Tiểu tử này quá lạ! Lăn lộn ba mươi năm tại vực Tây Ách này, Niên đại thiếu vẫn có chút nhãn lực, từ trong ánh mắt của đối phương, hắn thấy gia hỏa trước mắt này tuyệt đối không bình thường, còn không bình thường ở chỗ nào thì hắn không nói ra được. lúc này, Trần Lạc một lần nữa nói lời cảm ơn cứu mạng.
- Ngươi không cần cảm ơn ta.
Niên đại thiếu không hổ là Nhị thế tổ, tuy rằng cảm thấy Trần Lạc rất quái lạ, nhưng bề ngoài vẫn làm bộ không có chuyện gì xảy ra, càng dùng linh đan giá trị trân quý làm thức ăn cho Kim Tàm ưng, nói:
- Cứu ngươi là tiểu muội của ta, ta bất quá chỉ nhìn vào thể diện của nàng rồi chiếu cố ngươi thôi.
- Không biết tiểu muội các hạ là…
Trần Lạc cân nhắc thế nào cũng phải tận mặt cảm tạ ân nhân cứu mạng của mình, dù sao sau khi hắn niết bàn sống lại cản bản không cảm giác được thân thể tồn tại, nếu như không phải có người tốt bụng giúp đỡ, quỷ mới biết có gặp phải tình huống gì đáng sợ hay không.
Niên đại thiếu phảng phất như không nghe thấy, chỉ chăm chú lo cho Kim Tàng ưng ăn, còn gã sai vặt bên cạnh ngược lại xem ra rất thông minh, nói:
- Nghe cho kỹ, đứng vững vàng, tiểu thư nhà chúng ta là một trong mười hai kiêu tử được Vân Đoan tứ phong, tên là Niên Tiểu Linh, như thế nào? Bị dọa sợ chưa?
Mấy năm trước, Vân Đoan tứ phong mười hai thiên chi kiêu tử, mười hai địa chi kiêu tử, mười hai nhân chi kiêu tử, được xưng là ba mươi sáu thiên kiêu vô song khiến cả thế gian khiếp sợ, đặc biệt là tên tuổi mười hai thiên chi kiêu tử, có thể nói là không ai không biết, không ai không hiểu. Là một trong số mười hai thiên chi kiêu tử, Niên Tiểu Linh không chỉ có thiên tư vô song, tu vi cao thâm, càng có một tấm dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, trọng yếu nhất chính là nàng cự tuyệt lời mời của bảy đại đoàn vinh quang, lấy lý do tuổi còn nhỏ, muốn dẵn dắt đoàn vinh quang của mình tung hoành thiên hạ, thực khiến người ta kính nể.
Vì lẽ đó, Niên Tiểu Linh cũng được xưng là nữ thần thời đại mới, những năm gần đây phàm là đề cập đến tên của nàng, chỉ cần người đó là nam nhân, đều toát ra vẻ quý mến. Niên đại thiếu đã sớm quen rồi, ngay cả gã sai vặt bên cạnh cũng quen rồi, chỉ bất quá lần này, khi bọn hắn đề cập đến tên Niên Tiểu Linh, gia hỏa đối diện này lại bày ra bộ mặt mờ mịt, giống như… Thật giống như chưa từng nghe qua đến cái tên Niên Tiểu Linh vậy, điều này khiến cho gã sai vặt không khỏi ngẩn người, cũng làm cho Niên đại thiếu bối rối một thoáng.
- Tiểu tử, ngươi đừng nói với ta là, ngay cả tên tiểu muội của ta cũng không biết đấy.
Niên Tiểu Linh vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của Niên đại thiếu, hiện tại xuất hiện một gia hỏa chưa từng nghe qua tên tiểu muội, điều này khiến cho hắn rất là khó chịu.
Trần Lạc lắc đầu một cái, hắn đúng là chưa từng nghe nói đến cái tên Niên Tiểu Linh này, trong ký ức thật giống như chưa từng nghe nói qua có một người như thế, hơn nữa còn là thiên chi kiêu tử do Vân Đoan tự mình tứ phong? Đây là chuyện gì, chẳng lẽ mình đã hôn mê rất lâu rồi?
- Xem ra đúng là một tên dế trũi không từng va chạm xã hội.
Gã sai vặt nói lầm bầm, còn Niên đại thiếu thì cũng cho là như vậy, trong suy nghĩ của hắn, trong thiên hạ ngày nay nếu có người còn chưa từng nghe qua tên tiểu muội hắn thì đó tuyệt đối là một tên dế trũi nhà quê.
- Hiện tại cách thời điểm núi Táng Cổ hiện thế đã bao nhiêu năm rồi?
Trần Lạc cẩn thận từng chút, tra hỏi.
- Ta nói có phải đầu óc tiểu tử nhà ngươi có vấn đề hay không, núi Táng Cổ hiện thế cách đây mười năm cũng không biết?
Nghe nói chính mình đã hôn mê đầy đủ mười năm, cả người Trần Lạc giống như bị sét đánh, hắn đã sớm ý thức được việc niết bàn sống lại có thể cần một đoạn thời gian rất dài, chỉ là thế nào cũng không nghĩ tới một lần niết bàn là cả mười năm, thời gian cũng quá dài đi, chính mình còn chưa có cảm giác thế nào, chớp mắt đã biến thành một người già rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.
- Ta nói ngươi cũng không cần ngạc nhiên như thế chứ?
Niên đại thiếu phát hiện vẻ mặt Trần Lạc hốt hoảng, tựa như chấn kinh quá độ, trong lòng càng thêm nghi hoặc, hắn không rõ vì sao gia hỏa này nghe được núi Táng Cổ hiện thế cách đây mười năm lại có phản ứng lớn đến thế, suy nghĩ trước tiên nên thử thăm dò thân thế tiểu tử này xem thế nào, bèn hỏi:
- Tiểu tử, nhà ngươi ở đâu?
- Nhà?
Thần tình Trần Lạc hơi run run, lắc đầu một cái, nói:
- Ta không có nhà!
Từ sau khi sư phụ tạ thế, hắn vẫn chưa có nhà, bất quá hắn vẫn luôn xem quê nhà lão đầu nhi và Vương Khắc lão sư là người thân, hắn cũng không phải không có bằng hữu tri kỷ, ba người Tần Phấn, Ngạo Phong và Lãnh Cốc từng cùng hắn vào sinh ra tử đều là bằng hữu tri kỷ của hắn, sau mười năm rồi không biết bọn họ như thế nào, chuyện núi Táng Cổ hiện thế khi đó, khiến cho Trần Lạc hiện tại là kẻ người người oán trách, nếu bây giờ đi tìm bọn họ, không thể nghi ngờ là làm hại bọn họ.
- Ngay cả nhà cũng không có, vậy ngươi chuẩn bị đi đâu?
Lời này ngược lại làm khó Trần Lạc, hắn vẫn thật không biết phải đi nơi nào, một giấc mộng là mười năm, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng tuyệt không ngắn, nhưng đủ để phát sinh ra rất nhiều chuyện. Vốn lần này thức tỉnh, hắn quyết định muốn đi điều tra rõ xem vận mệnh của mình, nhưng vận mệnh là thứ đồ chơi hư vô mờ mịt, không nhìn thấy không sờ được, căn bản không có chỗ xuống tay, chính mình phải bắt đầu từ con đường nào, lần này hắn thật sự là bàng hoàng mờ mịt, giống như đang lạc lối, không biết phải làm gì, muốn làm gì.
- Ngươi vừa thức tỉnh, thân thể còn rất yếu ớt, không bằng cứ như vậy đi, ngươi nghỉ ngơi ở đây mấy ngày, chờ thân thể nghỉ dưỡng cho tốt rồi hãy nói.
Người ta cứu mình đã là đại ân, Trần Lạc tự nhiên không muốn làm phiền người ta thêm nữa, đang có ý muốn rời khỏi, bất quá còn chưa kịp mở miệng, Niên đại thiếu liền nói:
- Dù cho muốn rời khỏi, cũng phải chờ tiểu muội của ta trở về đã, nàng chính là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi sẽ không nói một tiếng cảm ơn đã trực tiếp đi thẳng một mạch chứ?
Trần Lạc nghĩ lại thì cũng thôi, hắn đương nhiên phải ngay mặt nói lời cảm ơn cứu mạng với ân nhân, hơn nữa hắn cũng thực không biết phải đi đâu, cũng không nghĩ nhiều nữa, trước tiên cứ chờ Niên Tiểu Linh về nói lời cảm ơn sau đó lại tính tiếp.
Niên đại thiếu lập tức sai người chuẩn bị cho Trần Lạc một gian phòng trọ thượng đẳng, cho gã sai vặt dẫn hắn đi vào nghỉ ngơi, sắp xếp ổn thỏa, Niên đại thiếu mới trở lại phòng thất, vừa phẩm trà thơm, vừa tự ngẫm điều gì đó.
- Đại thiếu, không phải ngài vẫn muốn đuổi hắn đi sao? Hiện tại hắn đã muốn đi, ngài còn cố ý giữ hắn lại làm gì?
Gã sai vặt tên là Vượng Tài, là thiếp thân tùy tùng của Niên đại thiếu, tuổi chỉ cỡ mười bảy mười tám, nhưng có vẻ rất là tinh ranh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...