Nếu không hiểu thần thông, Đại Vu sư cũng chỉ là một thứ bài biện, sức chiến đấu căn bản không cách nào phát huy ra toàn bộ, ở tình huống như vậy, nếu như có thể luyện hóa một linh bảo, thực lực cũng tăng lên nhiều, quan trọng nhất là linh bảo vận dụng càng thêm thuận buồn xuôi gió, bởi vì trong thời gian rèn luyện có thể gặp các loại tình huống, có lúc lấy ra linh bảo sẽ có tác dụng càng to lớn hơn là thi triển thần thông. Ví như tại cấm địa chùa Cổ Lan, Táng Hoa lấy ra Phạm Nguyệt Hồng Liên, còn Tuyết Thiên Tầm thì lấy ra Thái Thượng Xích Lôi đỉnh, hai người cường hành dùng linh bảo áp chế Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý thành một đoàn ánh sáng, đây chính là diệu dụng của linh bảo. Linh bảo không thể ảo diệu được như thần thông, nhưng lại đa dạng hơn thần thông rất nhiều, thiên địa vạn vật, tương sinh tương khắc, nếu như ngươi không có bản lĩnh tu luyện thần thông, chỉ có thể dựa vào việc luyện hóa vài món linh bảo đền bù.
- Thế nào, có phải ngươi lo lắng thứ đồ chơi Minh Vương Ấn này khó luyện hóa?
Lãnh Cốc rõ ràng, càng là linh bảo mạnh mẽ thì luyện hóa càng khó khăn, chí bảo Phật môn như Minh Vương Ấn, độ khó chỉ sợ không thấp hơn tu luyện một loại thần thông.
Phát hiện Tần Phấn vẫn trầm mặc không nói như trước, đang muốn hỏi lại, lúc này Tần Phấn lắc đầu một cái, nói:
- Cũng không phải vì cái này…
Tần Phấn xác thực không phải vì Minh Vương Ấn, mà vì Trần Lạc, hắn vẫn cho là tu vi Trần Lạc bị thẩm phán mất hết. Không, không phải cho rằng mà là tận mắt nhìn thấy, nhưng tại trong cấm địa chùa Cổ Lan, hắn phát hiện mình sai rồi, tu vi biến thái của Trần Lạc không có mất hết, chí ít, lực lượng biến dị của hắn cho có biến mất, hơn nữa ba đạo phân thân của hắn, còn có linh tượng kia của hắn cũng rất có khả năng không hề bị thẩm phán biến mất. Nhớ tới lúc Trần Lạc ngưng tụ ra linh tượng dẫn đến thiên triệu, Tần Phấn không cách nào tưởng tượng được, linh tượng gia hỏa kia nếu như không bị thẩm phán biến mất, sẽ là loại tồn tại đáng sợ cỡ nào.
Sở dĩ tâm tình Tần Phấn phiền muộn không phải vì đố kỵ, cũng không phải ước ao, chỉ là nghĩ không ra cũng phải nhận đả kích nhất định, coi như không phải lần đầu tiên bị Trần Lạc đả kích, nhưng hiện tại thực sự quá mức không tưởng.
Nói Lạc gia ngươi Vu pháp nghịch thiên cũng thôi, ngươi lại Tu trận pháp nghịch thiên, ta cũng đành thừa nhận, ngươi lợi hại, ngươi trâu bò, ta không sánh bằng ngươi, ta tuyệt đối chịu phụ. Ngươi là Lạc gia, nhưng những thành tựu nghịch thiên trên người ngươi rõ ràng bị thẩm phán đánh tan, tại sao vẫn còn tồn tại? Hắn làm được bằng cách nào? Chuyện này cũng quá đi.
Không phải Tần Phấn hi vọng tu vi Trần Lạc mất hết, ngược lại, thấy Trần Lạc còn có thể vận dụng lực lượng biến dị, trong lòng hắn thấy vui cho bằng hữu, nhưng vui thì vui, vui cũng không có nghĩa là tiếp thu vô điều kiện, cơ bản là chuyện này quá biến thái, vượt quá xa mức tưởng tượng người ta.
Khiến Tần Phấn nghĩ quanh quẩn mãi không chỉ là Trần Lạc, còn có những lời không ra làm sao của lão giả thần bí và Đường Phi tại cấm địa chùa Cổ Lan, đặc biệt là câu nói kia của lão giả thần bí, khiến hắn đến lúc này còn nghĩ không thông, căn cứ theo câu nói kia của lão giả thần bí, không khó suy đoán ra, tại thời đại thượng cổ, dường như hắn đã cố gắng khuyên bảo người của chùa Cổ Lan, kết quả người chùa Cổ Lan không nghe lời khuyên, trái lại còn nhốt hắn, cuối cùng dẫn đến rất nhiều người chết.
Chỉ là, nói cái gì mà mai táng Thiên, mai táng Quang Minh, mai táng mệnh, mai táng Thần, mai táng Luân Hồi… Còn “Hắn” trong miệng lão giả thần bí là ai, tại sao lúc nhìn thấy Đường Phi lại sợ sệt như thế, nói Đường Phi không thể nào luân hồi, lẽ nào Đường Phi là người chuyển thế? Quá nhiều nghi hoặc khiến Tần Phấn nghĩ không hiểu, tựa hồ tất cả những thứ này đều ám chỉ một đoạn bí mật khủng bố của thời đại thái cổ không muốn cho người biết.
- Hắc! Điện hạ, đây không phải Lạc gia sao?
Nghe thấy âm thanh Lãnh Cốc, Tần Phấn ngẩng đầu nhìn lại xung quanh, quả nhiên trong hư không thấy một đạo bóng ảnh quen thuộc, thân hình gày gò, áo bào xanh lam, tóc đen có chút rối bời, một khuôn mặt âm nhu rồi bình thản không có gì đáng chú ý, đó không phải Trần Lạc thì là ai? Tựa hồ Trần Lạc trong hư không cũng phát hiện ra bọn họ, lập tức bay nhanh xuống.
- Lạc gia, ngươi chạy đi đâu thế, ta và điện hạ tìm ngươi khắp nơi đó!
- Đừng nói nữa, hai người các ngươi có nhìn thấy một con ngựa hay không?
Trần Lạc đã tìm hầu như khắp cả phụ cận núi Vân Lộc, nhưng không hề thấy hình bóng con ngựa Đạp Lãng đâu.
- Ngựa? Ngựa gì?
- Một con ngựa màu đen, rất cao lớn, rất khác với loại ngựa phổ thông, còn là loại ngựa gì thì ta cũng không quá rõ ràng.
Tần Phấn và Lãnh Cốc đều lắc đầu, ra hiệu không biết.
- Lạ thật, có thể chạy đi đâu chứ?
Khắp xung quanh núi Vân Lộc đều là trận pháp cạm bẫy, Trần Lạc hoài nghĩ con ngựa Đạp Lãng có phải tao ngộ bất trắc gì không, thừ đồ chơi này dù sao cũng là vật cưỡi của Thất Dạ, mất rồi không tiện bàn giao, bị giết chết thì càng khó ăn nói hơn, nhức đầu, nói:
- Có cơ hội nói chuyện sau, trước tiên ta phải đi tìm ngựa đã.
- Cùng tìm đi, thêm một người là thêm một phần sức mạnh.
Tần Phấn tuy không rõ đó là một thớt tuấn mã gì, bất quá thấy bộ dáng Trần Lạc gấp gáp như thế, nghĩ đến hẳn là rất trọng yếu. Là bằng hữu, tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, lập tức ba người lấy ra linh thức, bắt đầu tìm tòi. Một lần tìm đủ hai canh giờ, cơ hồ lật tung cả vùng phụ cận núi Vân Lộc, nhưng vẫn không thể tìm ra.
- Khắp xung quanh nơi này đều là trận pháp cạm bẫy, ngựa của ngươi có thể tao ngộ bất trắc hay không?
- Ta cũng cho là như vậy, nhưng cho dù chết cũng phải tìm được thi thể, làm sao ngay cả thi thể cũng không tìm được.
- Ta nói này Lạc gia, đến cùng là giống ngựa gì, khiến cho ngươi gấp gáp như vậy, nếu như không phải quá trọng yếu, cứ mua một con khác là được.
- Đó là người ta đưa cho, ngay cả giống gì thì ta cũng không biết, biết đi đâu mua được?
Trần Lạc xác thực không biết là giống ngựa gì, bất quá hắn biết chắc là không dễ tìm được con thứ hai giống như vậy, dùng đầu ngón chân để nghĩ, một người như Ma quân Thất Dạ, ngay cả uống rượu cũng phải là rượu đoạt được từ lãnh chúa thâm uyên, vật cưỡi của hắn khẳng định không phải hàng phổ thông, có thể con ngựa kia còn trân quý hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Cẩn thận nhớ lại lúc trước khi chia tay Thất Dạ, Thất Dạ bàn giao con ngựa này cho mình, chỉ nói nó tên là Đạp Lãng, rất có linh tính, là một thớt ngựa tốt hiếm có, còn là giống gì, tuy hắn không nói ra, bất quá còn nói một câu:
- Bất kể lúc nào, mặc kệ ngươi ở đâu, chỉ cần ngươi dụng tâm hô hoán Đạp Lãng, Đạp Lãng cũng có thể xuất hiện ở bên cạnh ngươi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...