Thấy Trần Lạc không có trả lời, Vạn Tinh Văn nhìn thoáng qua phía Tân Thành Nghiệp, thấy Tân Thành Nghiệp gật đầu, Vạn Tinh Văn lại quát lên:
- Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thức thời lập tức quỳ trên mặt đất, bó tay chịu trói, bằng không, đánh chết tại chỗ.
Không có ai đáp lại hắn, phảng phất như Trần Lạc chẳng hề nghe thấy lời hắn nói, vẫn tiếp tục cẩn thận kiểm tra thương thế ba người Tần Phấn.
Trong đám người, Lâm Ngọc Sơn nhìn thấy một màn này, rất khinh thường nói:
- Hừ, một tên phế vật mà thôi, nếu không phải Tần Phấn và Ngạo Phong liều mạng bảo vệ hắn, sợ là đã sớm chết rồi, hiện tại còn dám làm bộ như thế, quả thực không biết sống chết.
Nói đến, giữa Lâm Ngọc Sơn và Trần Lạc cũng không có thâm cừu đại hận gì, bất quá Lâm Ngọc Sơn là người lòng dạ hẹp hòi, lúc Trần Lạc ở lầu Vạn Hoa khiến hắn mất sạch mặt mũi, thế nên hắn vẫn ghi hận trong lòng, hiện giờ thấy Trần Lạc chật vật như vậy, chết đến nơi còn không biết đường hối cải, trong lòng hắn rất sảng khoái, hận không thể xông tới đạp thêm hai chân.
Hắn chán ghét kiểu người như Trần Lạc, nói là chán ghét không bằng nói là đố kỵ, hành động nghịch thiên của Trần Lạc, trước sau có rất nhiều tin đồn với các vị nữ thần, tựa hồ đi đến chỗ nào liền trở thành tiêu điểm ở đó, điều này khiến cho Lâm Ngọc Sơn trước giờ tự nhận tài trí hơn người cảm thấy rất đố kỵ. Thế nhưng, đố kỵ Trần Lạc không chỉ có riêng mình hắn, đám thiên kiêu học phủ Trung Ương kia có ai không phải, mỗi người bọn họ đều hận không thể chém Trần Lạc thành muôn mảnh, bởi vì người này không chỉ biến bọn họ thành chuyện cười, cũng cướp đi tất cả vinh quang nguyên bản thuộc về bọn họ, nếu như Trần Lạc không chết, như vậy chính mình mãi mãi không có ngày nổi danh, chí ít, bất kể là Gia Cát Thiên Biên hay Tịch Nhược Trần, Nghịch Lang gia, Tiêu Vị Nhiên, Phương Thiếu Khanh đều cho là như vậy.
- Trần Lạc, ta hỏi lại ngươi một lần, quỳ trên mặt đất, bó tay chịu trói, bằng không đánh chết tại chỗ.
Vạn Tinh Văn đưa ra tối hậu thư, lại lấy ra Quang Minh Nhận, ý nghĩa rất rõ ràng, nếu như Trần Lạc còn tiếp tục không quỳ trên mặt đất như hắn bảo, hắn sẽ huy hạ đồ đao, chém đầu Trần Lạc xuống đất. Đối với loại người cực kỳ tự phụ như Vạn Tinh Văn, hắn không thèm suy tính việc chém giết Trần Lạc sẽ tạo thành hậu quả gì, Ma quân Thất Dạ sẽ thấy thế nào, hắn căn bản không cần để ý, giờ khắc này hắn chỉ muốn chém giết Trần Lạc, đây không chỉ có thể giúp hắn rửa được mối nhục tại thành Thanh Đế, cũng có thể công khai báo công với Vân Đoan.
Giờ khắc này, mọi người đều khẩn trương, những người muốn giết Trần Lạc, ví như mười đại đoàn vinh quang, ví như nội viện Trung Ương, ví như Lang gia cảnh địa, bọn họ khẩn trương là vì không biết một kiếm này của Vạn Tinh Văn có thể giết chết được Trần Lạc hay không, dù sao vừa rồi Trần Lạc mới chết đi sống lại thực sự quá mức quỷ dị. Còn những đoàn vinh quang khác, bọn họ không thù không oán với Trần Lạc, mặc kệ Trần Lạc sống hay chết đều không có bao nhiên quan hệ với bọn họ, thế nên những người này chỉ cảm thấy quả là đáng tiếc nếu Trần Lạc cứ thế bị chém giết, nhưng có mặt mười đại đoàn quang vinh ở đây, ai dám nói gì.
Trần Lạc chậm rãi đứng lên, tóc dài ngổn ngang, áo bào tả tơi, tựa như một tên ăn mày, trên khuôn mặt ốm yếu không rõ biểu tình, sắc mặt càng nghiêm túc, chỉ là một đôi trong mắt khiến người ta nhìn vào thấy không rét mà run, giống như ẩn chứa cơn giận ngợp trời.
Khi chạm phải ánh mắt Trần Lạc, trong lòng Vạn Tinh Văn bỗng nhiên sản sinh sợ hãi, đó là một loại sợ hãi đến từ linh hồn, hắn quát lớn một tiếng, hô:
- Trần Lạc, ngươi đã khăng khăng một mực muốn chết, hôm nay Vạn Tinh Văn ta đại biểu cho Quang Minh điện hành quyết ngươi ngay tại chỗ.
Sau khi nhận được Tân Thành Nghiệp đồng ý, quanh thân Vạn Tinh Văn bùng phát ánh sáng, linh tượng Thiên Cương phụ thể, liền đó sau lưng mọc ra một đôi cánh chim Huyết tộc cực lớn, linh hải Bàn Thạch theo đó mà động, linh thể thủ hộ theo đó mà ra, linh lực cường hãn bộc phát, vận chuyển Thái Thượng Quang Minh động, vung Quang Minh Nhận, lấy thế sét đánh bổ về phía đầu Trần Lạc, ai cũng có thể nhìn ra Vạn Tinh Văn đã mở toàn bộ hỏa lực, một chiêu kiếm như vậy cũng đã sử dụng thế võ toàn thân.
Mắt thấy một chiêu kiến của Vạn Tinh Văn sắp bổ trúng tới đầu Trần Lạc, chỉ nghe ầm ầm một tiếng nổ vang, Trần Lạc vẫn đứng im không nhúc nhích, nhưng quanh thân đột nhiên bùng nổ ra linh lực khủng bố mênh mông như biển, loại cảm giác bạo liệt này giống như biển rộng đột nhiên nổ tung, cực kỳ hung tàn, khủng bố. Vạn Tinh Văn căn bản còn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy chính mình phảng phất như rơi vào một thế giới trời long đất lở, Quang Minh Nhận nơi tay trong nháy mắt bị chấn động tán loạn biến mất, linh tượng Thiên Cương bị chấn động tan thành mây khói, đôi cánh Huyết tộc sau lưng cũng bị chấn động chia năm xẻ bảy, linh hải Bàn Thạch bị chấn động nổ tung tại chỗ, Vạn Tinh Văn ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp, cả người trong nháy mắt bị chấn động thịt nát xương tan, ngay cả chút cặn sót lại cũng không còn, tựa như trước giờ chưa hề tồn tại.
Một màn kinh bạo như vậy đập vào mắt khiến cho mọi người xung quanh khiếp sợ ngơ ngác, hô hấp đình chỉ, tinh cũng muốn ngừng đập theo.
Liên quan đến Trần Lạc, mọi người đều biết hắn trước sau lấy Vu pháp và Trận pháp nghịch thiên, tuy rằng cuối cùng đều sống sót, bất quá phải trả giá cực lớn, đó chính là linh hải và tinh thần hải đều bị thẩm phán tán loạn, tu vi mất hết, trở thành một tên phế nhân, đây là chuyện mọi người đều biết, hơn nữa rất nhiều người đều tận mắt nhìn thất, ví như Gia Cát Thiên Biên, như Tịch Nhược Trần, đám người bọn họ đều ở hiện trường tại thời điểm ba năm trước Trần Lạc lấy Vu pháp nghịch thiên, chứng kiến rất rõ ràng các loại thành tựu của Trần Lạc bị thẩm phán tán loạn, một thân tu vi tan thành mây khói, nửa năm trước tại thành Thanh Đế, Trần Lạc lấy Trận pháp nghịch thiên, bọn họ cũng xem rõ ràng, toàn bộ tinh thần của Trần Lạc cũng bị thẩm phán mất sạch.
Rõ ràng tu vi mất hết, nhưng vừa rồi là sao… Chuyện gì thế này?
Ai cũng không rõ ràng, khiến cho mọi người khiếp sợ ngơ ngác không chỉ là tu vi Trần Lạc vẫn còn, mà vì linh lực mạnh mẽ bộc phát ra trong nháy mắt vừa rồi, tất cả mọi người ở đây đều cảm ứng được bên trong linh lực chỉ hàm chứ khí tức năm đạo linh diệu, nói cách khác tu vi Trần Lạc hiện tại bất quá là Vu sư cao cấp mở ra năm đạo linh diệu, thế nhưng ai cũng chưa từng thấy qua linh lực năm diệu dâng trào mênh mông đến vậy, quả thực mênh mông như biển, đếm không hết, hơn nữa còn cực kỳ bạo liệt, hung tàn, chỉ trong nháy mắt đã ép tán loạn các loại thành tựu của Vạn Tinh Văn.
Đúng vậy, là nghiền ép tán loạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...