Táng Hoa nghe đến độ tư duy hỗn loạn, trong lòng rối bời, ngưng mày hỏi:
- Nói cách khác, Trần Lạc là một tồn tại rất đặc thù, rất rất nhiều người thần bí đều không hy vọng hắn tiến vào phong ấn Táng Cổ, đều hi vọng hắn chết, nhưng lại vướng phải nguyên nhân nào đó nên không dám động thủ, hiện giờ là đều do hắn đi tới, đắc tội không ít người dẫn tới họa sát thân, chúng ta phải làm chính là đứng ở đây khoanh tay bỏ mặc?
- Đúng, chỉ khi hắn chết chúng ta mới thôi không lo lắng hãi hùng, Vân Đoan cũng như vậy, những nhân vật âm thầm thần bí kia cũng như vậy, sự sống chết của người này có liên quan đến quá quá nhiều việc khiến chúng ta không cách nào xác định được.
- Phu nhân, ngươi vừa mới nói chúng ta là chỉ…
- Trần Lạc không chỉ chung nhịp thở vận mệnh cùng ta, Trường Hận, đồng thời cũng có chung nhịp thở với mỗi một người trong số các ngươi.
Nghe lời Mạn Đà La phu nhân nói, đám người Tiết Thường Uyển, Lạc Anh, Hạ Mạt cực kỳ ngạc nhiên, cũng không phải là không tin lời Mạn Đà La, chỉ là có chút khó có thể tin, cũng khó có thể tiếp thu nổi.
- Trường Hận tỷ nói cho ta biết, ta chỉ hoài nghi, cũng không cách nào hoàn toàn khẳng định.
Táng Hoa vẫn nhớ rõ trước khi tới nơi này, Trường Hận từng nói với nàng một câu đó, người sai lầm, thời gian sai lầm, địa điểm sai lầm, có thể dẫn đến sai lầm nhân quả và vận mệnh.
- Trước đó ta cũng chỉ là hoài nghi, nhưng khi Trần Lạc đối mặt nguy hiểm, mỗi một người các ngươi đều muốn ra khỏi nơi này, không tiếc tất cả đi cứu hắn, điều này khiến cho ta khẳng định một chuyện, các ngươi không những có cùng một nhịp thở vận mệnh với hắn, càng đã dấn sâu vào, nếu như ta đoán không sai, mỗi một người trong các ngươi đã sinh ra một loại nhân quả liên quan với hắn, dù cho ta không biết giữa các ngươi và hắn đến tột cùng có gì liên quan, nhưng ta muốn nói với các ngươi chính là, đây là một loại sai lầm.
- Làm sao có khả năng…
Táng Hoa nỉn non nói:
- Ta không biết có phải thực sự chung nhịp thở vận mệnh với hắn, nhưng muốn nói ta đã sinh ra một loại nhân quả nào đó liên quan với hắn, điều này căn bản không thể nào, ta với hắn chỉ gặp qua một lần mà thôi.
- Có hay không có, đối chiếu một cái là biết.
Mạn Đà La phu nhân lẳng lặng đứng ở trong phòng nhìn chúng nữ, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Tiết Thường Uyển, nói:
- Thường Uyển, nói cho ta biết, vì sao ngươi muốn cứu hắn?
- Ta…
Tiết Thường Uyển không biết phải trả lời vấn đề này thế nào, cho dù nàng không có trả lời, thế nhưng ai cũng nhìn ra được Tiết Thường Uyển rất quan tâm Trần Lạc, hay đó là một loại ái tình căn bản không dứt bỏ được.
- Mạt Mạt, ngươi cũng sinh ra cảm tình với hắn, đúng không?
Khi ánh mắt Mạn Đà La phu nhân chạm tới, Hạ Mạt giật giật môi, muốn nói cái gì nhưng lại thôi, đầu cúi gằm. Đúng vậy, nàng đã sinh ra cảm tình với Trần Lạc, từ khi mới quen tại trận tháp Trung Ương, rồi gặp lại trên yến hội Tiểu La Thiên, gặp gỡ ở thành Thanh Đế, khi đó Hạ Mạt biết mình bất tri bất giác đã thích nam nhân kia từ bao giờ.
- Đối với người có cùng nhịp thở vận mệnh với các ngươi, ái hận tình cừu đều là nhân quả, nhưng tạo thành nhân quả cũng không chỉ là ái hận tình cừu, còn có cái khác.
Ánh mắt Mạn Đà La phu nhân lại rơi vào trên người Hoàng Tuyền, hỏi:
- Hoàng Tuyền, vì sao ngươi muốn cứu hắn?
- Ta…
Thấy Hoàng Tuyền có chút do dự, Mạn Đà La phu nhân nói:
- Ta biết đây là bí mật của ngươi, nhưng hiện tại không phải lúc giữ bí mật, các ngươi chẳng phải không tin mình đã sản sinh với hắn mối nhân quả liên quan nào đó sao? Vậy thì nói ra đi!
Hoàng Tuyền trầm ngâm nói:
- Bởi vì mười hai chòm sao.
Mười hai chòm sao là gì, đám người Tiết Thường Uyển, Hạ Mạt không biết, nhưng lúc này Mạn Đà La phu nhân lại nhìn về phía Nhan Vô Lệ, hỏi:
- Vô Lệ, ngươi thì sao?
- Ta…
Nhan Vô Lệ kinh ngạc nhìn thoáng qua Hoàng Tuyền, sau đó cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta cũng vì mười hai chòm soa.
Hoàng Tuyền nói vì mười hai chòm sao, đến tột cùng là vì cái gì, Nhan Vô Lệ không biết, nàng chỉ biết mình muốn cứu Trần Lạc là vì muốn xác định một chuyện, đó chính là hắn có phải chòm sao bọ cạp mình vẫn một mực tìm kiếm hay không.
- Tri Thu, ngươi thì sao?
Tri Thu không nhiễm bụi trần, lúc này trong thần sắc che kín ngưng vân, nàng cũng không có che giấu gì, nói:
- Ta một mực nằm mộng về kiếp trước, người trong mộng kia chính là hắn.
- Hiên Viên, ngươi thì sao?
Hiên Viên Đồng khẽ lắc đầu, sau đó mới lên tiếng:
- Bởi vì… Đại tự nhiên.
Không có ai biết Hiên Viên Đồng nhắc tới đại tự nhiên vì lý do gì, ngay cả Mạn Đà La phu nhân cũng không biết, nàng cũng không có hứng thú biết, chỉ muốn xác nhận một chuyện, đó chính là những cô nàng này có thực tạo thành liên quan nhân quả với Trần Lạc hay không, còn là liên quan gì thì hiện tại đã không còn quan trọng.
- Anh tử, ngươi thì sao?
- Ta thừa nhận ta muốn cứu cường hào Trần, nhưng cũng không phải bởi vì ái hận tình cừu, điểm này ta rất khẳng định, thế nên giữa ta và hắn không có khả năng liên quan nhân quả sai lầm.
Lạc Anh nói xong, Táng Hoa cũng nói theo:
- Ta và Trần Lạc chỉ gặp qua một lần, căn bản không thể nào phát sinh nhân quả liên quan với hắn.
- Ta cũng chỉ gặp qua hắn một lần.
Tiểu Mạn Đà La cũng nói.
Mạn Đà La phu nhân nhìn ba người các nàng một cái, nói:
- Hiện tại không có, không có nghĩa là sau này không có, hoặc là đã có rồi, chỉ là các ngươi còn không biết mà thôi.
Cuối cùng, ánh mắt Mạn Đà La phu nhân rơi vào trên người Cổ Du Nhiên, hỏi:
- Du Nhiên, ngươi thì sao?
Cổ Du Nhiên ngẩng đầu đón nhận ánh mắt mạnh mẽ kia của Mạn Đà La phu nhân, trong nháy mắt lại tránh đi. Mạn Đà La phu nhân tựa hồ nhìn thấu tâm tư của nàng, nói:
- Tư Đồ Nam trên Vân Đoan trực tiếp tìm tới Tân Thành Nghiệp đại chấp trưởng Quang Minh điện các ngươi, nói ra toàn bộ kế hoạch với hắn, Tân Thành Nghiệp vốn là chuẩn bị cho ngươi tham gia hành động tập nã Trần Lạc lần này, nhưng cũng bị ngươi cự tuyệt, khi ngươi biết Trần Lạc gặp nguy hiểm, lập tức chạy tới, vì sao ngươi muốn cứu hắn?
Nghi hoặc của Mạn Đà La phu nhân cũng là nghi hoặc của đám người Táng Hoa, Lạc Anh, các nàng cũng đều biết Cổ Du Nhiên không có hứng thú gì với phong ấn Táng Cổ, nhưng không hiểu vì sao nàng lại tới.
- Ta cũng không phải vì muốn cứu hắn.
- Vậy vì sao ngươi lại đến?
- Ta…
Cổ Du Nhiên khẽ cắn hàm răng, cuối cùng vẫn nói ra:
- Ta chỉ muốn biết hắn có phải… Có phải là Thông Thiên lão tổ hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...