Niên đại thiếu nói tới độ mặt mày hớn hở, sinh động, nói đên đoạn gay cấn càng không quên thở dài, cuối cùng càng không quên ủng hộ cho thần tượng, nói đến mức khiến Trần Lạc phải sửng sốt, tựa hồ trang đại chiến kinh thiên địa khiếp quỷ thần tại vùng biên hoang mười năm trước, hắn còn rõ ràng hơn chính người trong cuộc như Trần Lạc.
- Hiện tại ba người Tần Phấn, Ngạo Phong và Lãnh Cốc như thế nào rồi?
Một trận chiến mười năm trước, ba người Tần Phấn liều mạng thủ hộ cho mình, khiến trong lòng Trần Lạc cực kỳ cảm kích, món ân tình cực lớn này được hắn khắc sâu trong tâm khảm, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, đã mười năm trôi qua, không biết hiện tại ba người như thế nào.
- Tiểu Tần vương tử và Ngạo Phong vốn là những người sống vô cùng biết điều, trước kia là thế, từ sau khi Lạc gia biến mất, hai người càng trở nên biết điều hơn, có thể nói là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Về phần Lãnh Cốc à…
Nhắc đến Lãnh Cốc, trên mặt Niên đại thiếu bỗng nhiên toát lên vẻ tự hào, nói:
- Nói cho tiểu tử ngươi biết, ta và Lãnh Cốc thế nhưng là huynh đệ tốt nhận thức nhau bảy năm, mỗi lân hắn tới vực Tây ách đều sẽ tìm ta đi uống rượu.
- Thật sao?
Trần Lạc cười cười, biết được ba vị huynh đệ hiện tại đều an nhàn, hắn cũng thấy yen lòng.
- Thật sao cái gì? Thế nào? Ngươi còn không tin?
Niên đại thiếu vừa nghe Trần Lạc có điểm hoài nghi, liền tức giận.
Trần Lạc vội vã giải thích:
- Ta tin!
- Trong chín năm rung chuyển, Lãnh Cốc thành lập một đoàn vinh quang, không chấp nận bât kỳ bá chủ hay gia tộc thương các nào giúp đỡ bôi dưỡng, thế nên được xưng là đoàn vinh quang Độc Lập, cũng trong thời gian rung chuyển này đã dẫn theo một đám huynh đệ đông chinh tây chiến, cho đến hiện tại, đoàn vinh quang Độc Lập đã sớm nổi danh ben ngoài, tuy rằng quy mô không lớn, thậm chí còn không bằng đoàn vinh quang nhị lưu, nhưng mỗi thành vien trong đó đều là dạng người dũng mãnh, có sức chiên đấu, trong thiên hạ ngày nay, đề cập đến tên Lãnh Cốc đều được người ta giơ ngón tay cái tán thưởng, ai cũng biết hắn giảng tình nghĩa, trọng nghĩa khí, là một người hào sảng, kết bạn không hiềm thân phận, tam giáo cửu lưu đều có, thế nên bằng hữu của Lãnh Cốc hầu như có thể nói là trải rộng thiên hạ.
- Ba năm trước đây, một thằng nhóc mới nổi của đoàn vinh quang Lăng Tiêu ỷ vào thiên phú, sau lung lại có Lăng Tiêu cung làm chỗ dựa, rất là tùy tiện, sau đó bị Lãnh Cốc mạnh mẽ giáo huấn một trận, tiểu tử kia liền dẫn theo mười vạn vinh quang giả đi vây giết Lãnh Cốc, sau khi chuyện này truyền ra, toàn bộ bằng hữu có giao tình với Lãnh Cốc đều xông tới hỗ trợ, tuyệt vời! Ngươi biết lúc đó có bao nhiêu người tới không?
- Bao nhiêu?
- Nói ra sợ dọa chết ngươi! Có tới hai vạn ba nhân mã, trong đó có mấy vạn người ngựa do ta dẫn theo mười bốn đoàn vinh quang tới cứu viện. Lúc đó hai vạn ba người cùng đến một địa điểm, dọa cho thằng nhóc con đoàn vinh quang Lăng Tiêu sợ vãi mật, nếu như không phải cuối cùng có rất nhiều người đi ra giúp biện hộ, nói cho ngươi biết, lần đó đoàn vinh quang Lăng Tiêu khó có thể trụ nổi.
- Lợi hại!
Trần Lạc cảm thán từ tận đáy lòng, trong số bốn người hắn, Tần Phấn, Ngạo Phong và Lãnh Cốc, muốn nói đên mị lực nhân cách thì phải nhắc tới Lãnh Cốc trước tiên. Tần Phấn làm người quá biết điều, cũng quá yên tĩnh, Ngạo Phong thì lại quá quái gở và lãnh khốc, bản thân Trần Lạc thì lại quá trầm mặc và tùy ý, ba người đều là loại người cô độc, không giỏi việc giao tiếp, chỉ có Lãnh Cốc tính tình hào sảng, làm người nghĩa khí, rất có trái tim hiệp cốt, vui mừng bốn biển là nhà, rất có mị lực nhân cách, hắn có rất nhiều bằng hữu cũng chẳng phải việc gì kỳ quái.
- Đương nhiên là lợi hại rồi, Lãnh Cốc làm người trượng nghĩa, mọi người trong thiên hạ đều biết, chỉ cần hắn gặp nạn, bằng hữu đều sẽ đi hỗ trợ, hiện tại danh tiếng Lãnh nhị gia đoàn vinh quang Độc Lập, thiên hạ không ai không biết, huynh đệ trên đường không ai không cho mấy phần mặt mũi.
- Lãnh nhị gia, huynh đệ trên đường?
Trần Lạc không khỏi bị chọc cười, nghe qua thế nào cũng thấy giống lão đại giang hồ.
- Nói đến cái này cũng thấy buồn cười, vốn Lãnh Cốc làm người hào sảng, tất cả mọi người đều thích gọi hắn là Lãnh đại gia, sau đó có một lần Lãnh Cốc uống say, sau đó nói rằng có Lạc gia đỉnh đỉnh đại danh trên đầu, hắn cũng không dám tự xưng là đại gia, sau đó liên có cách gọi Nhị gia.
Trần Lạc lắc đầu một cái, bất đắc dĩ cười cười, sau đó không hiểu sao chợt nhớ tới mấy người Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, thế nên cũng thuận tiện hỏi thăm tình huống của các nàng, chỉ là vừa mới mở miệng liền bị Niên đại thiếu trêu chọc một trận.
- Tiểu tử, không nhìn ra sắc đảm của ngươi cũng không nhỏ đó, ngay cả nữ nhân của Lạc gia cũng dám nhòm ngó.
- Ta không phải ý này.
- Thách ngươi cũng không dám có ý này.
Niên đại thiếu dựa lung trên ghế mềm trong xe ngựa, tay vung vẩy chiếc quat giấy, nói:
- Bất quá cũng phải nói lại, sau khi Lạc gia chết, không biết bao nhiêu người đều muốn theo đuổi mười hai vị nữ thần, đặc biệt là Nhân vương Mạc Vấn Thiên kia, đã từng không chỉ một lần công khai tuyên bố muốn Lạc đại nữ thần làm nữ nhân của hắn, kết quả là Lạc đại nữ thần chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái.
Trần Lạc không hứng thú gì với mấy chuyện hư hỏng này, chỉ muốn biết tình huống hiện tại của các nàng ra sao, sau khi tra hỏi, Niên đại thiếu mới thở dài một tiếng, nói:
- Đừng nói là ngươi, ta cũng muốn biết tình huống của những nữ thần đó, có thể nghĩ được, mười hai vị nữ thần có người nào là bình thường, hoặc là thượng cổ luân hồi chuyển thế hoặc là nữ thần hạ phàm, hoặc là tinh nữ vấn đỉnh chòm sao, bọn họ đều là những nữ thần cao cao tại thượng, ngoại trừ Lạc gia nghịch thiên, ai có thể chiếm được cảm tình của nhiều nữ thần như vậy, đám phàm phu tục tử chúng ta cũng chỉ có thể đuổi theo không kịp.
- Như vậy à…
Vốn Trần Lạc cũng không chuẩn bị hỏi thăm, chỉ thuận miệng hỏi ra thôi, nếu Niên đại thiếu không biết, hắn cũng không có tiếp tục hỏi thêm.
- Bất quá tiểu tử ngươi cũng đừng nhụt chí, nếu như vận may thực sự đến, ngươi có thể nhìn thấy một vị nữ thần vang dội ngay tại vực Tây Ách này.
- Ai đó?
- Trong số mười hai vị nữ thần, có một vị nữ thần yêu dã vô song, phong tình vạn chủng, quyến rũ yêu kiều, phóng đãng bất kham, ngươi đoán xem là ai?
Yêu dã vô song? Trần Lạc lập tức nghĩ đến Lạc Anh, bất quá nghĩ lại, tuy rằng Lạc Anh yêu diễm quyến rũ, nhưng tuyệt đối không phải phong tình vạn chủng, càng không phải phóng đãng bất kham, nếu đã không phải Lạc Anh, như vậy chỉ có thể là tiểu Mạn Đà La.
- Tiểu Mạn Đà La?
- Tiểu tử, không tệ lắm, xem ra ngươi cũng là người trong đồng đạo đó.
- Nàng cũng ở vực Tây Ách?
- Nàng không chỉ ở vực Tây Ách, hơn nữa còn là đại lão bản hậu trường của hết thảy kỹ viện trong vực Tây Ách này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...