Thiên Vu

Vương Uy kích động sải bước chạy qua bắt chặt hai tay Trần Lạc, gã là nam nhi bảy thước nhưng thấy Trần Lạc thì rơi nước mắt ròng ròng. Nhiều người rất khó hiểu. Chỉ mình Vương Uy mới biết tại sao gã kích động như vậy, đó là vì năm xxưa Trần Lạc bênh vực, dạy bảo gã mới biến một người cá tính yếu đuối trở nên kiên cường.

- Hai năm không gặp, tiểu tử ngươi từ khi nào trở nên mùi mẫn vậy?

Trần Lạc vỗ vai Vương Uy. Mấy đệ tử Tiểu Kim Câu học viện khác chạy lại gần. Ở trong mắt bọn họ thì Trần Lạc là thần tượng, giống như vị thần. Thấy thần tượng, thấy niềm kiêu hãnh của Tiểu Kim Câu học viện, tâm tình các đệ tử rất kích động.

Nói đến kích động không chỉ Tiểu Kim Câu học viện, trong Phi Hồng học viện, Úy Lam học viện, Trục Lộc học viện, thậm chí Tiểu La Thiên học viện đều có nhiều người tôn sùng Trần Lạc nhưng e ngại mâu thuẫn với Tiểu Kim Câu học viện nên không biểu hiện ra ngoài.

Bọn họ kích động. Có người nhìn thấy Trần Lạc xong nỗi lòng phức tạp, đó là Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh. Cảm xúc phức tạp này như bóng ma ác mộng, nỗi sợ hãi thâm căn cố đế, không thể xóa nhòa. Khi Trần Lạc xuất hiện Vũ Hóa Phi như thấy tình cảnh tranh giành bảo đỉnh hôm cuộc thi đấu nhập học, cũng thấy tình hình đặt lôi đài trước cửa Long Xà viện. Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh nhớ lại tình hình ở hang động Tiểu Tùng Lâm linh giới, cuộc thi đấu Kim Thủy Vực.

Càng nghĩ càng sợ, càng sợ càng nghĩ, bóng ma Trần Lạc mang lại cho Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh càng mãnh liệt.

Hạ Mạt nỗi lòng phức tạp, không có bóng ma hay sợ hãi mà là mừng rỡ, tức giận, hận. Hạ Mạt mừng là vì không ngờ gặp Trần Lạc tại đây, giận là vì nàng vất vả cực khổ dạy hắn hơn một tháng nhưng tên này không chào một tiếng đã đi, điều này khiến Hạ Mạt khó chịu. Hạ Mạt hận là khi nàng dạy Trần Lạc, hắn lộ biểu tình không kiên nhẫn làm nàng phát điên, không chỉ một lần muốn túm cổ áo hắn hỏi xem hắn dựa vào cái gì không kiên nhẫn, dựa vào cái gì khinh thường trận pháp nàng bày ra?

- Sao tên này đến đây?

Bạch Phiêu Phiêu bĩu môi, khó chịu khi thấy Trần Lạc. Đúng vậy, Bạch Phiêu Phiêu luôn gia mắt hành động nghịch thiên của Trần Lạc nhưng đó chỉ là không thích. Lá gan Bạch Phiêu Phiêu luôn rất lớn, nếu gai mắt ai sẽ nói thẳng vào mặt đối phương. Tuy nhiên Bạch Phiêu Phiêu không dám đối diện Trần Lạc, là nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng. Có khi Bạch Phiêu Phiêu rất khó hiểu, Trần Lạc mất hết tu vi, tại sao nàng sợ hắn? Bạch Phiêu Phiêu suy nghĩ vấn đề này rất lâu nhưng không có đáp án vừa lòng.

Không chỉ Bạch Phiêu Phiêu có cảm giác này mà Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh cũng cùng suy nghĩ. Ba người biết Trần Lạc mất hết tu vi, hoàn toàn là phế vật. Nhưng không hiểu sao trong lòng Đinh Tử Hiên, Vũ Hóa Phi, Diệp Thanh rất sợ Trần Lạc, sợ đến nỗi không dám nhìn hắn cái nào, không dám thở mạnh.

Trần Lạc nhẹ nhàng hỏi:


- Vết thương trên người của ngươi do ai đánh?

Vương Uy ý bảo mình khỏe.

Vương Uy mới nói xong có đệ tử Tiểu Kim Câu học viện chỉ vào Diệp Thanh, nói:

- Trần Lạc học trưởng, là Diệp Thanh. Nàng chẳng những buông lời chửi rủa học trưởng còn xuống tay độc ác với Vương Uy học trưởng. Nếu không phải Tiểu Ly học tỷ xuất hiện kịp lúc e rằng bây giờ Vương Uy học trưởng đã...

Trần Lạc im lặng, xoay người nhìn Diệp Thanh, biểu tình không vui không buồn, chỉ có thản nhiên. Đôi mắt Trần Lạc tĩnh lặng, tĩnh không thuộc về người trẻ tuổi. Đôi mắt tĩnh lặng đó nhìn hướng Diệp Thanh làm người nàng run bần bật, mặt xám xịt, không dám đối diện ánh mắt Trần Lạc.

Chỗ này yên tĩnh, yên lặng đáng sợ.

Trần Lạc không nói một lời, chỉ nhìn Diệp Thanh chằm chằm. Diệp Thanh sợ hãi toát mồ hôi lạnh, toàn thân run run. Cuối cùng Diệp Thanh không đứng vững chân mềm nhũn té xuống đất.

Mọi người nhìn ra được Diệp Thanh sợ hãi, nhưng bọn họ không ngờ nàng sợ đến mức này. Trần Lạc không ra tay, không nói một lời đã hù Diệp Thanh sợ đến mức này?

Diệp Thanh sợ cái gì?

Nếu là Trần Lạc trước kia mọi người còn hiểu vì sao Diệp Thanh sợ, dù gì hắn có thực lực nghịch thiên. Nhưng bây giờ Trần Lạc đã bị thẩm phán thành phế nhân, sợ rằng không đánh lại cả vu sư sơ cấp, tại sao Diệp Thanh sợ đến thế?

Không ai biết Diệp Thanh sợ cái gì, bản thân nàng cũng không biết. Diệp Thanh chỉ biết là nàng rất sợ, rất sợ. Nỗi sợ hãi đến từ trái itm hay linh hồn? Diệp Thanh không biết, nàng không biết. Diệp Thanh chỉ thấy rất sợ, không hiểu sao khi ánh mắt giao nhau với Trần Lạc nàng cảm giác rơi vào hắc ám vô tận, đó là nỗi sợ hãi cô tịch.

Hình ảnh này khiến người xung quanh cảm thấy da đầu tê dại, vì rất kỳ dị.

Bạch Phiêu Phiêu thấy khó chịu, lầm bầm:

- Trước kia tên này làm gì Diệp Thanh khiến nàng ta sợ như vậy? Khoa trương quá.

Bạch Phiêu Phiêu đổi giọng:

- Phải công nhận tuy hắn không có tu vi nhưng khí thế còn đó, khí thế tĩnh lặng như vực sâu làm người thấy áp lực, khó chịu như linh hồn bị đè ép.

- Có lẽ Diệp Thanh sợ hãi vì bóng ma ám ảnh Trần Lạc đem lại, phần nhiều là vì đôi mắt bí ẩn của hắn. Ánh mắt Trần Lạc quá yên lặng, tĩnh lặng vượt tưởng tượng, chạm vào nó như rơi vào hắc ám, vực sâu, đó là cảm giác tuyệt vọng.


Hạ Mạt nhìn vào mắt Trần Lạc, thổ lộ cảm giác của mình:

- Tại sao như vậy...

- Trần Lạc đại ca, thôi đi, ta không bị thương quá nặng, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe.

Vương Uy biết Trần Lạc mất hết tu vi, vết thương nặng vừa lành, gã không muốn khiến hắn lo lắng.

Trần Lạc cười khẽ:

- Ha ha...

Không khí áp lực bỗng chốc xóa tan, mọi người thở phào trút gánh nặng. Nhiều người mới nhận ra từ khi nào lưng áo ướt đẫm mồ hôi.

Trần Lạc ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau với Hạ Mạt.

Trần Lạc cười chào:

- Ô, là Hạ Mạt lão sư đây mà.

Trần Lạc kêu lão sư làm mặt Hạ Mạt đỏ hồng, xấu hổ cúi đầu khẽ nói:

- Bạn học Trần Lạc, xin chào.

Hạ Mạt nói xong chợt nhớ điều gì, sửa sai Trần Lạc:


- Xin đừng gọi ta là lão sư, ta không nhận nổi, hơn nữa...

Trần Lạc cắt ngang:

- Nghe nói ngày hôm nay Kỳ sơn đổi chủ, sao? Hạ Mạt lão sư cũng đến hỗ trợ cướp địa bàn?

Mấy lời này càng làm Hạ Mạt lúng túng, môi hé mở, nàng ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Trần Lạc thì vội cúi đầu.

Hạ Mạt lắc đầu, nói:

- Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ đi cùng Phiêu Phiêu, không có ác ý.

Bạch Phiêu Phiêu đứng bên cạnh Hạ Mạt biểu tình kinh ngạc liếc nàng, lại nhìn Trần Lạc.

Bạch Phiêu Phiêu vội giải thích rằng:

- Khụ khụ, ngươi... Ngươi đừng hiểu lầm. Không phải ta đến cướp địa bàn Kim Thủy Vực của các ngươi, ta chỉ tiện đường đến xem, ừm, là đi ngang qua, chỉ đi ngang.

Bạch Phiêu Phiêu hấp tấp bản năng giải thích, nàng nói xong cảm thấy thật mất mặt. Thế này rõ ràng nói cho mọi người Bạch Phiêu Phiêu sợ Trần Lạc. Nghĩ đến đây Bạch Phiêu Phiêu định nói vài câu vớt lại chút mặt mũi, nhưng không hiểu sao bị đôi mắt tĩnh lặng kia nhìn chằm chằm lời đến bên môi không thốt ra được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui