- Nói cho ngươi biết, đến lúc đó người Lang gia cảnh địa, người nội viện Trung Ương, người của mười đại đoàn quang vinh đều sẽ tới, bọn họ nhưng đều là Vu sư đại thần thông tu luyện ngàn năm đó, ngươi không muốn sống nữa à?
- Vậy để bọn họ tới đi, tới một tên lão tử thịt một tên!
Trần Lạc tùy ý bất kham, cuồng ngạo vô biên, bá đạo tuyệt luân, tựa như ngay cả ông trời cũng không đặt vào trong mắt.
- Ngươi nói chuyện với lão tử cũng dám mở miệng một tiếng lão tử! Ngươi phản rồi, tiểu tử thối.
Đồ lão tà tức giận, sắc mặt đỏ lừ lên, thẹn quá thành giận, chỉ vào Trần Lạc quát lên:
- Đừng tưởng rằng ngươi thành tựu linh tượng lớn bằng trời, có một biến dị chi linh siêu thoát khỏi đại tự nhiên, tu ra một cái bá thế trong truyền thuyết liền cho rằng là thiên hạ vô địch, nói cho ngươi biết, sự cường đại của Vu sư đại thông thông không phải ngươi có thể tưởng tượng, đừng có không biết trời cao đất rộng như thế.
- Trời cao bao nhiêu, đất rộng bao nhiêu, lão tử không biết cũng không muốn biết, Vu sư đại thần thông có năng lực gì, lão tử đồng dạng không biết cũng không muốn biết.
Đồ lão tà giận, Trần Lạc còn giận hơn lão, thanh âm Đồ lão tà lớn, thanh âm của Trần Lạc càng lớn hơn lão, giận dữ quát lên:
- Trần Lạc ta xưa nay chưa bao giờ cảm giác mình khác người bình thường, nồi ta lớn bao nhiêu liền thổi bấy nhiêu gạo, một cái linh tượng, một cái biến dị, một cái bá thể, một thân linh lực là đủ rồi.
- Đánh ta cũng không cần gấp gáp, giết ta cũng không ngại, thế nhưng dám đánh cho ba huynh đệ của ta tới nửa sống nửa chết, ngày hôm nay con mẹ nhà nó, ai cũng đừng nghĩ chạy thoát, ai tới cứu cũng không được.
Trần Lạc gào lên, thanh thế bá tuyệt, đinh tai nhức óc.
- Đừng nói phong ấn Táng Cổ không có hiện thế, coi như hiện thế, lão tử không gật đầu, mẹ nó, ai cũng đừng nghĩ vào được.
- Trần Lạc!
Khí thế Đồ lão tà bộc phát, phẫn nộ hét lớn:
- Thiên địa có pháp tắc, thế giới này có trật tự, ngươi không thể thích làm gì thì làm vậy, ngày hôm nay có Đồ lão tà ta ở đây, tuyệt không cho phép ngươi dính vào.
- Pháp tắc là thứ chó má, trật tự chó má, nói cho ngươi biết Đồ lão tà, thừa dịp hiện tại lão tử vẫn còn tỉnh táo, thức thời lapajt ức cút đi, trêu chọc lão tử, ngay cả bảy người các ngươi, lão tử cũng thu thập toàn bộ.
Mấy vị đại lão học phủ Trung Ương, bất kể Hách Thiên Nhau hay Đồ lão tà cùng với viện trưởng bốn đại viện Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ đều là những Vu sư đại thần thông uy chấn thiên hạ ngày nay, thực lực tu vi và tư lịch từng trải đều không phải những trưởng lão và đoàn trưởng mười đại đoàn vinh quang có thể so sánh, bọn họ đều là những nhân vật cấp độ tông sư, hiện tại bị Trần Lạc chỉ mặt nói không lăn nhanh sẽ thu thập hết thảy, không biết đây là Trần Lạc mất đi lý trí hay hắn đã điên thật rồi.
- Ngươi… Thằng nhóc con này, mẹ kiếp… Ngươi… Ngươi… Mẹ nó, đây là tạo phản rồi!
Đồ lão tà bị Trần Lạc chọc tức đỏ mặt, thổi râu méo, mắt trợn trừng, một hơi suýt chút nữa không kiềm chế được.
- Trần Lạc, hai mắt ngươi đỏ đậm, thần trí dĩ nhiên không rõ, càng mất đi lý trí, dĩ nhiên ở vào biên giới điên cuồng, đừng có hồ đồ, theo ta trở về đi.
Hách Thiên Nhai uy nghiêm quát lên chói tai, bên trong thanh thế ẩn chứa đại thần thông, nỗ lực xua tan khí tức hung tàn bạo liệt trên người Trần Lạc.
- Hách phủ chủ, ta biết các ngươi vì tốt cho ta, bất quá chuyện này các ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào.
Ngoại trừ đôi mắt đỏ như máu, tựa hồ Trần Lạc vẫn chưa mất đi lý trí, nói:
- Tình huống của ta thế nào, tự mình ta biết, thần trí mơ hồ cũng tốt, ở biên giới điên cuồng cũng được, ta đều không để ý.
- Tiểu tử thối! Mẹ kiếp, ngươi đến cùng là muốn làm gì?
- Ta muốn làm gì? Đồ lão tà, lão tử và ba người Tần Phấn, Ngạo Phong, Lãnh Cốc suýt chút nữa bị người ta đánh chết, lão tử vận may còn tốt, nhặt về được một cái mạng, hiện tại ba người bọn hắn vẫn nửa sống nửa chết nằm đó, ba người bọn hắn bị thương như vậy là vì ta, hôm nay nếu ta không báo thù này, vậy lão tử còn là người sao?
- Ngươi phải bình tĩnh, hiện tại ba người Ngạo Phong còn chưa chết!
- Lão tử đã đủ bình tĩnh, không bình tĩnh thì mẹ nó, sớm đã làm thịt toàn bộ các ngươi rồi!
- Trần Lạc! Nhịn một cái sóng êm gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao, đạo lý đơn giản như vậy ngươi cũng không hiểu sao?
- Nhịn một bước sóng êm gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao? Ha ha ha, thật không tiện, lão tử cũng không đủ nhịn, không đủ lùi, cuộc đời lão tử chỉ biết một câu nói, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta ta tất diệt người. Ta muốn cho mọi người trong khắp thiên hạ biết, lão tử là ma không phải phật, tính khí không có tốt như vậy, cũng không có lòng dạ rộng như vậy, càng không có từ bi lớn như vậy, ai tát ta một cái, ta liền chặt hai bàn tay của hắn, ai làm ta chảy một giọt máu, ta liền lấy mạng của hắn, ai động vào huynh đệ của ta, ta diệt cả nhà hắn.
Vùng biên hoang cát bụi rít gào, một mảnh hỗn độn, hỗn loạn không chịu nổi, hơn trăm vạn vinh quang giả tụ tập ở chỗ này theo dõi, đều là trừng mắt to nhỏ nhìn một màn đang diễn ra trong trấn nhỏ biên hoang đã hóa thành phyế tích, nhìn trăm vị thiên kiêu hai đời mười năm và toàn bộ một đám trưởng lão, đoàn trưởng mười đại đoàn vinh quang bị Trần Lạc một thân một mình đành cho quỳ hết xuống trong vũng máu, tận mắt thấy Trần Lạc không thèm đặt bảy vị đại lão học phủ Trung Ương như Hách Thiên Nhai, Đồ lão tà, Ngụy đại tổng quản vào trong mắt, việc này không thể không khiến người ta kinh thán, liên tưởng đến một truyền thuyết về Trần Lạc.
Lạc gia vui, thiên hạ mừng, một niệm như phật, trong lúc nói cười hào hiệp tùy ý. Lạc gia giận, thiên hạ khóc, một niệm như ma, tùy tiện bá đạo ngợp trời.
Từ ba năm trước đây, khi Trần Lạc lần thứ nhất làm trái ý trời, trong thiên hạ liền bắt đầu truyền lưu một truyền thuyết nhuhw thế, tựa hồ là căn cứ tổng kết từ những sự tích điên cuồng hắn làm ra thời còn ở trong học phủ Trung Ương, với tất cả mọi người cho là có chút nói ngoa, nhưng đến hiện tại mọi người mới biết được, tin đồn liên quan đến Trần Lạc cũng không giả, khi gia hỏa này nổi giận quả nhiên là đáng sợ đến cực điểm, bạo liệt hung tàn, bá đạo tùy tiện, như phật cũng như ma. Nhìn lôi vân cuồn cuộn di chuyển trong hư không, sấm chớp tùy ý đánh loạn, lại nhìn núi lửa kéo dài bạo phát khiến đại địa run rẩy kia nữa, đây đúng thật là đáp án của câu nói kia, Lạc gia giận, thiên hạ khóc.
Trấn nhỏ biên hoang dĩ nhiên đã hóa thành phế tích, chỉ còn lại một tòa lầu các vẫn bình yên sừng sững.
Bên trong phòng, chư vị nữ thần Kiếm Và Hoa Hồng nhìn một màn phát sinh bên ngoài, thần tình một người càng khẩn trương hơn so với một người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...