Thiên Vu

Lúc Trần Lạc rời khỏi Trung Ương học phủ không nói cho ai biết, thân nhẹ ra đi. Trần Lạc ít khi dùng truyền tống trận, đa phần là cưỡi ngựa đi dạo. Trên đường đi Trần Lạc nghe đồn Kim Thủy Vực thế này thế kia, nhưng hắn không ngờ nó thay đổi lớn như vậy. Đặc biệt là Trường Tín thành, so với hai năm trước như biến thành chỗ hoàn toàn khác. Nếu không phải cửa thành khắc ba chữ Trường Tín thành thì Trần Lạc nghi ngờ có phải đi nhầm thành thị không?

Tính ngày Trần Lạc rời khỏi Trường Tín thành cũng gần hai năm, Trường Tín thành thay đổi quá lớn. Lúc trước con đường này tuy là khu buôn bán kinh doanh nhưng giữa trưa ít khi thấy người, giờ người qua lại như phiên chợ.

Trần Lạc cảm thán rằng:

- Biến đổi lớn thật.

Trần Lạc vừa cảm thán vừa thổn thức thời gian trôi qua quá nhanh, chưa thấy gì đã qua hai năm. Không biết Đồ lão đầu nhi, Vương Khắc lão sư ra sao. Còn có Úy Thiên Long, đám huynh đệ Tiểu Kim Câu học viện, hai năm nay bọn họ có khẻo không?

Trần Lạc là cô nhi, từ nhỏ rất chú trọng và trân trọng tình cảm. Đặc biệt là những người từng giúp đỡ Trần Lạc, hắn vĩnh viễn không quên.

Chợt vang thanh âm êm tai:

- Công tử?

Trần Lạc đưa mắt nhìn, có ba người cưỡi tọa kỵ đi tới, hai nam một nữ. Nữ mặc la quần áo xanh, xinh đẹp như hoa, nàng cưỡi con ngựa trắng. Hai thanh niên đi theo thiếu nữ mặt mày tuấn tú, mặc áo trắng, hoa văn huyền ảo trêu trên áo. Trần Lạc nhận ra trang sức này là chiến bào đệ tử của Trung Ương học phủ. Quả nhiên trước ngực hai người treo huy chương đệ tử Trung Ương học phủ, hai thanh niên nhìn bộ dạng là biết không giàu cũng sang. Đặc biệt thanh niên cưỡi một con độc giác thú, người kia cưỡi con voi uy mãnh. Hai thứ này xem như Tiết Thường Uyển quý báu, người bình thường không thể có được.

Trần Lạc cười cười, không ngờ gặp học đệ Trung Ương học phủ trong đây. Trần Lạc liếc mắt một cái rồi đi tiếp, ai ngờ thiếu nữ lại kêu lên công tử.

A?

Không lẽ kêu mình?


công tử là một loại tôn xưng, huống chi trên thế giới này này sẽ không ai kêu Trần Lạc là công tử, cộng với hắn không quen thiếu nữ.

Chắc nhận sai người.

Trần Lạc nhún vai, đá ngựa định đi thì thiếu nữ lại kêu lên, giục ngựa chạy nhanh đến, cảm xúc hết sức kích động.

- Công tử, là ta đây, công tử không nhận ra ta sao?

Trần Lạc ù ù cạc cạc. Trần Lạc tự tin trí nhớ của mình không tệ, hắn thật sự không quen thiếu nữ trước mắt.

- Tiểu muội muội nhận sai người sao?

- Công tử, là ta, ta là Tiểu Ly!

Cảm xúc thiếu nữ kích động nhảy xuống ngựa bước tới gần, đôi mắt phứ tạp nhìn Trần Lạc.

Tiểu Ly?

Trần Lạc ngẫm nghĩ thấy quen tai, giây lát sau nhớ trước khi đến Trung Ương học phủ từng tu luyện trong Thiên Khải trang viên, có thị nữ chăm sóc hắn hình như tên Tiểu Ly, không lẽ là nàng?

- Nàng là thị nữ Tiểu Ly trong Thiên Khải trang viên?

- Công tử còn... Còn nhớ Tiểu Ly?

Tiểu Ly mừng hết sức, hốc mắt đỏ rơi lệ.

- Thật sự là nàng? Hai năm không gặp đã lớn như vậy.

Trần Lạc nhớ hai năm trước Tiểu Ly là tiểu nha đầu mười lăm, sáu tuổi, bây giờ trưởng thành mỹ nữ duyên dáng. Đúng là nữ nhân mau trưởng thành, càng thay đổi càng đẹp.

Hai thanh niên phía đối diện đi tới nhìn Trần Lạc chằm chằm, hỏi Tiểu Ly:

- Tiểu Ly, hắn là bằng hữu của nàng sao?

- Trương Hoài, Tạ Bằng, các ngươi đi trước đi, ta có nhiều chuyện muốn nói với công tử.

Tiểu Ly lau nước mắt vương trên khóe mi, hỏi:

- Công tử trở về khi nào? Sao ta không nghe chút tin tức gì?


Trần Lạc mở miệng nói:

- Cái này...

Thanh niên cưỡi voi trắng bên trái nhảy xuống, nói:

- Bằng hữu, xin chào, ta tên Trương Hoài, là đệ tử tứ giai Tây viện Trung Ương học phủ, đoàn viên Thiên Cương Vinh Diệu đoàn.

- Ta tên Tạ Bằng, là đệ tử tứ giai trận tháp Trung Ương học phủ, đoàn viên Thiên Cương Vinh Diệu đoàn.

Trương Hoài, Tạ Bằng tự giới thiệu, giọng điệu lạnh nhạt nhưng biểu thị sự kiêu ngạo. Trần Lạc gật đầu xem như chào hỏi.

Tiểu Ly nói:

- Công tử muốn đi đâu? Ta đưa công tử đi.

Có vẻ Tiểu Ly không muốn cho Trương Hoài, Tạ Bằng đi theo, qua lao chào rồi nhảy lên ngựa, dắt dây cương con ngựa của Trần Lạc lao nhanh đi.

Trương Hoài, Tạ Bằng đứng ngây tại chỗ, không biết làm sao. Hai người quen Tiểu Ly đã một năm, cùng là người Kim Thủy Vực, thi đậu Trung Ương học phủ chung một năm nên hiểu biết nàng khá nhiều. Trong ấn tượng của Trương Hoài, Tạ Bằng Tiểu Ly không chỉ có tư chất thông minh còn khắc khổ, cố gắng, tấm lòng lương thiện. Tiểu Ly nhập học mới mấy tháng được được nhiều tiếng khen, ngày càng nhiều người theo đuổi nhưng nàng chưa từng quan tâm. Dù là nam nhân ưu tú đến mấy Tiểu Ly cũng không nhìn cái nào. Trương Hoài, Tạ Bằng ngẫu nhiên biết Tiểu Ly vào Trường Tín thành mua chút tài nguyên Trần Lạc nên mặt dày mày dạn đi theo, không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Tên đó là ai? Tại sao Tiểu Ly thấy hắn thì kích động đến mức rơi nước mắt?

Còn gọi hắn là công tử?

Tiểu Ly là ai? Một trong thiên kiêu học viên mới lần này của Trung Ương học phủ, ấn ký thức tỉnh giả. Gác mấy chuyện đó qua một bên, thân phận khác của Tiểu Ly càng tuyệt hơn, là tôn nữ nuôi của dại hội trưởng phân hội Thiên Khải thương hội Kim Thủy Vực kiêm đại chấp sự Thiên Khải các Lâm lão, nếu ai được lọt vào mắt xanh Tiểu Ly thi cả đời sẽ hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận.

Vừa là thiên kiêu của Trung Ương học phủ vừa có bối cảnh siêu phàm.


Loại người gì xứng Tiểu Ly kêu một tiếng công tử?

Trương Hoài, Tạ Bằng nghĩ nát óc cũng không ra.

- A! Thật là lạ, không biết tên đó từ đâu cui ra, sao Tiểu Ly đối với hắn...

- Trông tên kia như ma ốm, ta chống mắt xem hắn có thân phận gì. Đi, chúng ta đi xem.

Trần Lạc, Tiểu Ly cùng nhau đi đường, trò chuyện. Trong lúc nói chuyện Trần Lạc biết năm trước Tiểu Ly thi đậu Trung Ương học phủ, thành tích rất ưu tú. Trần Lạc hơi ngạc nhiên, hỏi thăm thì Tiểu Ly nói là tuy trước kia nàng làm thị nữ trong Thiên Khải trang viên nhưng luôn cố gắng tu luyện, sau này Lâm lão thấy nàng ngoan ngoãn thì nhận làm tôn nữ nuôi, Úy Thiên Long nâng đỡ nàng khá nhiều.

- Nếu không có có gia gia nuôi ủng hộ, Úy thúc thúc giúp đỡ thì Tiểu Ly có sống được không là cả một vấn đề chứ đừng nói là vào Trung Ương học phủ. Trước kia ta không dám nghĩ đến những điều này.

Trần Lạc biết thân thế Tiểu Ly thê thảm, gặp được người tốt như Lâm lão là tạo hóa của nàng.

- Sau này gia gia nuôi không cho ta làm thị nữ nữa mà đưa vào Tiểu Kim Câu học viện tu hành. Nhờ ơn lão sư của công tử, lão nhân gia dốc lòng chỉ dạy giúp Tiểu Ly tăng vọt v.

- Lão sư của ta? Ý ngươi nói là Vương Khắc lão sư? Bây giờ lão sư dạy học trong Tiểu Kim Câu học viện?

Tiểu Ly gật mạnh đầu nói:

- Công tử, chuyện là vầy, sau khi công tử vào Trung Ương học phủ thì Vương Khắc lão sư rời khỏi Tiểu La Thiên học viện. Ha ha, khi đó Đồ viện trưởng củ chúng ta vì mời Vương Khắc lão sư đến Tiểu Kim Câu học viện bỏ ra nhiều công sức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui