Tiêu Du Tử vung tay trước toàn trường, bá khí quát to:
- Trận sư phái hệ chính tông nghe cho gia, hôm nay có ai không phục cứ đến đây! Cái gì trận pháp công hội, Trung Ương học phủ, mười trận tháp thế giới, vực chi thủ tháp, đến hết đây! Một người ga đành một, mười tên gia đánh hết mười, tới mười vạn người gia vẫn đánh! Không phục cũng phải phục! Nhưng có lời phải nói trước, bị dánh tàn phế đừng khóc kêu với trời!
Nhìn khắp thiên hạ thử hỏi có ai dám lẻ loi một mình nói ra lời hào hùng như vậy trước mặt mười vạn trận sư viện trưởng, mười trận tháp thế giới?
Không ai dám, trước kia không có, sau này cũng sẽ không.
Bây giờ Tiêu Du Tử, hai mươi tuổi dám làm vậy.
Tiêu Du Tử thật sự là... Cuồng đến không thể hình dung.
Quá cuồng!
Trần Lạc cuồng chọc trời giận người oán, tiếng la ó chửi rủa hắn rầm rộ. Nhưng không ai dám đứng ra xung phong, dù sao Tiêu Du Tử ngay đó, không ai tự tin, không có lá gan so đấu với hắn.
Trong đó người có tâm tình phức tạp nhất, mất mặt nhất là mười thủ tịch của phái hệ chính tông. Đại tái đấu trận này đầu tiên là bọn họ bị Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên đè đầu, mất mặt, tiếng tăm gì bị cướp hết. Bây giờ xuất hiện Tiêu Du Tử, sau này trong giới trận pháp làm sao có đất cho mười thủ tịch nương náu nữa?
Mười thủ tịch nghĩ vậy, Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên cũng nghĩ thế. Mục đích hai người đến đại tái đấu trận là để khoe tạo nghệ trận pháp của mình. Kế hoạch vô cùng thành công, nhưng Tiêu Du Tử đột nhiên xuất hiện cướp hết ánh sáng, vinh diệu thuộc về Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên.
giới trận pháp không thể tồn tại người như Tiêu Du Tử, nếu không thì vĩnh viễn không có ngày chúng ta nổi bật!
Bọn họ âm thầm suy nghĩ nên ra tay như thế nào.
- Tiêu Du Tử này quá kiêu ngạo, ngang ngửa với Trần phú ông. Nhưng cô nãi nãi thích nam nhân uy vũ, mạnh mẽ như vậy, chờ xong chuyện phải đùa giỡn một chút, nếu kéo hắn vào hậu cung là tốt nhất.
Có câu người xưa nói đúng, đứng xem kịch vui vĩnh viễn không ngại lớn chuyện, Lạc Anh chính là như thế. Lạc Anh vô tình nói một câu làm tim Tiết Thường Uyển, Hạ Mạt đập nhanh. Hai nàng cảm thấy Tiêu Du Tử rất giống một người, nghe Lạc Anh nói xong Tiết Thường Uyển, Hạ Mạt càng thấy giống hơn. Đặc biệt là Tiết Thường Uyển, nàng nhớ rõ trong thí luyện Trung Ương học phủ cái người khiến nàng vừa yêu vừa hận cũng ngông cuồng, càn rỡ như vậy.
Hắn cuồng không để đại nhân vật Trung Ương học phủ vào mắt, càn rỡ dám khiêu khích mọi người. Bây giờv Tiêu Du Tử cũng giống như vậy, cuồng ngọa không để các đại nhân vật trận pháp vào mắt, càn rỡ dám khiêu khích toàn phái hệ chính tông.
Có lẽ là ảo giác, có lẽ vì mình chưa hoàn toàn quên Trần Lạc. Tiết Thường Uyển tự an ủi.
Có lẽ là ảo giác, có lẽ mình bị hành động nghịch thiên mà đi của hắn ảnh hưởng, chắc chắn là vậy. Hạ Mạt an ủi mình.
Có một người nhìn thấy Tiêu Du Tử cũng kiềm không được nhớ đến Trần Lạc, là Mạc Khinh Sầu hận hắn thấu xương. Mạc Khinh Sầu không hiểu sao trong đầu bỗng thoáng hiện bóng dáng Trần Lạc, điều này làm nàng reất khó chịu.
Mạc Khinh Sầu rất hận Trần Lạc, hận tên khốn kiếp đó, nàng thề phải giết chết hắn, nhưng tại sao nàng bỗng nhớ đến Trần Lạc? Khiến Mạc Khinh Sầu thấy khó chịu hơn là nàng cảm giác Tiêu Du Tử, Trần Lạc rất giống nhau, lời ăn tiếng nói, ngông cuồng, bá đạo, kiêu căng, càn rỡ...
Ảo giác!
Nhất định là ảo giác!
Chờ chiến đấu kết thúc Mạc Khinh Sầu định dùng ước hẹn vô huyền nhờ Tiêu Du Tử giúp nàng giết tên khốn Trần Lạc.
Nhưng Tiêu Du Tử quá cuồng, sao có thể không kiêng nể gì khiêu chiến phái hệ chính tông? Tiêu Du Tử thật là không biết trời cao đất rộng.
Mạc Khinh Sầu không ghét người ngông cuồng, kiêu căng, nhưng Tiêu Du Tử cuồng hơi giống Trần Lạc, thế là nàng cảm thấy hơi ghét.
Đến lúc này không ai ngờ đại tái đấu trận sẽ diễn biến như vậy. Tiêu Du Tử tồn tại thành kẻ thù của toàn trường, khi mọi người la ó chửi rủa hắn thì bên phái hệ chính tông rốt cuộc có người đứng lên.
Áo trắng như tuyết, nho nhã như hoàng tử.
Là gã.
Thiên Tuyết công tử Vân Phi Dương, cũng là người được yêu thích nhất trong mười thủ tịch, được gọi là trận pháp bí ẩn nhất trong các thủ tịch. Phải nói Vân Phi Dương là một thanh niên rất đẹp trai, đặc biệt là khí chất đậm đặc toát ra từ người gã khiến người ta nghi ngờ phải chăng gã đến từ hoàng tộc.
Thiên Tuyết công tử Vân Phi Dương đứng trước mặt Trần Lạc, lạnh nhạt nói:
- Nghe tiếng Tiêu Du Tử đã lâu, ba thành tựu của ngươi khiến Vân ta rất khâm phục, nhưng ngươi trẻ hơn ta nghĩ nhiều.
Vân Phi Dương cực kỳ thản nhiên nói:
- Vốn cho rằng ngươi và ta gặp gỡ có thể nâng ly cười nói, giao lưu tâm đắc trận pháp. Không ngờ con người của ngươi cậy tài ngang ngược kiêu ngạo, thật sự quá càn rỡ. Trước tiên nhục nhã Thiên Vương lão Tử ta, lại không biết trời cao đất rộng một mình khiêu khích, khiến ta vô cùng thất vọng.
Trần Lạc cười cười, chỉ nhìn Vân Phi Dương, hắn lười nói chuyện.
- Nếu ngươi đã buông lời khiêu khích thì hôm nay Vân Phi Dương ta sẽ lĩnh giáo tạo nghệ trận pháp cao thâm của ngươi.
Thiên Tuyết công tử Vân Phi Dương dứt lời, không thấy gã có động tác gì, trên bầu trời bỗng rơi xuống tuyết lớn.
Tuyết bay lất phất, Vân Phi Dương.
Phù văn như tuyết, khi bay hình thành từng trận pháp huyền diệu trong không trung.
Đấu trận pháp chú trọng là bố cục chiến lược, không như vu pháp đánh nhau thẳng một đường, cũng không thể làm như vậy. Bởi vì không ai có thể dùng một trận pháp là có thể đưa đối phương vào chỗ chết, đặc biệt là cao thủ đấu trận thường một trận chiến cần bày trăm ngàn trận pháp như chơi cờ, đẩy đối phương vào đường cùng. Cao thủ như Vân Phi Dương phát ra trạng thái đại tinh thần đông tuyết không cần bố cục, vì trạng thái đại tinh thần của gã có thể ngưng diễn ra các trận pháp đã là một loại bố cục, đây cũng là chỗ cường đại của trạng thái đại tinh thần.
Thiên Tuyết công tử Vân Phi Dương xuất chiến, ngay từ đầu gã đã bộc lộc trạng thái đại tinh thần mà gã kiêu ngạo nhất. Mười vạn trận sư chính tông điên cuồng gào thét cổ vũ Vân Phi Dương. Lại một người tham gia cuộc chiến.
Là một thiếu niên, một thiếu niên đầu đội ngân quan, cầm quạt ngọc.
Đệ nhất nhân ý niệm tiểu tinh thần, Phương Thiếu Khanh.
- Tiêu Du Tử, ngươi quá cuồng vọng, không biết sống chết.
Phương Thiếu Khanh như thanh kiếm bén xuất hiện trong không trung.
Phương Thiếu Khanh được tiếng là đệ nhất nhân ý niệm tiểu tinh thần, nghe đồn ý niệm cường đại của gã có thể chặt đứt mọi trận pháp. Đương nhiên đây chỉ là tin đồn, chưa có ai thấy tận mắt. Bây giờ 7e bhy vọng có thể thấy ý niệm tiểu tinh thần.
Phương Thiếu Khanh xuất hiện khiến hơn mười vạn trận sư chính tông sôi trào.
Trong phút chốc.
Vù vù vù vù vù!
Hai bóng người bay ra, là Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên.
Xem ra hai thiên kiêu song tu vu pháp, trận pháp không chịu cô đơn hay nói đúng hơn là nhắm trúng cơ hội cuối cùng chịu ra tay.
Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên hành động đốt cháy Thiên Khải quảng trường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...