Là ảo giác sao? Lần này hơi rượu trong người Niên đại thiếu khoảnh khắc đã bay đi phân nửa, hắn ngẩn người, mặt đỏ gắt lên, trừng mắt nhìn Trần Lạc, không biết vừa rồi linh hải dị động là ảo giác hay chân thực.
- Mớ vừa… Vừa nãy… Vữa nãy là chuyện gì xảy ra?
Niên đại thiếu chụp nhanh lấy tay Trần Lạc, kích động đến khóe miệng cũng co giật.
- Chờ đi!
Trần Lạc đang tập trung tinh thần, lấy lực lượng tinh thần đánh thức linh tượng đang ngủ say trong linh hải của Niên đại thiếu, thứ đồ chơi này còn đặc thù hơn một chút so với tưởng tượng của hắn, tuyệt đối không phải là vật phàm, hơn nữa càng hung tàn, nếu như suy đoán không sai, linh tượng của Niên đại thiếu và linh tượng của mình hẳn là đều đến từ cùng một nơi, cũng là Địa Ngục.
Niên đại thiếu không biết chuyện gì xảy ra, hiện tại hắn cảm thấy hơi mộng, ngẩn người không biết làm sao. Đột nhiên, cảm giác mới vừa rồi lại xuất hiện, lần này hắn thực sự cảm nhận được linh hải vừa buông lỏng một trận, đúng vậy, hắn cảm giác được, cảm giác được rất rõ ràng, đây không phải là ảo giác, vừa rồi linh hải thực sự đã động.
- Linh hải của ta… Trời ơi! Linh hải của ta…
Niên đại thiếu kích động, lắp ba lắp bắp không nói thành lời.
- Hiện tại ta muốn triệt để lay tỉnh nó, ngươi phải tập trung tinh thần, đặt ý chí trọng tâm tại linh hải, chú ý áp chế, linh tượng của ngươi khá đặc thù, không hề tầm thường, thế nên nhất định phải cẩn trọng.
Trần Lạc vận khí một cái, dùng lực lượng tinh thần của mình mạnh mẽ lay tỉnh linh tượng của Niên đại thiếu.
Rào! Trong nháy mắt, Niên đại thiếu chỉ cảm thấy linh hải của mình phảng phất như bị nổ tung, oa một tiếng, miệng mũi phun máu. Ngay sau đó, thân thể hắn bắt đầu vặn vẹo, giống như chỉ thêm một khắc nữa là sẽ tan vỡ.
Trần Lạc lật tay một cái, ấn lên đỉnh đầu của hắn, mạnh mẽ ổn định lại thân thể Niên đại thiếu, đồng thời quát to:
- Đại thiếu, linh tượng của ngươi là một loại dị tượng đến từ Địa Ngục, cực kỳ hung tàn, rất khó nắm giữ, chỉ cần ý thứ không tốt một cái, ngươi sẽ bị thôn phệ, hiện tại ta truyền cho ngươi một bộ Phật pháp có thể giúp ngươi tu luyện dị tượng này, ngươi hãy nghiêm túc lắng nghe, tham ngộ được bao nhiêu thì phải xem vào vận mệnh của ngươi.
Trần Lạc vốn thông tuệ hơn người, sau khi thành tựu linh hồn Hư Vọng, ngộ tính càng mở ra, sau khi hắn tu thành Phá Rồi Lại Lập trong Hư Vọng chi thư, linh hồn siêu thoát thiên địa, trở thành một “người ngoài cuộc”, rất nhiều thứ ở trong mắt hắn đã không còn gì gọi là ảo diệu, cho dù Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh được xưng là một trong bốn đại kinh Phật cũng là như thế, hiện giờ chính là hắn đang truyền thụ lại tinh diệu của Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh cho Niên đại thiếu, hi vọng có thể giúp hắn nắm giữ linh tượng.
Bởi vì Trần Lạc sử dụng phương pháp truyền dạy là thế hồ quán đỉnh, thế nên Niên đại thiếu tìm hiểu dễ dàng hơn những người khác rất nhiều, hơn nữa hắn vốn cũng là một thiên kiêu thông minh tuyệt đỉnh, lúc còn trẻ, công pháp hay linh quyết nào chỉ cần vừa nhìn là học được, tuy rằng hơn mười năm không hề tu hành, nhưng cũng không có nghĩa là ngộ tính của Niên đại thiếu sẽ hạ thấp, vì thê,s khinh thanh âm Trần Lạc vang lên trong não hải, Niên đại thiếu cố nén kích động và sợ sệt trong lòng, nghiêm túc tìm hiểu một phen.
Ba canh giờ trôi qua, thân thể Niên đại thiếu bắt đầu dần ổn định, không còn vặn vẹo như trước nữa.
Sáu canh giờ trôi qua, linh tức Niên đại thiếu cũng không còn hỗn loạn, bắt đầu ổn định.
- Không tồi, ngộ tính của tiểu tử này đúng là không nói chơi.
Ngộ tính của Niên đại thiếu còn cao hơn một chút so với tưởng tượng của Trần Lạc, chỉ nỗ lực trong mấy canh giờ ngắn ngủi, kẻ này không chỉ tìm hiểu được toàn bộ tinh diệt độ ách trong Phật pháp, hơn nữa còn không ngừng lợi dụng Phật pháp bắt đầu tu luyện linh tượng. Linh tượng Huyền Quy kia mặc dù là dị tượng hung tàn đến từ Địa Ngục, bất quá Trần Lạc truyền cho hắn chính là Phật pháp chuyên môn áp chế những thứ tà ác, chỉ cần chăm chỉ tu luyện, hàng phục được dị tượng từ Địa Ngục này cũng không khó.
Tám canh giờ trôi qua, tình huống Niên đại thiếu trên căn bản đã bắt đầu ổn định, lúc này trời đã sáng, Trần Lạc suy nghĩ trước tiên nên đi tắm một cái, lúc này lại có tiếng gõ cửa truyền đến.
- Đại thiếu, nói cho ngài biết một tin tốt, tiểu thư đã trở lại rồi.
Trần Lạc mở cửa ra, vừa nhìn là Vượng Tài, liền nói:
- Đại thiếu nhà các ngươi đang tu luyện, tạm thời đừng làm phiền hắn.
- Tu luyện?
Là thiếp thân tùy tùng của Niên đại thiếu, Vượng Tài rất thông thiểu tình huống của Niên đại thiếu, biết rõ khi mười mấy năm trước đại thiếu ra ngoài, gặp chuyện không may dẫn đến không cách nào tiếp tục tu luyện, làm sao tiểu tử này lại nói đại thiếu đang tu luyện? Đây không phải là vô nghĩa sao. Vượng Tài lẩm bẩm một câu, nhưng vừa mới vào cửa liền ngẩn người, bởi vì hắn thấy Niên đại thiếu đang ngồi khoanh chân trong phòng, tóc tai bù xù, thất khiếu xuất huyết, bộ dạng vô cùng chật vật.
- Đại thiếu! Đại thiếu! Ngài làm sao vậy?
Thấy bộ dáng này của Niên đại thiếu, Vượng Tài sợ hãi đến độ sắc mặt trắng bệnh, chạy tới dùng sức lắc thân thể đại thiếu.
- Đại thiếu nhà các ngươi đang tu luyện, ngươi lay động hắn như thế không khác gì giết hắn.
Trần Lạc vừa mở miệng, Vượng Tài như đang mất đi tri giác, phắt một cái liềm chộp lấy bả vai Trần Lạc, tàn bạo quát lên:
- Có phải ngươi hại đại thiếu nhà chúng ta thành như vậy không? Ngươi đã làm gì đại thiếu? Tên khốn kiếp nhà ngươi! Đại thiếu nhà ta không chỉ cứu ngươi, còn đưa ngươi đi dạo kỹ viện, tìm kỹ nữ đẹp nhất cho ngươi, phóng túng với ngươi, nhưng ngươi dĩ nhiên lấy oán báo ơn… Ngươi đáng chém ngàn đao… Ta muốn giết ngươi!
Vượng Tài chỉ là một người bình thường, không có nửa điểm tu vi, đánh tới đều là đánh loạn, chẳng hề có một tí chiêu thức hay ý nghĩa gì, Trần Lạc lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói:
- Ta nói này Vượng Tài, ngươi bình tĩnh một chút, chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu.
- Vượng Tài, ngươi đang làm gì?
Một đạo tiếng quát lạnh lùng, nghiêm nghị truyền đến, Vượng Tài lập tức chạy tới, hô:
- Ô ô ô, tiểu thư, không xong! Ô ô… Đại thiếu hắn…
Giờ khắc này, trong đình viện đang có ba vị nữ tử đang đi về phía này, cả ba vị nữ tử đều trang bị võ trang đầy đủ, thân mang khôi giáp màu trắng bạc, sau lưng là áo choàng màu đỏ, có vẻ uy phong lẫm lẫm, anh tư hiên ngang, đặc biệt là vị nữ tử đứng ở giữ, nhìn tuổi tác bất quá chỉ mười tám, mười chín tuổi, tuy rằng thân mặc khôi giáp màu trắng nhưng vẫn không thể che giấu được dáng người uyển chuyển, một mái tóc dài màu mực buông xuống tự nhiên trên nền áo choàng đỏ lay động, một tâm dung nhan tuyệt sắc, dù không trang điểm nhưng vẫn xa hoa, đẹp có chút lạnh lẽo, dung nhan như một bức tượng băng được điêu khắc thành, cái lạnh của nàng không phải băng lạnh từ trong xương tủy như Mạc Khinh Sầu, nó giống như là nhu lạnh, lạnh khiến người ta không nhịn được muốn đi che chở, lạnh khiến người ta đau lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...