Thiên Vu

- Ngươi nói Tiết Thường Uyển à?

Trần Lạc rót cho mình một chén rượu, uống một hơi cạn sạch, thở dài nói:

- Ta là một người đàng hoàng, có thể không gây sự thì không gây sự, cũng chưa bao giờ cho rằng bản thân mình siêu phàm, nhưng có thể ông trời cho rằng ta không phải phàm nhân, ba ngày hai bữa tìm ta gây phiền toái, may là mạng ta lớn, tránh thoát được hai kiếp, đây chỉ là do mạng lớn, nếu như không, đã sớm ô hô ai tai rồi, ngươi nói loại người như ta, không chắc ngày nào đó lại bị thẩm phán, đùa thật tình cảm với người ta, chẳng phải là làm người ta trễ nải cuộc đời sao?

Hoa bĩ môi, không biết nên đáp lại như thế nào, nhưng cũng nhìn ra biểu lộ thật tình của Trần Lạc.

- Thế nên ta nói, người đời, đi một bước xem một bước, sống vui một ngàu thì cứ tiêu sái một ngài, ai biết ngày nào đó còn được vui vẻ nữa không.

- Ngươi nói cũng rất có đạo lý.

- Thế nào? Hoa tỷ, buổi tối có hứng thú cùng nhau bàn luận lý tưởng cuộc sống hay không?

Trò chuyện vui vẻ, Trần Lạc lại tái phát bệnh cũ, trêu chọc Hoa yêu mị phải dở khóc dở cười.

- Đúng rồi đại ca, ngươi làm sao biết ta ở thành Thanh Đế bên kia bị ông trời thẩm phán đây?

- Đại tự nhiên giáng lâm thẩm phán, nhật nguyệt cùng ra, quang cảnh kỳ dị bực này hiếm thấy cả ngàn năm, Huyền Hoàng thế giới có mấy người không biết? Ta vốn định đi ngang qua nhìn xem là ai có bổn sự lớn như thế, nghĩ không ra được lại là huynh đệ ngươi.


- Này, Trần Lạc tiểu đệ, ta nói là gan của ngươi cũng lớn quá đi, Đại Thương Thiên giáng lâm thẩm phán, lẽ nào ngươi cũng chưa có nghĩ tới đường lui? Lúc trước nếu không pyhair quân thượng đúng lúc chạy tới, ngươi sẽ bị đám mây kéo đi rồi.

- Thời điểm Thương Thiên thẩm phán ta, có thể sống sót được hay không cũng khó nói, còn có thể suy nghĩ đường lui gì chứ. Lúc đó đầu óc ta nóng lên, chỉ muốn đánh cược với Thương Thiên một lần, tuy rằng cuối cùng đánh cược thắng, nhưng ý thức cũng rất mơ hồ, sau đó xảy ra chuyện gì cũng không hề hay biết chút nào.

- Lão đệ, ngươi thật đủ quyết đoán, dám đánh cược với Thương Thiên, chỉ là ngươi đánh cược con đường kia đi được đến cuối sao?

- Đại ca biết ta phải đi con đường nào?

- Thời điểm lúc ngươi bị Thương Thiên thẩm phán ta cũng ở hiện trường, đại tinh thần Vô Cực ngươi bị thẩm phán tán loạn nhưng không có biến mất mà hòa tan vào đại tự nhiên, tinh thần hải của ngươi bị thẩm phán tán loạn cũng không có biến mất, tương tự cũng hòa tan vào đại tự nhiên, lúc đó ta cũng không hiểu, chỉ là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Bất quá trước lúc ngươi hôn mê có nghe được hai câu nói kia, “đạo của tự nhiên là Vô Vi, đại đạo của ta là Vô Cực”, ta bây giờ mới hiểu được dụng ý của ngươi trong đó, chính là phá rồi lại lập. Đại Vô Cực quy về Đại tự nhiên ban đầu, Đại tinh thần quy về khởi nguồn Vô Vi, trở thành một loại tồn tại kiểu gốc rễ không phải Đại tự nhiên, nhưng lại hơn hẳn gốc rễ Đại tự nhiên.

Trần Lạc ngạc nhiên khiếp sợ, không nghĩ tới Thất Dạ dĩ nhiên có thể nhìn ra thủ đoạn của mình, thật khiến hắn bội phục không ngớt, do đó cũng có thể tưởng tượng bản lĩnh Thất Dạ đáng sợ tới cỡ nào.

- Trần Lạc tiểu đệ, quân thượng nói ngươi nếu đi hết được con đường này, về sau Đại tự nhiên chính là tinh thần hải của ngươi, Âm Dương Ngũ Hành chính là tinh thần lực của ngươi, thực có phải thế không? Vậy sau này ngươi chẳng phải trở thành mẹ tự nhiên rồi sao?

- Nói thì nói thế không sai, ta hiện tại cũng cho là như vậy, nhưng con đường này có thể di hay không còn không biết được, về phần mẹ tự nhiên, ta ngược lại nghĩ rằng người ta cũng phải nhường ta làm.

- Có thể cảm ứng được pháp tắc Đại tự nhiên?

- Hẳn là có thể, ta có thể cảm giác được nhưng rất mơ hồ.

- Trước cứ tạm thời quan sát một quãng thời gian, không thể hành động thiếu suy nghĩ, dù sao thành công chính là một dạng tồn tại gốc rễ không phải Đại tự nhiên nhưng hơn hẳn Đại tự nhiên, không nên kinh động tới mẹ tự nhiên là tốt nhất.

Trần Lạc gật gù, đáp lại:

- Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế, ta làm như vậy không khác gì chặt đường lui của mẹ tự nhiên, nếu như bị lão nhân gia nó bắt được thì xong đời.

Mấy người vừa uống rượu vừa trò chuyện, dần dà nói tới chuyện đám mây, Trần Lạc buồn bực hỏi:

- Đám mây kia không biết muốn bắt ta làm gì?

Đối với đám mây, thế giới Huyền Hoàng có rất nhiều người đều kính ngưỡng ngóng trông, kính ngưỡng là bởi vì đám mây cao cao tại thượng, ngóng trông là bởi vì theo truyền thuyết đám mây kia tự như tiên cảnh, tu hành trong đó một ngày có thể so với thế tục một năm. Đương nhiên, đây chỉ là nghe đồn, bởi vì chẳng ai có cách nào chứng thực cả, tuy nói đám mây qua mỗi một đoạn thời gian cũng sẽ chọn lựa mấy người từ thế giới Huyền Hoàng đi tới, nhưng những người này đều là một đi không trở về.


Người người đều kính ngưỡng lẫn ngóng trông đám mây, Trần Lạc cũng không phản đối, nhưng hắn chẳng có ấn tượng gì hay với đám mây đó, nguyên nhân rất đợn giản, bởi vì sư phụ Vân Du Tử của hắn đã từng nói ở lại nơi đó đều là một đám người giả thần, một đám người sâu một tự cho là có thể thống trị thế giới. Sư phụ nói như vậy, Trần Lạc từ thủa nhỏ nghe như mưa dầm thấm đất, tự nhiên không có ấn tượng gì tốt đẹp với đám mây kia.

- Hay là vừa ý với tiềm lực của ngươi, hoặc là sợ gia hỏa hai lần nghịch thiên như ngươi sẽ uy hiếp đến bọn họ…

- Nếu nói là uy hiếp, ta còn kém xa ngươi? Muốn bắt thì phải bắt ngươi mới đúng.

Trần Lạc cười ha ha.

Thất Dạ cũng lắc đầu một cái, cười cười không tỏ thái độ.

Phía đối diện, Hoa nói:

- Đám mây đâu chỉ muốn bắt quân thượng, bọn họ vẫn thường phái người tra xét hành tung của quân thượng, hẳn là muốn giết quân thượng rồi. Bất quá cuối cùng đều bị quân thượng diệt sạch mà thôi.

Trần Lạc nghe mà âm thầm níu lưỡi, kinh than gia hỏa Thất Dạ này cũng dám lừa gạt đám người trong đám mây, hơn nữa còn quang minh chính đại ở chỗ này, thực sự là tài cao gan lớn, vênh váo coi trời bằng vung.

- Bất quá đồn đại về đám mây có thực hay không? Đám mây thực sự thống trị bản nguyên thế giới chúng ta?

- Đây cũng là một trong vài chuyện ta muốn biết.

Thất Dạ nâng chén, uống một hơi cạn sạch, nói:


- Đáng tiếc, tới giờ vẫn chưa thể như nguyện.

- Với bản lĩnh của ngươi, giết tới đám mây không phải vấn đề lớn gì chứ?

Thất Dạ thấy buồn cười, nói:

- Lão đệ, ngươi coi trọng ta quá rồi, ta không phải không thể giết tới đám mây, nhưng quan trọng là người chân chính thống trị thế giới cũng không ở trong đám mây, trong đó chỉ là một đám con rối mà thôi.

- Vậy bọn hắn ở đâu?

- Có quỷ mới biết.

Nhìn ra được, Thất Dạ cũng rất khổ não với chuyện này.

Trần Lạc thở dài, nói:

- Đến loại cảnh giới như các ngươi, tầm mắt hay quy tắc cuộc chơi đều quá cao, cũng rất phức tạp, loại người tiểu lâu la như ta hoàn toàn không theo kịp nhịp điệu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui