Lúc ấy tại học phủ Trung Ương lấy tên Thiên Vương Lão Tử, lấy Vu pháp làm trái ý trời, oanh độn thiên hạ.
Tại thành Thanh Đế, lấy tên Tiêu Du Tử, dùng trận pháp làm trái ý trời, vang dội kim cổ.
“Lạc gia vui, thiên hạ mừng, nhất niệm như Phật, trong lúc nói cười hào hiệp tùy ý, Lạc gia giận, thiên hạ khóc, nhất niệm như ma, tùy tiện bá đạo, phẫn nộ ngợp trời” đây là câu đồng dao được tất cả tiểu hài tử ngày đó thuộc nằm lòng, danh Lạc gia truyền thiên hạ, không ít người đều điên cuồng hâm mộ, không ít thiếu nữ càng mê đảo coi hắn như bạch mã hoàng tử, trong đó không ít thiếu nữ càng điên cuồng tuyên bố muốn lập gia đình phải gả cho nam nhân điên cuồng bá đạo như Lạc gia, có rất nhiều thiếu nữ như vậy, Niên Tiểu Linh cũng là một trong số đó.
Khi còn nhỏ, sau khi nghe được những cố sự Lạc gia làm trái ý trời kia, nàng bắt đầu không cách nào kiềm chế được, mê luyến không ngớt, cũng giống như rất nhiều thiếu nữ khác, trong lòng âm thầm thề sau này lập gia đình nhất định phải gả cho Lạc gia.
Lúc đó khi núi Táng Cổ sắp hiện thế, vốn lấy tuổi của nàng, gia tộc căn bản sẽ không dẫn nàng đi tới biên hoang, nhưng sau đó cũng không biết tin tức từ đâu truyền đến, nói là Lạc gia cũng xuất hiện ở trấn nhỏ biên hoang, Niên Tiểu Linh khóc nháo đòi đi bằng được, không cần đi núi Táng Cổ, chỉ cần gặp thần tượng trong lòng một lần, chỉ thế mà thôi.
Đến vùng biên hoang, nàng rốt cuộc toại nguyện khi thấy được Lạc gia trong truyền thuyết, hơn nữa là nhìn thấy trong khoảng cách gần, bởi vì lúc đó cha của nàng cũng là một vị đoàn trưởng nổi tiếng xa gần, thế nên Niên Tiểu Linh và Niên đại thiếu cũng đều may mắn đi theo phụ thân tham gia thịnh hội tại trang viên Mạn Đà La.
Thấy là thấy được, nhưng lại là một màn không thể quên được, đặc biệt là tận mắt thấy Trần Lạc một thân một mình trảm trăm vị thiên kiêu, diệt ngàn vị đoàn trưởng, tàn sát trăm vạn hùng sư vinh quang, khiến tiểu cô nương như nàng triệt để luân hãm. Trần Lạc thong dong bình tĩnh khi đối diện với bốn bề nguy cơ tại trang viên Mạn Đà La, tùy tiện bá đạo khi vung tay diệt trăm vạn hùng sư, không biến sắc khi đối mặt với thẩm phán câu diệt, lãnh khốc vô tình như lúc trảm thiên duyên, đoạn nhân quả, chung kết vận mệnh, quá nhiều quá nhiều tình tiết khiến cho nàng si mê.
Lúc đó nàng thề với lòng mình rằng, sau này lớn lên nhất định phải gả cho Trần Lạc, đây chính là giấc mộng của nàng.
Bây giờ nàng đã trưởng thành, đã là một nữ tử dáng ngọc yêu kiêu, nhưng nam nhân kia đã chết mười năm rồi, vì thế, mười năm qua nàng cũng nằm mộng rất nhiều, rất nhiều lần, trong những giấc mộng đó, nam tử nàng thầm mến không chết, bọn họ gặp nhau, quen biết nhau rồi yêu nhau… Nhưng nàng cũng biết đây chỉ là mộng mà thôi, rất nhiều lúc nàng thường xuyên ảo tưởng nếu như Trần Lạc không chết thì thật tốt biết bao, nàng không hi vọng xa vời rằng hai người có thể yêu nhau giống như trong mộng, cũng không hi vọng xa vời là có thể quen biết, thậm chí cũng không hi vọng xa vời là có thể gặp nhau, chỉ cần hắn không chết là được, chỉ cần có thể đứng từ xa nhìn hắn một cái là thỏa nguyện lắm rồi.
Nếu như… Đáng tiếc trên thế giới này mãi mãi cũng không có nếu như, vì thế, niềm thầm mến này vẫn được Niên Tiểu Linh giấu tại nơi sâu nhất trong tâm hồn, nếu không phải có một lần ngẫu nhiên phát hiện nàng nhìn bức chân dung Lạc gia như say như mê, Phân di cũng sẽ không biết việc này. Thấy Niên Tiểu Linh thất thần lại bàng hoàng, Phân di lại thở dài một tiếng, nàng nhìn ra được, sâu trong lòng Niên Tiểu Linh vẫn luôn cất giấu một niềm thầm mến kia.
Phân di chỉ thở dài, nàng không khuyên bảo, bởi vì nàng hoàn toàn có thể lý giải, nàng cũng có một thời tuổi trẻ, cũng từng mê luyến Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh, đừng nói là nàng, những nữ nhân của mười năm trước, nhỏ có bảy tám tuổi, lớn có ba mươi tuổi, có ai không từng mê luyến thời đại Lạc gia làm trái ý trời đó?
Mười năm trước, khi đó Phân di bất quá chỉ hai mươi mốt tuổi, nàng cũng điên cuồng mê luyến Lạc gia, vì thế thậm chí còn đi tới học phủ Trung Ương, cũng đi tới vực Kim Thủy, chỉ vì muốn tìm kiếm những dấu chân Lạc gia từng lưu lại. Không cần hoài nghi, khi đó những thiếu nữ cùng làm như vậy có nhiều lắm, hơn nữa bọn họ còn tổ chức thành từng đoàn cùng đi, bởi vì năm đó tiếng tăm Lạc gia quá lớn, đặc biệt là sau khi những sự tích điên cuồng từ nhỏ đến lớn của hắn bị truyền ra, tại học viện Tiểu La Thiên vì từ chối Diệp Thanh đã trả đi một dây chuyền giá trị liên thành, tại thí luyện tại vực Kim Thủy mở ra mười đạo linh mạch, dọa cho thiên kiêu vực Kim Thủy sợ hãi co quắp, còn ở viện Long Xà học phủ Trung Ương, lấy sức một người chống đối lại thiên quân vạn mã…
Những sự tích điên cuồng này truyền đi truyền lại, cuối cùng càng ngày càng khoa trương, càng ngày càng cổ quái, cũng biến Lạc gia hầu như trở thành một vị nam nhân hoàn mỹ, hơn nữa lúc đó cũng có rất nhiều lời đồn không rõ về quan hệ của Lạc gia với các vị nữ thần như Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, khiến cho ngàn vạn thiếu nữ cũng phải si mê.
- Vừa thấy Trần Lạc như gặp chung thân…
Đây là một câu nói lưu hành thông dụng nhất của ngàn vạn thiếu nữ thời kỳ đó, trước đây Phân di vẫn không thể nào hiểu được, thế nhưng theo tuổi càng ngày càng lớn lên, nàng đã hiểu, bởi vì sau khi Lạc gia thất truyền, mười năm qua nàng gặp gỡ quá nhiều nữ nhân si mê Lạc gia, nói thật, khi nàng gặp gỡ những nữ nhân này, so ra Niên Tiểu Linh vẫn chưa tính là nữ tử si mê Lạc gia nhất. Một người đã chết được mười năm, vẫn còn nhiều nữ tử si mê hắn như vậy, đủ để chứng minh sức ảnh hưởng của cái tên Lạc gia khủng bố đến cỡ nào.
- Nha đầu, hiện thực một chút đi, Lạc gia đã chết mười năm rồi, ngươi vẫn còn mê luyến như vậy, chẳng lẽ còn hi vọng hắn đội mồ sống dậy hay sao?
Thấy Niên Tiểu Linh vẫn thất thần như trước, Phân di không nhịn được đả kích nàng, nói:
- Coi như có kỳ tích xuất hiện, hắn thật sự sống lại, còn có mười hai vị nữ thần kia, coi như từng người luân phiên xuất hiện, cũng không đến lượt ngươi đâu.
- Ta chẳng cần đến thế.
Mỗi người đều có mộng, Niên Tiểu Linh cũng có, giấc mộng của nàng chính là Lạc gia, có đôi khi nàng muốn cứ mãi ở trong mộng không tỉnh lại, như vậy nàng có thể cùng yêu thương với người đàn ông mình thầm mến, hiện giờ bị Phân di trần trụi đả kích, thực tại đánh tan giấc mộng của nàng thành mây khói, nàng cũng không nhịn được nguýt mắt nhìn Phân di, đang muốn càu nhàu, lúc này Vượng Tài đột nhiên xông vào, nói:
- Tiểu thư, ngươi mau tới! Mau đến xem! Trời ạ.
Thấy một mặt đầy sợ hãi của Vượng Tài, Niên Tiểu Linh còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, lập tức đứng lên, hỏi:
- Sao thế?
- Trần gia hắn… Hắn… Ngươi vẫn tự mình đi xem một chút đi!
- Trần Vọng? Hắn làm sao vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...