Thiên Vu

Nói đến đùa giỡn mỹ nữ đúng là bệnh cũ của Trần Lạc, bất quá cái bệnh cũ này cũng chỉ khi trong lòng kích động mới phạm phải, một khi thả ra nội tâm cũng hồn nhiên không để ý, thích làm gì thì làm. Khi còn ở học phủ Trung Ương, lúc đối mặt với thẩm phán, Trần Lạc lúc đó cũng thả lỏng nội tâm, tại thành Thanh Đế đối mặt với đại lão phe phái chính tông, hắn cũng hoàn toàn buông thả, lúc đó trong lòng cực kỳ tùy tiện.

Kỳ thực còn có một câu hắn không nói ra, đó chính là một khi thả lỏng nội tâm hoàn toàn, lúc đó hắn đã chuẩn bị tốt tinh thần tử vong, bởi vì hắn không biết tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, tùy thời đều có thể ngã xuống, đã như vậy, trước khi chết nếu không phong lưu một ít, thực quá có lỗi với mình.

- Ngươi nói bệnh cũ chính là thích xâm phạm tiểu cô nương sao?

Hiên Viên Đồng nhàn nhạt hỏi.

Trần Lạc nhún nhún vai, không cho ý kiến, hắn trước giờ chưa từng nói mình là chính nhân quân tử, đàn ông háo sắc, hắn cũng không ngoại lệ, việc trêu đùa mỹ nữ, thông đồng nữ nhân cũng là lạc thú lớn nhất trong cuộc đời hắn.

- Chuyện tại thành Thanh Đế mặc dù tạo thành ảnh hưởng nhất định với ta, nhưng ta vẫn chưa để ở trong lòng. Ngươi bảo vệ cho phe phái lang thang, cũng bằng cứu vãn sư phụ ta, còn việc ngươi xâm phạm ta, coi như là ta đáp tạ ngươi đi.

- Vậy liền coi là đáp tạ? Có phải hay không có điểm…

Hơi sơ sẩy, bệnh cũ của Trần Lạc lại muốn tái phát.

- Ý của ngươi là không đủ sao?

Hiên Viên Đồng xoay người, trịnh trọng tra hỏi.


Trần Lạc đúng là muốn nói không đủ, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hiên Viên Đồng, suy nghĩ vẫn là quên đi thôi, nói:

- Chỉ đùa một chút thôi, ngươi tìm ta đến cùng là có chuyện gì?

- Có thể nói cho ta biết chuyện Nguyên Tố Tâm không?

Hiên Viên Đồng cũng không phải là loại nữ nhân lãnh diễm, sở dĩ làm bộ như vậy, hoàn toàn là vì tại thành Thanh Đế bị Trần Lạc cưỡng hôn, nụ hôn đó có thể nàng không đặt trong lòng, nhưng nói là nói thế, bị gia hỏa này cưỡng hôn trước mặt mọi người, trong thiên hạ đã có truyền ngôn giữa mình và hắn, Hiên Viên Đồng làm sao có thể không để ý tới điều này, bất quá so với nụ hôn kia, nàng càng muốn biết về Nguyên Tố Tâm.

- Ngươi muốn biết cái gì?

Lúc Hiên Viên Đồng gọi hắn đi ra khỏi lầu Vạn Hoa, Trần Lạc cũng đã đoán được nàng nhất định sẽ hỏi mình chuyện Nguyên Tố Tâm, chỉ là thứ đồ chơi này theo tinh thần hải của hắn hòa vào đại tự nhiên, sau đó liền biến mất không thấy hình bóng, đồng thời biến mất còn có tinh thần chi hồn Đại Diêm La của hắn nữa. Tinh thần chi hồn Đại Diêm La thì hắn còn miễn cưỡng cảm ứng được, nhưng Nguyên Tố Tâm thì hắn ngay cả điểm nhỏ cũng không cảm ứng tới.

- Liên quan đến Nguyên Tố Tâm, ngươi biết được chút gì?

- Biết chút gì? Ta chẳng hề biết chút gì về thứ đồ chơi này cả.

Trần Lạc cũng không giấu diếm, kể lại một lượt chính mình làm thế nào đạt được Nguyên Tố Tâm, nói tiếp:

- Sau khi cướp được Nguyên Tố Tâm từ chỗ Huyết Âm Lão tổ, ta liền tìm hiểu một thoáng, cũng không biết chuyện gì xảy ra liền bất ngờ lẻn đến…

Trần Lạc muốn nói lẻn đến trong cơ thể Hiên Viên Đồng, nhưng hắn biết tuyệt đối không phải, hơn nữa cũng không phải là linh hải, cũng không phải là tinh thần hải, còn là cái gì thì đến bây giờ cũng không rõ ràng.

- Ta cũng không quá rõ, bất quá ở chỗ ngươi ta thật ra giống như thấy một thân thể nữ nhân xích lõa, đó là thứ đồ chơi gì? Là linh tượng của ngươi hay cái gì khác?

Trần Lạc rõ ràng nhớ tới, không hiểu sao sau khi bị dẫn dắt tới chỗ Hiên Viên Đồng, đã nhìn thấy một nữ tử tóc trắng bạc, ngửa đầu, đưa hai tay ra, ngửa đầu, hai chân cũng thẳng, giống như quấn vào trên thập tự giá.

- Ngươi!

Hiên Viên Đồng nhất thời nghẹn lời, mặt đẹp không khỏi nổi lên nét đỏ ửng ngượng ngùng, khẽ cắn nhẹ môi trừng mắt nhìn Trần Lạc, ánh mắt đầy hận ý khiến Trần Lạc rất không dễ chịu, lắc đầu cười nói:

- Không phải ta cố ý, huống chi cái bóng người lõa thể kia lại không phải ngươi.

- Ngươi còn nói nữa?


Hiên Viên Đồng tức giận, thở phì phò.

- Được rồi, ta không nói.

Hiên Viên Đồng cố ý quay lưng lại, ôm hai tay, nhìn ra ngoài cửa sổ. Yên lặng hồi lâu, nàng lại hỏi:

- Lúc ngươi độ thẩm phán đến cùng là đã làm chuyện gì?

Lời này vừa ra, nhất thời khiến Trần Lạc khẩn trương.

- Đối mặt với thẩm phán, ta còn có thể làm gì? Ta chẳng có làm cái gì cả.

Trần Lạc cảnh giác đáp lại, không biết bà nhi này đến tột cùng là có ý gì.

- Không thể nào!

Trần Lạc rất buồn bực, lẽ nào Hiên Viên Đồng nhìn ra gì đó? Hắn tại thời điểm độ thẩm phán làm ra hoạt động, tuyệt đối không thể lộ ra ánh sáng, bị một Táng Hoa nhìn ra thì cũng thôi, lẽ nào đám bà nhi này đều có thể nhìn ra?

- Ngươi nhất định đã làm gì đó, bằng không thì ta không rõ vì sao đã hòa vào đại tự nhiên.

- Ngươi hòa vào đại tự nhiên?

Trần Lạc giật mình không ngớt, hòa vào đại tự nhiên có thể nói là một loại tạo hóa cực lớn, thứ đồ chơi này cũng giống như ngộ đến thiên cơ, không phải ngươi tu vi cao, ngộ tính mạnh là có thể lĩnh ngộ. Hòa vào đại tự nhiên cũng như thế, không có quan hệ tới tu vi và ngộ tính, là một loại đại tạo hóa, hòa vào đại tự nhiên liền như sinh mệnh được thăng hoa, đó là một loại giải phóng về mặt tư tưởng, cũng là một dạng xem núi không phải núi, xem nước không phải là nước, xem núi là núi, xem nước lại là nước, một loại cảnh giới cao thâm.


- Ta không chỉ hòa vào đại tự nhiên, hơn nữa còn…

- Hơn nữa còn cái gì?

- Ngươi nói trước đi, ngươi đến cùng là đã làm gì trong lúc độ thẩm phán?

Trần Lạc lắc đầu một cái, vẫn nói mình chẳng làm gì như trước, hắn bây giờ đã chặn đường lui của đại tự nhiên chi mẫu, trở thành một loại gốc rễ đại tự nhiên, đây là chuyện vượt chế, hậu quả rất nghiêm trọng, thế nên càng ít người biết càng tốt. Nhưng nghe khẩu khí Hiên Viên Đồng, điều này khiến cho Trần Lạc không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ mình trở thành gốc rễ đại tự nhiên cũng ảnh hưởng đến Hiên Viên Đồng? Nhưng tại sao có nàng? Chẳng lẽ bởi vì Nguyên Tố Tâm?

Trần Lạc thoáng sửa sang lại suy nghĩ, khi hắn độ thẩm phán có thể trở thành gốc rễ đại tự nhiên cũng mượn sức mạnh của Nguyên Tố Tâm, nhưng bây giờ lại không chút nào cảm ứng được sự tồn tại của Nguyên Tố Tâm, lại liên tưởng đến trước đó tìm hiểu Nguyên Tố Tâm không hiểu vì sao bị dẫn đến ở cùng Hiên Viên Đồng, nghĩ trước nghĩ sau, Trần Lạc dường như đã rõ được điều gì, hỏi:

- Nguyên Tố Tâm hiện đang ở trong tay ngươi?

Thần tình Hiên Viên Đồng không đổi, chỉ là trong ánh mắt xẹt qua một vết sắc thái dị dạng, tuy chỉ trong nháy mắt nhưng vẫn bị Trần Lạc bắt giữ được, do đó hắn cũng hoàn toàn khẳng định Nguyên Tố Tâm đã rơi vào trong tay Hiên Viên Đồng.

- Lúc đó ngươi độ thẩm phán đến cùng là đã làm gì?

Hiên Viên Đồng một lần nữa truy hỏi.

- Ngươi và Nguyên Tố Tâm đến cùng là có liên hệ gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui