Lãnh Thiên Thần không biết, Lạc Anh không cho gã thời gian suy nghĩ.
- Nhãi ranh, chút thực lực như ngươi mà mơ đánh với hắn?
Lạc Anh giơ tay chỉ trán Lãnh Thiên Thần làm đầu gã không ngừng bật ra sau, gã thụt lùi hai bước.
- Còn muốn bắt chước hắn đấu thiên kiêu? Ngươi đấu một người cho ta xem?
Lạc Anh lại chỉ trán Lãnh Thiên Thần, gã chịu bị đánh, không có cả năng lực đón đỡ.
- Ngươi đấu không lại ta còn mơ đấu với các thiên kiêu trong học phủ? Một mình hắn khiêu chiếnd hai mươi bốn thiên kiêu mười quý Trung Ương học phủ, ngươi làm được sao? Ngươi không thể!
- Hắn có thể búng tay phá hủy bát phương đại trận, ngươi làm được không?
- Hắn một bước một mở, ba bước mở mười đế vương luân, ngươi làm được không?
- Hắn chấp âm dương, chưởng ngũ hành, thành tựu thiên nhiên thất thải chi thân, ngươi làm được không?
- Hắn có thể đánh trăm đại nhân vật học phủ chạy trói chết, ngươi làm được không?
- Các loại lực lượng của hắn phát ra chấn Thất Tinh Tiểu linh giới thủng lỗ chỗ, mười vạn người kinh khủng chạy tứ tán, ngươi làm được không?
- Hắn có thể một tay che trời chống pháp tắc thất tinh, ngươi làm được không?
- Hắn độ thiên nhiên, nghịch thiên, toàn thể chấn kinh, ngươi làm được không?
Lạc Anh nói một câu là chỉ trán Lãnh Thiên Thần một cái, chỉ hơn mười cái trán gã hõm vào.
- Nhãi ranh chưa mọc đủ lông như ngươi mà mơ khiêu chiến hắn?
Lạc Anh lại chỉ trán Lãnh Thiên Thần, khinh thường nói:
- Lớn giọng nói nhảm bắt chước hắn đấu thiên kiêu? Đấu đại nhân vật? Đấu pháp tắc? Đấu tự nhiên? Đấu với trời?
Lạc Anh lại vươn tay nhưng không chỉ trán Lãnh Thiên Thần mà nâng cằm gã lên.
- Bạn nhỏ, nói cho tỷ tỷ nghe, ngươi dựa vào cái gì?
Lạc Anh đạp giày cao gót đỏ đứng đó, ba ngàn sợi tóc đỏ uốn lọn bay lên, áo khoác ngoài màu đỏ bay phần phật. Một tay Lạc Anh đút vào túi áo, một ngón tay nâng cằm Lãnh Thiên Thần. Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, khóe môi cười tà, đôi mắt hút hồn người đầy khinh thường, vô tận xem thường. Ngón tay Lạc Anh dùng sức tát Lãnh Thiên Thần té xuống đất. Thiếu niên lăn lông lốc, run cầm cập, mặt xanh mét, mắt trợn to nhưng không dám nói gì.
- Bạn nhỏ, sau này đánh bóng mắt lên, còn dám gây sự với hắn thì sau này tỷ tỷ gặp một lần đánh ngươi một lần.
Trong ấn tượng của mọi người Lạc Anh luôn đi kèm danh từ quyến rũ yêu diễm, chưa ai thấy nàng bá khí, mạnh mẽ vang dội không tha nghi ngờ, phong độ nữ vương.
Lạc Anh xoay người nhìn Trần Lạc đứng trước cửa trận pháp viện, mắt lóe tia phức tạp, khóe môi vẫn treo nụ cười nhưng không còn tà khí, bá khí mà là trêu chọc.
- Trần phú ông, ngươi giỏi, cho tỷ tỷ mở mắt.
Hai tay Lạc Anh đút vào túi áo, chậm rãi bước đến. Phượng hoàng lửa to lớn xoay quanh người Lạc Anh bay vọt lên trời mang theo cầu vồng lửa, tiếng phượng hót lảnh lót sau đó biến mất.
- Nửa năm trước ngụy trang thành Thiên Vương Lão Tử phi lễ với tỷ tỷ, trong thí luyện mạo hiểm trước mặt công chúng cường hôn tỷ tỷ. Tiếp đó ngươi hôn mê nửa năm, vừa tỉnh lại không được mấy ngày đã dụ dỗ mỹ nữ Trung Ương trận tháp. Ngươi giỏi thật, phong lưu ghê. Tỷ tỷ luôn cho rằng ngươi là loại hũ nút, bây giờ nghĩ lại sai mười mươi. Ngươi mà hũ nút gì, là loại dâm rõ ra mặt, dâm rành rành như mặt trời chiếu rọi đất đai, dâm làm tỷ tỷ không thể nhìn thẳng. Bây giờ tỷ tỷ cũng muốn tôn ngươi một tiếng Lạc gia.
Trần Lạc khoanh tay đứng, biểu tình phức tạp, có thắc mắc, bất đắc dĩ, áy náy. Khiến Trần Lạc thắc mắc là không ngờ nửa năm không gặp thực lực của Lạc Anh trở nên cường đại như vậy. Người khác không nhìn ra nhưng Trần Lạc biết vừa rồi Lạc Anh phát ra phượng hoàng chỉ là lực lượng nàng diễn hóa từ huyết mạch. Mới là lực lượng diễn hóa đã cường đại như vậy, bây giờ chân thân phượng hoàng của Lạc Anh cường đại khủng bố đến đâu?
Khiến Trần Lạc bất đắc dĩ là sau nửa năm Lạc Anh trưởng thành hơn nhiều, không đơn thuần là quyến rũ, trong quyến rũ thêm khí chất bá khí, nữ vường, càng độc miệng hơn.
Làm Trần Lạc thấy áy náy là cách Lạc Anh ăn mặc hôm nay khiến hắn nhớ tới khi cùng nàng xuyên việt thời không rơi vào thế giới xa lạ kia. Từng đoạn quá khứ sống trong đó ùa về trong Trần Lạc.
Trần Lạc cho rằng mình có thể buông xuống nhưng bây giờ mới hiểu là không thể. Sâu trong lòng Trần Lạc thấy nợ Lạc Anh, nợ tình cảm từng điên cuồng.
Trần Lạc không trả lời.
Hạ Mạt đứng ra giải thích rằng:
- Tiểu Anh, sự việc không như ngươi nghĩ, ta và Trần Lạc không có gì. Hắn mới lành vết thương, học phủ sắp xếp ta trông nom hắn mấy ngày, ngươi dừng hiểu lầm.
Trần Lạc mỉm cười nói:
- Mạt Mạt tỷ, ta chỉ đùa chút, căng thẳng quá vậy? Ta không tin hắn chẳng lẽ không tin ngươi sao?
Tuy Lạc Anh và Hạ Mạt không tính là tỷ muội thân nhưng xem như bằng hữu, vì bọn họ là thành viên của Kiếm và Hoa Hồng Vinh Diệu đoàn, từng hợp tác rất nhiều lần, quen mặt.
- Tiểu Anh vẫn như cũ.
Hạ Mạt luôn cười điềm tĩnh nói:
- Nhưng hôm nay ngươi ăn mặc thế này...
- Phong tình dị vực, đẹp không?
- A! Rất hợp với ngươi.
Tuy Hạ Mạt không rõ thời trang kiểu Lạc Anh nhưng nàng công nhận nó hợp với Lạc Anh.
Lạc Anh bước tới gần, nhìn Trần Lạc từ trên xuống dưới, vòng ra sau lưng hắn, tay đặt trên vai hắn.
Lạc Anh thò đầu nói nhỏ vào tai Trần Lạc:
- Trần phú ông, sao thấy tỷ tỷ mà không chào? Nửa năm qua tỷ tỷ nhớ ngươi từng giây từng phút.
Động tác của Lạc Anh rất thân thiết, dùng từ mập mờ khiến người suy nghĩ miên man.
Thấy Trần Lạc vẫn im lặng, Lạc Anh cười nói với Hạ Mạt:
- Mạt Mạt tỷ, ta mượn nam nhân của ngươi một chút chắc không sao?
Hạ Mạt muốn giải thích:
- Tiểu Anh, ta đã nói là ta với Trần Lạc không...
Lạc Anh cười toe nói:
- Chỉ đùa chơi một chút. Mạt Mạt tỷ, ta tìm Trần Lạc có chút việc riêng, đi trước, hôm nào trò chuyện sau.
Lạc Anh nói xong không cần biết Trần Lạc có đồng ý hoặc không, nàng kéo tay hắn rời đi.
Trung Ương học phủ, Hoa Khai Bất Bại trang viên.
Trần Lạc ngồi trên ghế lột da trái hạch nhai. Lạc Anh khoanh tay đứng, ánh mắt độc ác trừng Trần Lạc như điều tra tội phạm. Trần Lạc bị Lạc Anh nhìn rợn người, hắn giương mắt ngó nàng.
Trần Lạc cười hỏi:
- Nửa năm không gặp nàng đổi phong cách khi nào? Lấy đâu ra áo liền quần?
Trần Lạc khâm phục Lạc Anh, có thể kiếm ra áo liền quần trong thế giới không phải chuyện dễ dàng.
Uốn tóc, khuyên tai lớn, áo khoác mỏng rộng, quần da xẻ, giày cao gót đỏ rực, Trần Lạc như trở về thế giới kia. Trần Lạc nhớ rõ ở thế giới đó vào mùa xuân Lạc Anh hay mặc kiểu đơn giản mà khí thế, có phong độ ngự tỷ.
Lạc Anh không đáp, chỉ nhìn Trần Lạc chằm chằm.
Một lúc lâu sau Lạc Anh lên tiếng:
- Trần phú ông, ngươi không có lời gì muốn khai sao?
Trần Lạc không hiểu ra sao:
- Khai cái gì?
- Khai cái gì?
Lạc Anh giơ đùi đẹp đạp bàn đá, giày đỏ sáng lấp lánh. Lạc Anh vươn người tới trước, mùi thơm xộc vào mũi Trần Lạc. Lạc Anh nghiêng đầu, lọn tóc dài trượt xuống.
Lạc Anh nói:
- Lúc trước ngươi sàm sỡ ta, sau đó cường hôn ta trước mặt mười vạn người, chẳng lẽ định giả lơ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...