Hạ Mạt nghĩ có rất nhiều con đường truy cầu chân lý trận pháp, phái hệ lang thang và phái hệ chính tông chỉ là một trong số đó. Có lẽ đi đường khác nhau nhưng mục đích thì giống, vậy cần gì tranh giành đường nào mới là đúng?
- Mạt Mạt, sao trông ngươi buồn rầu như thế? Có phải nhớ đến người trong lòng không? Đoạn thời gian trước ta nghe nói nhiều về tai tiếng của ngươi.
Người lên tiếng là một nữ nhân xinh đẹp phong hoa tuyệt đại, trông nàng khoảng ba mươi tuổi, tóc cột cao, khuôn mặt xinh đẹp treo nụ cười phong vận. Nữ nhân mặc áo đen lộng lẫy, ngồi ngay ngắn, một tay nâng cao ly rượu bạc, trang nhã mà hấp dẫn.
Nữ nhân là Dạ Thất Nương, tạo nghệ và xinh đẹp ngang ngửa nhau trong giới trận pháp, là đại chấp sự trận pháp công hội, cũng là một trong những người nổi tiếng nhất giới trận pháp. Khiến người ta nói mãi không dứt là trận pháp trang sức nàng bày ra, tựa như khuôn mặt của Dạ Thất Nương, làm người ta si mê, mát mắt đẹp ý.
Dạ Thất Nương rót ly rượu đỏ cho mình, mỉm cười nói:
- Nghe nói lúc ở Kim Thủy Vực ngươi và Trần Lạc uy chấn thiên hạ, nghịch thiên mà đi rất mập mờ. Có chuyện này không? Nói nghe chơi.
Dạ Thất Nương giơ tay nhấc chân toát ra quyến rũ, thanh âm cũng vậy.
- Đúng thế, ta cũng nghe nói. Mạt Mạt, chuyện là sao? Có phải ngươi thật sự cùng Lạc gia ấy ấy?
- A! Mạt Mạt, nghe nói ngươi và Trần Lạc cùng dự tiệc, ân ái trìu mến...
Thanh Quân, Vân Thải Tâm đều là thiên kiêu đến từ mười trận tháp thế giới, là trận sư ngôi sao của giới trận pháp. Từ mây năm trước Thanh Quân, Vân Thải Tâm quen biết Hạ Mạt trong cuộc so tài trận pháp, mỗi năm sẽ tụ hợp lại tâm sự, giao lưu trận pháp. Trước đó không lâu chuyện xảy ra trong Tiểu La Thiên học viện Kim Thủy Vực vì dính dáng đến Trần Lạc nên đã sớm truyền khắp thiên hạ. Tuy hai thiếu nữ là thiên kiêu nhưng dù gì cũng là nữ nhân, có bản tính nhiều chuyện. Thanh Quân, Vân Thải Tâm rất tò mò, lần này gặp Hạ Mạt tất nhiên là muốn hỏi rõ ràng.
Hạ Mạt không biết nên nói cái gì:
- Làm ơn được, các ngươi đừng nghe gì tin nấy được không? Không hề có chuyện đó.
Hạ Mạt rất bất đắc dĩ, từ khi rời khỏi Kim Thủy Vực hễ gặp người quen là nàng sẽ bị hỏi thăm chuyện này, báo hại nàng hết sức khó xử. Có lẽ vì đã thói quen bị hỏi nên Hạ Mạt chuẩn bị sẵn sàng câu giải thích, kể lại rõ ràng chuyện xảy ra trong Tiểu La Thiên học viện Kim Thủy Vực cho Dạ Thất Nương, Thanh Quân, Vân Thải Tâm nghe. Hạ Mạt thanh minh nàng và Trần Lạc không có chút quan hệ gì, thậm chí không tính là bằng hữu, có tai tiếng như vậy chỉ là hiểu lầm.
- Chỉ hiểu lầm? Sao ta nghe nói Trần Lạc ở trước mặt bao người nói ngươi là nữ nhân của hắn?
- Dạ tỷ, chuyện không như các ngươi nghĩ.
Hạ Mạt không biết nên giải thích như thế nào, may mắn bên cạnh có Bạch Phiêu Phiêu giải vây giúp, kể rõ ràng tỉ mỉ sự việc.
Bạch Phiêu Phiêu nói:
- Lúc trước ta cho rằng cái tên kia mất hết tu vi muốn lợi dụng Mạt Mạt làm lá chắn né rắc rối, sau này chính mắt thấy thủ đoạn kỳ lạ của hắn chấn nhiếp mọi người mới biết tên kia chỉ đang trêu Mạt Mạt.
Hạ Mạt không muốn giải thích nhiều cũng là vì vậy. Hạ Mạt giống như Bạch Phiêu Phiêu, cho rằng có lẽ Trần Lạc mất hết tu vi nên lợi dụng nàng làm lá chắn tránh rắc rối. Sau này Hạ Mạt thây tận mắt Trần Lạc không nhúc nhích đã chấn nhiếp mọi người, đến bây giờ nàng vẫn không hiểu rõ sao hắn làm được. Tuy nhiên chuyện này không quan trọng với Hạ Mạt, quan trọng là Trần Lạc rõ ràng có năng lực giải quyết những rắc rối này tại sao còn lợi dụng nàng làm lá chắn? Không phải đùa giỡn thì là gì? Mỗi khi nghĩ đến đây là Hạ Mạt rất tức giận.
- Ra là vậy, nhưng rốt cuộc Trần Lạc làm như thế nào? Hắn thật sự ký kết khế ước gì với hắc ám, trở thành tội đồ hắc ám sao?
Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu lắc đầu, các nàng cũng rất khó hiểu chuyện này.
- Bây giờ Trần Lạc thế nào? Thật sự bị Quang Minh điện bắt đi?
Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu lại lắc đầu. Hai nàng biết Quang Minh điện đã thả Trần Lạc nhưng lúc gần đi Cổ Du Nhiên dặn dò phải giữ bí mật, nên Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu không thể thổ lộ.
- Này Mạt Mạt, Phiêu Phiêu, hai ngươi đều gặp Trần Lạc, có phải hắn rất đẹp trai, có sức hấp dẫn không?
Bạch Phiêu Phiêu khinh thường nói:
- Thanh Quân, ngươi mê trai vậy?
Trông Thanh Quân như thiếu nữ mười bảy, tám tuổi, nàng chớp mắt to không cho là đúng nói:
- Thì người ta tò mò. Mấy đại mỹ nữ của Trung Ương học phủ các ngươi như Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Mạc Khinh Sầu, Hoàng Tuyền đều có mập mờ với hắn, chắc chắn Trần Lạc rất hấp dẫn. Mọi người đều nói Trần Lạc là ác ma khoác áo thiên sứ, có đúng vậy không?
- Gần như là vậy.
Hạ Mạt nhớ đến thân hình Trần Lạc gầy gò, khuôn mặt thanh tú, khí chất yếu đuối, lại nghĩ đến những hoạt động của hắn, nàng rất nghi ngờ Trần Lạc là ác ma khoác áo thiên sứ.
- Oa, nghe ngươi nói vậy ta rất muôn gặp nàng.
Thanh Quân ngồi đối diện mơ mộng nói: Làm Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu câm nín. Dạ Thất Nương trang nhã, quyến rũ khều mũi Thanh Quân.
Dạ Thất Nương cười khẩy nói:
- Nha đầu ngốc, có một số nam nhân không thể dính vào, đặc biệt là kiểu người bí ẩn đầy ẩn số như Trần Lạc, một khi dính vào sẽ làm ngươi đau khổ.
Lời Dạ Thất Nương nói nhìn như đang cảnh cáo Thanh Quân nhưng thật ra là nói cho Hạ Mạt nghe.
Hạ Mạt không đáp lời, vì Dạ Thất Nương không phải người đầu tiên cảnh cáo các nàng đừng tới gần Trần Lạc nữa. Lúc trước Cổ Du Nhiên đã dặn dò, trong lòng Hạ Mạt cũng khuyên nhủ mình như vậy. Nhưng không hiểu sao trong đầu Hạ Mạt thỉnh thoảng hiện lên bóng dáng Trần Lạc.
Nha đầu Thanh Quân có vẻ rất hứng thú với Trần Lạc, luôn hỏi thăm đủ chuyện về hắn.
Bạch Phiêu Phiêu kiềm không được trêu đùa:
- Thanh Quân, ngươi hoài xuân sao?
- Phiêu Phiêu tỷ mới hàoi xuân, người ta chỉ tò mò về Trần Lạc.
- Tên kia là một tên nam nhân thối, có gì mà tò mò? Nếu ngươi hoài xuân thì kêu Dạ tỷ giới thiệu cho một người.
Dạ Thất Nương nhìn Thanh Quân, cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Nếu Thanh Quân muốn thì ta rất vui lòng hỗ trợ. Giới trận pháp chúng ta có nhiều trai đẹp đến Thanh Đế thành, không biết có vừa mắt ngươi không? Ngươi nói một câu là tỷ tỷ lập tức đưa hắn đến trước mặt ngươi.
Hạ Mạt, Thanh Quân, Vân Thải Tâm, Bạch Phiêu Phiêu biết Dạ Thất Nương có tư cách nói câu này, vì nhân mạch trong giới trận pháp của nàng rộng khắp không tưởng tượng nổi.
Thanh Quân làm bộ dáng khát khao:
- Thật không?
- Chỉ cần ngươi thích.
Dạ Thất Nương nghiêng đầu, ra vẻ suy tư nói:
- Phương Thiếu Khanh, Chu Hạo Phi, Tàng Chính, Đỗ Tử Hóa, Lữ Văn Sử, có vừa mắt không? Bọn họ đều là tài tuấn minh tưởng ra Tiêu công tử, có tiềm lực rất lớn. - A! Nhưng hình như không xứng với tiểu Thanh Quân chúng ta.
Dạ Thất Nương đổi giọng:
- Vậy thì Thiên Tuyết công tử Vân Phi Dương được không? Còn có Tinh Thần công tử Đặng Dương, Vân Vụ công tử Đường Tuấn thì sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...