với Lạc gia, cho dù đám hư hỏng kia có tâm tư cũng không có lá gan đi chơi nam nhân của Ngự Nương, cho dù gia hỏa kia có giống với Lạc gia, nếu như không được Ngự Nương cho phép, các nàng cũng sẽ không dám.
Chuyển đề tài, Phân di lại cười nói:
- Bất quá, bà nương hư hỏng Mạt Ly kia xem như bận rộn cả ngày hôm nay rồi.
Sự tình đúng như Phân di nói, hôm nay Mạt Lỵ tỷ rất bận, đặc biệt là tới chạng vạng là thời điểm khách nhân đến rất nhiều, hơn nữa vừa nãy tới còn có không ít đại nhân vật, chói mắt nhất trong đó tự nhiên là đứng đầu trong lớp kiêu tử vô song, đoàn trưởng một trong năm đại phân đoàn của đoàn vinh quang Vương Giả, trong tay nắm mấy trăm ngàn hùng sư, đúng là Phương Thiên Nam, đi theo hắn còn có lão tam Phương gia Phương Ngạo, cùng với hơn mười vị đoàn trưởng phân đoàn nổi tiếng trong đoàn vinh quang Vương Giả.
Ban đầu Mạt Lỵ tỷ còn tưởng rằng lần này Phương Thiên Nam đến là vì ra mặt cho lão tam Phương gia tới gây phiền phức với Phiêu Hương lâu, sau đó vừa nghĩ, cảm thấy lại không thể, Phương Thiên Nam còn chưa có lá gan đi hò hét với Ngự Nương, tới khi hắn hỏi nàng xem Ngự Nương hiện tại có ở đây hay không, Mạt Lỵ tỷ mới đoán rằng có thể hắn đến xin lỗi Ngự Nương vì lần trước Phương Ngạo đã gây sự tại trong này.
Xin chỉ thị của Ngự Nương, dẫn hai huynh đệ Phương Thiên Nam, Phương Ngạo tới gian phòng của Ngự Nương, sau đó Mạt Lỵ tỷ lại không ngừng nghỉ sắp xếp lần lượt cho hơn mười người theo hai huynh đệ Phương gia đi tới, dù sao bọn họ cũng đều là đoàn trưởng phân đoàn trong đoàn vinh quang Vương Giả, đều là dạng nổi danh trên thế giới, nàng không dám chậm trễ chút nào, thật vất vả mới sắp xếp thỏa đáng cho nhiều người như vậy, vừa đi ra, còn chưa kịp thở lấy sức, lại phát hiện một vấn đề quái lạ, đó là mỗi một cô nương trong Phiêu Hương lâu đều đang hưng phấn chạy về phía một nhã gian trên lầu.
Chuyện gì xảy ra thế? Lẽ nào vừa nãy lúc ta không có ở đây, lại có một vị đại nhân vật nữa tới? Nhưng đại nhân vật cỡ nào dĩ nhiên có mị lực hấp dẫn nhiều cô nương kéo đến như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...