Nhìn thấy Diệp Thanh bị đánh bay thì Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang không dám công kích nữa, bị sức chiến đấu của Trần Lạc hù teo tim. Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang kinh khủng nhìn Trần Lạc, liên tục thụt lùi.
- Trần! Lạc! Đồ! Phế! Vật!
Diệp Thanh bò dậy, áo rách quần manh, cực kỳ chật vật, tóc rối xù. Khuôn mặt mỹ miều vặn vẹo dữ tợn, mắt Diệp Thanh đỏ rực. Diệp Thanh cắn chặt răng nhìn chằm chằm vào Trần Lạc.
Diệp Thanh tức giận gằn từng chữ:
- Đồ phế vật đê tiện dám đánh ta? Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi! Giết ngươi!!!
Phát điên!
Diệp Thanh tức giận mất hết lý trí, điên cuồng thúc giục linh hồn để cộng hưởng. Linh lực nhất chuyển xoay nhanh trong linh hải, hai tay Diệp Thanh vung, linh lực phát sáng rực rỡ nha sao.
Vù vù vù vù vù!
Một luồng sáng sao bắn hướng Trần Lạc.
Vù vù vù vù vù!
Trong khoảnh khắc có năm luồng sáng như sao băng bắn tới, mỗi một ánh sáng ẩn chứa linh lực cường đại xuyên toa trong không trung, chấn động tầng tầng khí lưu. Không thể không nói Diệp Thanh đúng là giỏi, đây chính là chiêu thức linh quyết hạ phẩm huyền cấp Lưu Tinh Trụy tu luyện đến giai đoạn đại thành, ngũ mang tinh nhẫn, uy lực cực kỳ cường đại.
- Thứ khốn kiếp, ta chờ xem ngươi làm sao ngăn cản được ngũ mang tinh nhẫn của ta!
Phía đối diện, khuôn mặt trắng nhu của Trần Lạc không có biểu tình, bình tĩnh, ẩn chứa giận dữ. Trần Lạc lùi lại một bước, linh lực bảy linh mạch phát ra. Linh lực cuồng bạo đốt cháy sôi trào như biển lửa làm bốn phía kêu đì đùng.
Bảy linh mạch vận chuyển, Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đại thành, cú đấm đánh ra điên cuồng bá đạo xen lẫn linh lực cuồng bạo. Nắm đấm ở trên không trung ngưng tụ thành một cái đầu cọp, đầu cọp như hư như thực, uy vũ và hung mãnh.
Một đấm, hai đấm, ba đám, bốn đấm... Mười đấm... Hai mươi đấm...
Trong giây lát Trần Lạc đánh ra hai mươi sáu cú đấm ẩn chứa linh lực bảy mạch biến dị, Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đại thành, hung mãnh.
Trong phút chốc hai mươi sáu quyền phong ngưng tụ thành hai mươi sáu cái đầu cọp trong không trung. Tiếng xé gió như bầy hổ rống trong rừng núi, nhà đá rung lắc. Chỉ bộc phát dao động đã làm vách tường nứt nẻ, hình ảnh cực kỳ đồ sộ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Diệp Thanh bắn ra năm tinh nhẫn gặp phải hai mươi sáu Oai Vũ Vô Tướng
Quyền giai đoạn đại thành của Trần Lạc không dấy được chút gợn sóng đã bị đè bẹp, tán loạn. Hai mươi sáu Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đại thành một đường nghiền áp bay tới.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Như trời sụp đất nứt, nhà đá nứt nẻ. Ngưu Manh, Bạch Kiếm vội né tránh.
Vang tiếng nổ điếc tai, nhà đá hoang tàn, tro bụi tứ giăng như khói báo động. Bạch Kiếm ngước đầu lên, cố nén nỗi lòng rung động, giương mắt nhìn. Nhà đá đã không phải là nhà đá, khắp nơi là khe nứt, lỗ hổng, đếm lỗ hổng thì có đúng hai mươi sáu cái, mặt đất đầy đá vụn. Thấy hình ảnh này da đầu Bạch Kiếm tê dại, hút ngụm khí lạnh, khóe môi co giật.
Lại nhìn qua, nữ thần Tiết Thường Uyển còn ngồi khoanh chân, người dính đầy tro bụi. Khuôn mặt đẹp tuyệt trần không tỳ vết dính bẩn, biểu tình
Tiết Thường Uyển cực kỳ giật mình thẫn thờ nhìn.
Trong góc phòng, Đinh Tử Hiên che ngực, mặt xanh mét, biểu tình kinh khủng nhìn.
Trong đống đá vụn, Diệp Thanh núp ở góc phòng, người run cầm cập. Mặt Diệp Thanh trắng bệch, sợ hãi như gặp lệ quỷ.
Không ai biết Trần Lạc làm sao trong chớp mắt đánh ra hai mươi sáu Oai
Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đại thành, vì dù là linh quyết đều cần có cộng hưởng linh hồn phối hợp. Tiết tấu, biên độ cộng hưởng không thể có sai lệch gì, mỗi một cú đấm không chỉ tiêu hao linh lực mà còn khiến linh hồn càng mệt mỏi hơn. Trong khoảnh khắc Trần Lạc đánh ra hai mươi sáu Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đại thành, không lẽ linh hồn của hắn đã mạnh đến mức kinh tế hãi tục?
Không biết, không ai biết.
Tiết Thường Uyển cũng không biết, nhưng nàng biết hai mươi sáu Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đại thành không đánh trúng Diệp Thanh nếu không thì nhà đá sẽ không có hai mươi sáu lỗ hổng. Nếu hai mươi sáu Oai Vũ Vô
Tướng Quyền giai đoạn đại thành đánh trúng Diệp Thanh thì nàng chết chắc, không biết là Trần Lạc nương tay hay không thể khống chế. Tiết
Thường Uyển không rảnh suy nghĩ nhiều, đầu óc nàng trống rỗng vì Trần
Lạc điên cuồng.
- Sao... Sao ngươi có thể...
Diệp Thanh nhìn chằm chằm vào Trần Lạc, trong lòng tràn ngập nỗi sợ, lửa giận đốt cháy lý trí của nàng. Diệp Thanh chưa dứt lời thì Trần Lạc đứng đối diện bỗng nhúc nhích, ngay sau đó xuất hiện trước mặt Diệp
Thanh, giơ tay lên tát mạnh vào mặt nàng.
Bốp!
Tiếng tát chói tai, trong trẻo vang lên. Tuy cú tát không ẩn chứa linh lực nào nhưng gò má phải của Diệp Thanh sưng đỏ.
- Ngươi... Nếu ngươi dám đụng vào ta một đầu ngón ta thì...
Diệp Thanh trợn to mắt, khuôn mặt vặn vẹo, nàng tức giận đã mất hết lý trí.
Diệp Thanh nghiến răng nghiến lợi nói:
- Diệp gia chúng ta...
Diệp Thanh chưa nói xong Trần Lạc lại tát một cái, đânhf miệng nàng chảy máu.
- Ngươi...!
Bốp!
Lại là một bàn tay!
Diệp Thanh phun ra một chữ là Trần Lạc cho một bạt tay. Sau sáu lần bị tát, gò má Diệp Thanh sưng húp, có dấu năm ngón tay máu chảy đầm đìa.
Diệp Thanh bụm mặt, không dám nói gì nữa.
Trần Lạc xách Diệp Thanh lên ấn vào tường, trầm giọng nói:
- Trên đài đá xanh ta đã cảnh áo ngươi rồi, chỉ có lần thứ nhất, không lặp lại lần thứ hai. Nhưng ngươi không nghe lọt tai, năm lần bảy lượt xúc phạm ta, như thế nào? Ngươi cho rằng ta dễ ăn hiếp hay nghĩ ta không dám đánh ngươi?
Diệp Thanh há mồm:
- Ta cảnh cáo ngươi...
Bốp!
Lại một bàn tay.
- Ngươi không cần cảnh cáo ta.
Trần Lạc cắt ngang lời Trần Lạc, lạnh lùng nói:
- Ta không ngại nói thẳng cho ngươi biết, đừng nói là đánh, hôm nay giết ngươi cũng không có gì.
Trần Lạc nói rồi năm ngón tay bóp chặt cổ Diệp Thanh.
Cảm giác sát khí từ Trần Lạc, Diệp Thanh sợ hãi, nàng thật sự sợ.
Diệp Thanh bị Trần Lạc bóp cổ nghẹt thở, cầu cứu nói:
- Cứu ta...
Bốp! Bốp!
Hai bàn tay.
Diệp Thanh nhìn Đinh Tử Hiên đứng gần đó, cầu cứu:
- Sư huynh, cứu ta! Cứu ta...
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Diệp Thanh nói sáu chữ bị Trần Lạc tát sáu cái.
Trần Lạc nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh lùng liếc Đinh Tử Hiên.
Trần Lạc quát to:
- Ngươi dám đấu với ta không?
Đinh Tử Hiên đứng tại chỗ, biểu tình cực kỳ khó xem. Đinh Tử Hiên không đáp lại, cũng không dám nói gì.
Trần Lạc hùng hổ như sấm sét:
- Đinh Tử Hiên, ngươi dám đấu với ta không?
Đinh Tử Hiên vẫn im lặng, gã không dám, là thật sự không dám. Chính mắt nhìn Trần Lạc giây lát đánh ra hai mươi sáu Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đại thành thì Đinh Tử Hiên không còn can đảm đánh với Trần Lạc.
- Đinh Tử Hiên, ngươi dám đấu với ta không???
Đinh Tử Hiên không dám đáp lời hay đồng ý, gã không có lá gan đó. Sức chiến đấu của Trần Lạc mạnh, cường đại làm Đinh Tử Hiên sợ hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...