- Trần Lạc, bây giờ ngươi không có tu vi mà dám cuồng như vậy? Hừ.
Diệp Thanh bơm hơi cho mình, nói:
- Đinh sư huynh, Vũ công tử, chúng ta cùng nhau ra tay đi, để xem phế vật này có thể cuồng tới khi nào.
Không ai nhúc nhích, không ai để ý Diệp Thanh.
Đinh Tử Hiên, Vũ Hóa Phi cúi đầu siết chặt hai tay, trán toát mồ hôi lạnh, lưng áo ướt đẫm nước.
- Đinh Tử Hiên, Vũ Hóa Phi, chúng ta xem như quen biết đã lâu. Lâu ngày không gặp, hôm nay cho ta xem các ngươi mạnh hơn hai năm trước bao nhiêu.
Trần Lạc cười khẽ, nói lời không giống như người mất hết tu vi mà như tiền bối muốn trắc nghiệm thực lực vãn bối.
Khiến người thấy quáic dị hơn là Đinh Tử Hiên, Vũ Hóa Phi đứng yên tại chỗ. Đừng nói ứng chiến, hai người không dám ngẩng đầu lên.
Tại sao?
Toàn thân Trần Lạc không có chút tu vi, Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên sợ cái gì?
Mọi người thầm rít gào trong lòng.
Đinh Tử Hiên, Vũ Hóa Phi không dám xông lên làm Diệp Thanh vốn đang phân vân càng thấy sợ hơn.
Trần Lạc phun hai chữ:
- Ra tay.
Đinh Tử Hiên, Vũ Hóa Phi gục mặt xuống. Diệp Thanh không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Lạc nữa, cơ thể run rẩy.
Trần Lạc lại hỏi:
- Không dám sao?
Giọng Trần Lạc càng nhẹ, không khí càng nặng nề, đè ép Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh đổ mồ hôi như tắm.
Nơi này trở nên tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề của Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh.
- Dám hay không?
Không dám.
Là thật sự không dám.
Mọi người nhìn ra được ba người Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh sợ hãi, không dám đánh nhau với Trần Lạc. Có lẽ thật sự sợ, có lẽ là bóng ma quấy phá. Vì hai năm trước mỗi lần Đinh Tử Hiên, Vũ Hóa Phi, Diệp Thanh đánh nhau với Trần Lạc mang đến hậu quả ba người không chịu nổi. Bọn họ sợ, sợ đến tận xương tủy, sợ sâu tận linh hồn.
Hơn một năm trước, ngay trước cửa Long Xà viện, khi không rõ tu vi của Trần Lạc ra sao, Vũ Hóa Phi không dám hành động.
Một năm sau hôm nay, trên Kỳ sơn, khi Trần Lạc mất hết tu vi, Vũ Hóa Phi vẫn không dám nhúc nhích.
Trần Lạc không hỏi nữa, hắn xoay người vỗ vai Ân Tiểu Ly, Vương Uy.
Trần Lạc nói:
- Đi.
Trần Lạc quay người định đi thì sau lưng có tiếng hét chói tai:
- Đứng lại!
Làm người ta bất ngờ là tiếng hét không phải Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh phát ra mà là nhân vật đại biểu Tiểu La Thiên học viện, Lý Xung.
Phi Hồng học viện bước ra, sắc mặt âm trầm trợn tròn mắt, hung dữ trừng Trần Lạc.
Trần Lạc đứng lại, quay đầu, nghi hoặc liếc Lý Xung.
Không hiểu sao bị ánh mắt Trần Lạc liếc qua làm 28a sợ hãi cảm thấy trời đất quay cuồng suýt không đứng vững, gã hít sâu vài lần.
Lý Xung bơm hơi nói:
- Kỳ sơn vốn là mảnh đất tài nguyên công cộng, dựa vào cái gì để một mình ngươi quyết định?
- Sau đó?
- Sau đó? Sau đó ta không phục. Ba người kia không dám đánh với ngươi nhưng Lý Xung ta dám!
Lý Xung nghiến răng quát to:
- Hôm nay ta muốn xem ngươi mất hết tu vi như ngươi dựa vào cái gì mà cuồng đến vậy!
- Tốt.
Trần Lạc cười nói:
- Qua đây.
Lý Xung quát to:
- Trần Lạc, ta không tin ngươi lợi hại như vậy!
Người Lý Xung phát ra ánh sáng xông thẳng hướng Trần Lạc.
Trần Lạc nhúc nhích, nhưng hắn chỉ nhấc chân đá một cục đá to cỡ bàn tay. Cục đá bay ra hình vòng cung.
Mọi người ngơ ngẩn nhìn.
Trần Lạc đá một cục đá làm gì? Không lẽ Trần Lạc cho rằng dựa vào một cục đá này có thể đánh bại Lý Xung? Có thể không? Trừ phi Trần Lạc sử dụng linh lực, nhưng vấn đề ở chỗ hắn mất hết tu vi lấy đâu ra linh lực?
Mọi người có mặt chắc chắn rằng Trần Lạc chỉ tùy tiện đá một cái, không có bất cứ linh lực gì, sức mạnh cú đá rất đơn thuần.
Tuy Lý Xung chỉ là vu sư sơ cấp nhưng sức mạnh đơn thuần đá ra một cục đá không thể nào tổn thương gã được.
Khi cục đá chạm vào Lý Xung, hình ảnh khiến mọi người khó tin xuất hiện. Cục đá bay tới, Lý Xung giơ tay đỡ. Thế nhưng thần kỳ là cục đá biến mất, giây lát sau lại xuất hiện. Lý Xung phát ra linh lực hộ thể. Chuyện quái dị hơn là cục đá bình thường xuyên thấu linh lực của Lý Xung bắn vào trán gã.
Bốp!
Lý Xung không kịp rên một tiếng đã té xuống đất, xỉu.
Sao... Có thể...
Mọi người trố mắt líu lưỡi nhìn, bao gồm Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu. Bọn họ không thể hiểu nổi chuyện này làm sao xảy ra, không nghĩ ra chuyện gì đây? Một cục đá bình thường không có bất cứ lực lượng phụ trợ sao đột nhiên biến mất, không bị ngăn trở xuyên thấu linh lực Lý Xung.
Điều này hoàn toàn không phù hợp quy tắc lực lượng hay quy tắc thiên nhiên.
Cảm giác này như là... Như thấy ném cục đá lên nhưng nó không chịu sức hút trái đất mà bắn thẳng lên trời.
Cảm giác khó tin, thần kỳ.
- Còn ai muốn thử không?
Trần Lạc giương mắt nhìn, mấy trăm người có mặt không ai dám lên tiếng, bị hù ngơ ngẩn.
Trần Lạc xoay người rời đi, lần này không ai dám kêu gào.
nhìn bóng lưng thanh niên áo lam khuất xa, tâm tình mọi người cực kỳ phức tạp, kinh thán. Trần Lạc này, Lạc gia này, từng dùng thực lực siêu đẳng nghịch thiên mà đi, ngông cuồng, bá đạo, không kiêng nể gì. Cho dù hiện tại tu vi mất hết, Trần Lạc chỉ dựa vào khí thế đã chấn nhiếp Đinh Tử Hiên, Vũ Hóa Phi, Diệp Thanh không dám ngẩng đầu lên, chỉ dựa vào cục đá vô cùng bình thường đánh bại Lý Xung.
Nếu không thấy tận mắt thì không ai dám tin chuyện này là sự thật.
Lúc này mọi người nhiều ít hơi hiểu tại sao đối diện Trần Lạc không còn tu vi mà ba người Đinh Tử Hiên, Vũ Hóa Phi, Diệp Thanh không dmá hành động. Một là trong lòng ba người sợ Trần Lạc, nhưng nguyên nhân lớn hơn là sự tồn tại của hắn quá bí ẩn, là ẩn số. Ẩn số cao thâm khó dò cực kỳ quái dị, bí ẩn dù mất hết tu vi vẫn dư sức thi triển ra thủ đoạn thần kỳ.
Mãi khi Trần Lạc rời đi đã lâu mọi người mới lấy lại tinh thần. Bọn họ nhìn Đinh Tử Hiên, Vũ Hóa Phi, Diệp Thanh vừa thấy buồn cười vừa đáng buồn. Khi chưa rõ ràng tu vi Trần Lạc thì Vũ Hóa Phi đã không dám ra tay, giờ hắn mất hết tu vi vẫn không dám tấn công. Diệp Thanh càng thảm hơn, khi Trần Lạc không ứng chiến nàng như chó điên kêu gào, hắn đồng ý rồi thì nàng sợ đến đứng không vững.
Trên đường về biểu tình Bạch Phiêu Phiêu khó chịu, thở dài thườn thượt.
- Hôm nay cô nãi nãi không còn mặt mũi nào, sau này không thể ngẩng đầu trước mặt đường đẹ. Ài, ngươi nói xem lúc đó ta nghĩ gì? Sợ hắn làm gì? Hắn vửa không có tu vi vừa mới lành vết thương, chắc chắn rất yếu, rốt cuộc ta sợ hắn cái gì?
Bạch Phiêu Phiêu rất hối hận, phát điên. Hạ Mạt nói một câu làm Bạch Phiêu Phiêu ngẩn ngơ.
- Nếu trở lại lần nữa ngươi dám đánh anhuvới hắn không?
- Cái này...
Bạch Phiêu Phiêu không nghĩ đến vấn đề này. Nếu trước khi Trần Lạc đá một cước kia có lẽ Bạch Phiêu Phiêu sẽ không chút do dự công kích, nhưng nàng nghĩ đến cục đá bị hắn đa ra là thấy ớn lạnh. Vì mãi đến bây giờ Bạch Phiêu Phiêu vẫn không hiểu tại sao cục đá biến mất, sao có thể xuyên thấu qua linh lực hộ thể của Lý Xung?
Bạch Phiêu Phiêu không biết, Hạ Mạt cũng cực kỳ khó hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...