Thiên Vu

Tuy rằng như vậy, đám vinh quang giả nhìn thấy tà ác chi linh vẫn xông tới như ong vỡ tổ, bởi vì linh hạch tà ác chi linh thế nhưng là thứ đồ tốt, cũng không như ma đan của ma thú, là một loại bản nguyên, đây là tài nguyên tu luyện rất có giá trị với người tu hành, luyện chế linh đan linh bảo đều cần, một ít linh hạch hi hữu càng có giá trị liên thành.

Quả nhiên, cũng không lâu lắm, Trần Lạc liền tao ngộ một con tà ác chi linh cao cỡ chừng hơn thước, thân hình vặn vẹo mơ hồ như sương khói, không có ngũ quan, chỉ có chiếc miệng rộng dữ tợn, cùng với răng nanh sắc bén. Con tà ác chi linh này thấy Trần Lạc liền nhào tới như quỷ chết đói. Khi tới gần Trần Lạc, nó phát ra tiếng hí sắc nhọn, thật giống như vô cùng sợ hãi, lập tức quay đầu bỏ chạy.

- Xem ra ta ngộ ra một vệt thiên cơ ở bên ngoài, trên người ít nhiều cũng ẩn chứa chút khí tức của phật, theo điển tịch ghi chép, phật chính là một trong số các hóa thân của đại Quang Minh, tà ác chi linh tự nhiên không dám tới gần.

Nói đến phật pháp, trải qua kim cổ đã sớm trở thành lịch sử, cũng chỉ có thể tại trong điển tịch mới tìm được những ghi chép liên quan với phật pháp, nhưng chỉ là đôi ba câu, Trần Lạc cũng không mấy hiểu biết với phật pháp, ngoại trừ vừa nãy ngẫu nhiên ngộ ra một vệt thiên cơ, trước đây chưa bao giờ tiếp xúc qua, chỉ biết phật thật cũng đồng dạng như đại Quang Minh, hoặc giả có quan hệ gần.

Tựa hồ có không ít vinh quang giả tiến vào trong di tích cổ, bọn họ túm năm tụm ba gia trì trận pháp, cẩn thận từng li từng tí một tiến lên, bên trong di tích cổ cực kỳ hôn ám, mắt thường không nhìn thấy cái gì cả, khắp nơi đều đầy rẫy uất khí, cũng không có ai dám lấy ra linh thức tùy ý tra xét. Đương nhiên đây chỉ là người khác, đối với Trần Lạc mà nói hoàn toàn không tồn tại vấn đề này, phải biết linh thức đến từ linh hồn, linh hồn mạnh thì linh thức cũng mạnh, còn linh hồn của hắn từ lâu đã thành tự linh hồn hư vọng, ngay cả thiên địa thần ma cũng không sợ, chính là vô cùng cường đại, vì lẽ đó từ sau khi tiến vào, hắn liền lấy ra linh thức tiến hành cảm ứng tra xét phạm vi lớn, trong vòng mười ngàn thước, bất kể gió thổi cỏ lay đều không thể gạt được linh thức của hắn.

Bên trong di tích cổ cũng không biết rộng lớn bao nhiêu, lấy linh thức Trần Lạc dĩ nhiên cảm ứng không đến được điểm cuối, lấy tộc độ tiến lên cực nhanh của hắn, một bước bước ra đã ngoài trăm thước, tựa như súc địa thành xích, hóa thành đạo đạo tàn ảnh, nơi hắn qua, các loại tà ác chi linh đều kinh khủng nhún nhường. Bỗng nhiên, Trần Lạc đình chỉ bước chân, ngưng mắt nhìn phía trước, xa xa mơ hồ thấy hư không trôi lơ lửng một tòa kiến trúc cổ phác, phảng phất như một dạng hư ảnh, mờ ảo hư huyễn, khiến cho người ta một loại cảm giác rất không chân thực, nhưng nó xác thực tồn tại, không những vậy, tòa kiến trúc này cũng diễn biến diễn hóa như Đại tự nhiên.


- Vẫn nghe nói phật pháp vô biên, ngày hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt.

Nhìn tòa kiến trúc mờ ảo phía xa, Trần Lạc không khỏi nỉ non tự nói, bởi vì hắn phát hiện tòa kiến trúc mờ ảo này dùng mắt thường căn bản không thể nhìn thấy, ngay cả linh thức cảm ứng cũng không tra xét nổi, không có hòa vào tự nhiên, cũng không giống như thoát khỏi đại tự nhiên, đến tột cùng là một loại tồn tại như thế nào, hắn không rõ ràng, nhưng có thể khẳng định là một loại phật pháp vô cùng tinh diệu.

- Nếu không phải trước khi vào đây đã linh ngộ được một vết thiên cơ, e là ta cũng không thể thấy được tòa kiến trúc thần kỳ này.

Không chần chờ, Trần Lạc lập tức xông tới. Trong hư không, tòa kiến trúc này hư vô mờ ảo, xao động như nhật nguyệt trong nước, xem ra rất cổ phác, bên trên cửa gỗ treo một tấm biển bằng đồng cổ, mặt trên khắc ba chữ to Tịch Diệt Điện, ngay trước cửa có hai đạo nhân ảnh, phía trước là một vị nữ tử thân diện nhung trang màu trắng, khoác áo choàng màu đỏ, một tâm dung nhan xinh đẹp tuyệt sắc, bá đạo vô cùng, phảng phất như dám cùng tranh phong với cầu vồng cửu thiên. Nàng cao ngạo đứng đó, thần tình lạnh lẽ, tự thân biểu lộ một loại khí tức thần thánh Quang Minh tinh thuần, quanh thân trong vòng nghìn thước không một tà ác chi linh nào dám tới gần.

Người này không phải ai khác, chính là Tuyết Thiên Tầm, vị lão bà chống gậy đứng kế bên nàng cũng là Quế ma ma, xem ra nàng đang hơi nghi hoặc một chút, bởi vì công chúa điện hạ đã đứng ở chỗ này một lúc lâu rồi, vẫn cứ một mực ngẩng đầu nhìn, còn nhìn cái gì thì Quế ma ma không biết, nàng chẳng phát hiện ra được ở đây có thứ gì. Suy nghĩ chốc lát, không khỏi cất lời nghi hoặc:

- Điện hạ, lần này có không ít cao thủ tiến vào chùa Cổ Lan, chúng ta vẫn nhanh nên đi tìm kiếm di chỉ cấm địa thôi.

Tuyết Thiên Tầm nhìn Tịch Diệt Điện hư vô mờ mịt, nói:

- Không vội.

- Không biết điện hạ đứng ở đây làm gì?


- Phía trước tại chỗ cách bổn cung chin thước chính là Tịch Diệt điện của chùa Cổ Lan.

- Tịch Diệt điện?

Trong lòng Quế ma ma ngẩn ra, một lần nữa lấy ra linh thức cảm ứng, nhưng vẫn chẳng cảm ứng được gì như trước. Lúc này thanh âm Tuyết Thiên Tầm truyền đến:

- Quế ma ma, ngươi không cần phí tâm tư cảm ứng, chỉ có người ngộ đến thiên cơ mới có thể thấy Tịch Diệt điện.

Nghe lời này, Quế ma ma lập tức thu hồi linh thức, thiên cơ lòa một loại đại tạo hóa, không phải người bình thường có khả năng lĩnh ngộ, chí ít nàng sống mấy trăn năm cũng chưa bao giờ chạm đến, bởi vì thứ này không chỉ cần có ngộ tính, cũng cần có một loại đại cơ duyên.

- Nếu không phải bản cung trong đám mây may mắn tìm hiểu cảm ngộ được thiên cơ, e rằng cũng không nhìn thấy được Tịch Diệt điện này. Hiện tại bổn cung mới hiểu được phật pháp cường đại, tòa Tịch Diệt điện này không ở trong ngũ hành tự nhiên, cũng không có thoát ra khỏi ngũ hành tự nhiên, cũng không biết là một loại tồn tại thế nào.


Tuyết Thiên Tầm tựa như có chút cảm thán, rù rì nói:

- Lại càng không biết thời đại thượng cổ đã xảy ra chuyện gì, đến ngay cả chùa Cổ Lan là nơi phật pháp vô biên của phật môn cũng không thể không mở ra đại trận thủ hộ, cách ly cùng thế, hóa phủi bụi thời gian. Nếu như Tịch Diệt Độ Ách Kinh còn ở đó, hẳn là được cất bên trong Tịch Diệt điện này.

- Tịch Diệt Độ Ách Kinh? Điện hạ nói tới là bộ kinh phật phật pháp vô biên kia?

Quế ma ma cũng không quá hiểu biết về chùa Cổ Lan, dù sao trên thế giới này có quá ít ghi chép liên quan đế kỷ nguyên thượng cổ thứ ba, nhưng Tịch Diệt Độ Ách Kinh thì nàng đã từng nghe nói qua, bởi vì nó được đám mây xếp hạng vào một trong bốn đại tứ kinh phật môn trên đời. Thấy Tuyết Thiên Tầm gật đầu, Quế ma ma nói:

- Nếu như có thể đạt được Tịch Diệt Độ Ách kinh, điện hạ không những thành tựu hành giả, thiên cố bá nghiệp của ngài cũng có thể bước thêm một bước dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui