Tuy Tiêu Vị Nhiên kiêu ngạo, kiêu căng nhưng vẫn có điều sợ, Lạc Anh là một trong những người gã e dè.
Tiêu Vị Nhiên liếc Lạc Anh, hét lên:
- Tiêu Vị Nhiên ta bế quan hai năm, đã dung hợp hoàn mỹ hai trạng thái đại tinh thần thuần âm, thuần dương, giơ tay có thể chạm vào hư vọng minh tưởng đại pháp. Nhìn khắp lĩnh vực trận pháp trong thiên hạ không ai là đối thủ của Tiêu Vị Nhiên ta!
- Thổi phồng coi chừng vỡ bong bóng, hãy xem kết cuộc của mười thủ tịch rồi hãy khoe khoang cũng không muộn.
- Mười thủ tịch? Chỉ là trò hề, sao có thể đánh đồng với Tiêu Vị Nhiên ta?
Tiêu Vị Nhiên nhìn đám người Thiên Tuyết công tử Vân Phi Dương, Vân Vụ công tử Đường Tuấn, hơn năm mươi thiên kiêu giới trận pháp nằm la liệt dưới đất, gã không thèm để bụng.
Cuối cùng Tiêu Vị Nhiên đưa mắt nhìn Tiêu Du Tử, kiêu ngạo hỏi:
- Ngươi là quỷ tài Tiêu Du Tử sáng tạo thất tinh khiên dẫn trận pháp, lục hợp phù ấn?
Tiêu Du Tử không đáp lời, hắn cảm thấy người trước mắt rất buồn cười. Tiêu Du Tử từng thấy kẻ kiêu căng, kiêu ngạo, phách lối nhưng lần đầu tiên gặp kẻ mắt để trên đỉnh đầu cao thật cao.
- Cho ngươi mười giây suy nghĩ, hãy quỳ xuống nhận thua, nếu không thì hôm nay Tiêu Vị Nhiên ta nhân danh hư vọng minh tưởng đại pháp linh hồn hư vọng ngươi.
Tiêu Vị Nhiên không uổng là Tiêu Vị Nhiên kiêu căng, kiêu ngạo, ngôn ngữ ngông cuồng, tự phụ đôi đại biểu hư vọng minh tưởng đại pháp.
Tiêu Du Tử bật cười nói:
- Ngươi thú vị thật, còn cho ta mười giây? Muốn lấy danh nghĩa hư vọng minh tưởng đại pháp thẩm phán ta? Ngươi cho rằng gia là bị hù lớn lên sao?
- Một!
- Hai!
Tiêu Vị Nhiên bắt đầu đếm số, rất nhanh tới số chín.
Tiêu Du Tử đứng đối diện, khóe môi cong lên thờ ơ, có chút mong chờ.
Rốt cuộc Tiêu Du Tử đếm tới mười, vèo một tiếng gã biến mất, nháy mắt đến trước mạt Tiêu Du Tử. Tiêu Vị Nhiên giơ tay lên, trong lòng bàn tay gã hiện ra một trận tượng khủng bố. Trận tượng như lôi nguyên màu tím bắn ra mười tám tia chớp tím vàng.
Giơ tay có thể ngưng diễn trận pháp, Tiêu Vị Nhiên ra chiêu này được gọi là một trong các thủ đoạn cường đại được giới trận pháp công nhận, trận trong tay.
Chỉ người minh tưởng ra ý niệm tiểu tinh thần, trạng thái đại tinh thần mới có tư cách luện thành thủ đoạn cường đại này. Bởi vì dù là trận sư khác tinh thần lực cường đại đến mấy, tạo nghệ cao thâm tới đâu cũng không thể bày trận pháp trong khoảnh khắc được.
tử kim lôi điện trận trong lòng bàn tay Tiêu Vị Nhiên là trận pháp có uy lực nguyên tố lôi điện cường đại nhất, phải nói gã không uổng là một trong cửu thải.
Chỉ một chiêu này đã bỏ xa mười thủ tịch.
Dường như tinh thần lực của Tiêu Vị Nhiên siêu khổng lồ, trận tượng ngưng diễn mười tám tia chớp tím vàng, mỗi tia chớp như giao long rất là kinh khủng.
Bàn tay Tiêu Vị Nhiên chụp xuống đầu Dạ Thất Nương, trận tượng điên cuồng lấp lóe, mười tám tia chớp tím vàng uy lực cường đại bao phủ Tiêu Du Tử, mắt thấy sét sắp giáng xuống.
Tiêu Du Tử vẫn không nchú nhích, nhưng hình ảnh kỳ lạ xảy ra. Mười tám tia chớp tím vàng đứng lặng, không nhúc nchih, như bị hóa đá.
Tiêu Du Tử tùy ý đứng, khóe môi cong lên nhìn Tiêu Vị Nhiên cuồng ngạo.
Có chuyện gì?
Không ai biết.
Không người nào biét tại sao mười tám tia chớp tím vàng đứng lặng, bản thân Dạ Thất Nương càng ngu ngơ.
Tiêu Vị Nhiên tức giận quát:
- Quỳ xuống cho ta!
Tiêu Vị Nhiên rụt tay về, lại thi triển tử kim lôi điện trận trong tay. Khác với lần trước, tiếng quát của Tiêu Vị Nhiên sử dụng đại ý niệm khiến mây đen kéo về, sấm chớp bủa giăng. Tia chớp tím vàng trong tay Tiêu Vị Nhiên tăng vọt mấy chục thước, từ mười tám tia chớp tím vàng biến thành tám mươi mốt cái.
Cửu cửu tử kim đại lôi điện trận!
Trận pháp được gọi là vua trong trận pháp nguyên tố lôi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Kỳ lạ là một chưởng của Tiêu Vị Nhiên vẫn ngừng lại cách đỉnh đầu Tiêu Du Tử, tám mươi mốt tia chớp lấp lóe cũng đứng lặng.
- A!
Tiêu Du Tử xì cười nói:
- Tiếng sám lớn mà mưa nhỏ giọt. Mới rồi ngươi làm gia giật nảy mình, lão tử còn tưởng đâu ngươi là nhi tử ruột của hư vọng minh tưởng đại pháp chi mẫu.
Tiêu Vị Nhiên định vận dụng trạng thái đại tinh thần thuần âm thuần dương phá mở áp chế thì Tiêu Du Tử hành động.
Tiêu Du Tử cũng giơ tay, lòng bàn tay xuất hiện một trận tượng. Nhìn kỹ thì đó là tử kim lôi điện trận. Tiêu Du Tử chụp tay lên đầu Tiêu Vị Nhiên, gã không chạm vào hắn được nhưng không có nghĩa là Tiêu Du Tử không thể vỗ đầu Tiêu Vị Nhiên.
Vang tiếng nổ điếc tai.
Một chưởng vỗ xuống, khi bàn tay Tiêu Du Tử chụp lên đầu Tiêu Vị Nhiên thì trận tượng lấp lánh, chỉ bắn ra một tia chớp tím vàng không bắt mắt. Nhưng chính là tia chớp bình thường này xuyên suốt toàn thân Tiêu Vị Nhiên, lông tơ dựng đứng, quần áo rách rưới, miệng mũi trào máu quỳ xuống đất.
Cảnh tuợng này làm người ta thổn thức.
Tiêu Vị Nhiên nhà ngươi mới rồi còn ngông cuồng không ai bì nổi, cho người ta mười giây suy nghĩ, còn muốn đại biểu thiên nhiên thẩm phán người ta? Thi triển trận trong tay, là mười tám tia chớp tím vàng uy lực cường đại muốn đè người ta quỳ xuống, kết quả ra sao? Không làm gì được người ta một li. Lại sử dụng ý niệm dẫn thiên lôi động, thi triển ra cửu cửu tử kim lôi điện đại trận nhưng vẫn không thể làm gì được. Ngược lại Tiêu Du Tử dùng cùng một thủ đoạn, chỉ một tia chớp tím vàng không chút bắt mắt là vỗ Tiêu Vị Nhiên nhà ngươi quỳ xuống.
Đây chính là cửu thải được tiếng có tiềm lực nhất giới trận pháp?
Đây chính là Tiêu Vị Nhiên cuồng ngạo không ai bì nổi, có được hai trạng thái đại tinh thần thuần âm thuần dương, giơ tay có thể chạm vào hư vọng minh tưởng đại pháp?
Quá sức mất mặt, không chỉ làm toàn bộ trận sư chính tông mất mặt mà Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu ghét Tiêu Vị Nhiên cũng thấy mặt nóng ran. Đặc biệt hội viên Lạc gia bang lớn tiếng kêu gào cái gì cửu thải chó chết, với chút thực lực của ngươi mà còn muốn giẫm Lạc gia dưới chân? Ngươi không ngăn được một chiêu của Tiêu Du Tử, thậm chí không bằng mười thủ tịch, còn dám buông lời kiêu ngạo, mất mặt chết được.
Các đại nhân vật trận pháp công hội vốn ký thác kỳ vọng cao vào Tiêu Vị Nhiên nhưng thấy tình cảnh này thì khóe môi co giật.
Dạ Thất Nương là đại chấp sự trận pháp công hội rất xấu hổ, lắc đầu nhỏ giọng nói:
- Tiêu Vị Nhiên quá tự phụ, hắn đánh giá cao chính mình, càng đánh giá thấp Tiêu Du Tử kỳ dị. Nếu Tiêu Vị Nhiên giống như Diệp Thiên vừa đến nơi tìm hiểu tình huống trước rồi mới hành động thì sẽ không làm ra chuyện mất mặt như vậy.
Tiêu Vị Nhiên hét to một tiếng:
- A!
Ánh sáng đen và trắng nhấp nháy quanh người Tiêu Vị Nhiên như âm dương giao nhau.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Vị Nhiên bay lên cao, đầu xù tóc rối, gã cực kỳ chật vật hung dữ trừng Tiêu Du Tử. Thiên Khải quảng trường xì xầm, Lạc gia bang nhục nhã khiến Tiêu Vị Nhiên bùng cháy lửa giận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...