Ma thú khác hoặc là quá mạnh hoặc thành bầy, cho nên Ngưu Manh chọn Hỏa Vân thú là kết quả đắn đo suy nghĩ thật lâu. Ngưu Manh nói rất nhiều về cách săn bắt Hỏa Vân thú, gã hiểu biết khá nhiều, thói quen, đặc điểm, nhược điểm của ma thú nào gã cũng biết.
Nếu không phải Trần Lạc biết Ngưu Manh là học đồ của Tiểu Kim Câu học viện còn tưởng là một vinh diệu giả có kinh nghiệm mạo hiểm phong phú. Đường đi khá xa, Trần Lạc, Ngưu Manh nhàn nhã trò chuyện, qua đó hắn mới biết từ nhỏ gã đã theo phụ thân đi săn bắt trong Tiểu Linh giới.
- Lão Ngưu, phụ thân của ngươi là một vị vinh diệu giả rất mạnh đúng không?
- Phụ thân của ta?
Ngưu Manh lắc đầu, nói:
- Trước kia phụ thân của ta là đồ tể trong thôn, sau này một Vinh Diệu đoàn thấy tay nghề của phụ thân không tệ nên chiêu vào làm xâm lược tùy tùng.
Xâm lược tùy tùng là nhân viên hậu cần của Vinh Diệu đoàn, thường khi các vinh diệu giả giết ma thú sẽ do xâm lược tùy tùng làm thịt, xẻ những gì đáng giá trên người ma thú xuống.
Trong Tùng Lâm Tiểu Linh Giới không chỉ có ma thú còn có rất nhiều dã thú động vật, cái gì chó hoang, sói hoang, lợn rừng đều có. Tuy đám thú vật này không quá mạnh nhưng gặp một bầy thì phải đi đường vòng. Tùng Lâm Tiểu Linh Giới không có đường lớn, xe ngựa gây tiếng động ầm ĩ nên Trần Lạc, Ngưu Manh đi bộ vào, trên đường gặp mấy con thú hoang sẽ tiện tay xử lý.
Đến lúc hoàng hôn, bầu trời tối sầm. Trần Lạc hơi mù đường, trong Tùng Lâm Tiểu Linh Giới toàn là cây cối, hắn không không biết đây là nơi nào. Trần Lạc nhìn bốn phía, may mắn xung quanh chỉ có hai người bọn họ.
- Chúng ta tạm nghỉ tại đây giây lát, đi lâu như vậy cũng đói, ăn miếng lương khô.
Ngưu Manh mở bao đồ lấy lương khô ra đưa một miếng cho Trần Lạc. Ngưu Manh, Trần Lạc đang ăn chợt cảm giá có điều lạ. Phía bắc nổi gió to, thổi cỏ dại bay xột xoạt, sau đó là tiếng chạy lịch bịch. Đang lúc Trần Lạc, Ngưu Manh lấy làm lạ thì một con vật cao khoảng một thước chạy ra khỏi bụi cỏ. Mỏ nhọn, răng nanh, là lợn rừng, hai, ba mươi con lợn rừng khác chui ra theo.
Trần Lạc, Ngưu Manh đồng thanh kêu lên:
- Lên cây!
Ngưu Manh cao nên bấu vào thân cây nhảy lên chạc cây ngay, Trần Lạc tu luyện Tàn Ảnh Tam Động, thân phát nhanh nhẹn nhún chân một cái lên trên cây.
Dường như hai, ba mươi con lợn rừng không có ý định công kích Trần Lạc, Ngưu Manh, chúng tiếp tục xông lên. Trần Lạc định nói chuyện chợt cảm giác có hơi nóng cháy ập vào mặt, một đoàn lửa như sóng thần ập đến.
Lửa cháy hừng hực ập vào mặt như mãnh thú biển lửa muốn cắn nuốt tất cả. Trần Lạc nhanh nhẹn đạp thân cây mượn sức nhảy ra ngoài. Ngưu Manh không may mắn như vậy, gã cao to, không tu luyện thânp háp gì, khi lửa ập đến gã kéo thân cây đu ra ngoài nhưng quá muộn. Ngưu Manh bay tới giữa không trung đã bị lửa ôm.
Ngưu Manh té xuống đất lăn qua lộn lại, khi gã đứng dậy y phục bị đốt thủng mấy lỗ, tóc bị đốt trụi nhiều, lông mày vàng.
Trần Lạc nhìn Ngưu Manh, cười hỏi:
- Có sao không?
Ngưu Manh túm tóc giật một nắm tóc khét xuống, lắc đầu ý bảo mình không sao.
Bùm!
Một con vật như mãnh hổ vọt tới trước mặt Trần Lạc, Ngưu Manh. Con vật cao năm thước, giống cọp, lông đỏ rực, mắt như hai quả cầu lửa trừng Trần Lạc, Ngưu Manh, nhe răng gầm rống.
Hỏa Vân thú!
Ngưu Manh cảnh báo hét to:
- Cẩn thận!
Ngưu Manh rút cây thương sắt treo sau lưng ra đặt bên cạnh. Theo chiến thuật lúc trước hai người đặt ra, Ngưu Manh phụ trách hấp dẫn Hỏa Vân thú chú ý, Trần Lạc thì thừa dịp tập kích. Nhưng qua chuyện vừa rồi, Trần Lạc nhìn lại Ngưu Manh chật vật buồn cười.
Trần Lạc đề nghị:
- Tốc độ của ta nhanh hơn ngươi, để ta dụ nó.
- Ngươi hãy cẩn thận!
Ngưu Manh tự biết tốc độ của mình không nhanh, gã vận chuyển linh lực bảy mạch, siết chặt thương sắt chuẩn bị sẵn sàng.
Trần Lạc nhìn Hỏa Vân thú chằm chằm, biểu tình không chút sợ hãi. Đúng vậy, lúc trước Trần Lạc tùy tay bày trận pháp ngược giết Hỏa Vân thú dễ như chơi, chỉ cần hắn muốn thì bày thêm vài cạm bẫy trận pháp, hôm sau sẽ có xác Hỏa Vân thú nằm la liệt. Tuy bây giờ tinh thần lực của Trần Lạc yếu ớt không thể bày trận pháp nhưng dựa vào thực lực bản thân cũng không có gì đáng sợ.
Trần Lạc lạnh nhạt ra lệnh:
- Ta đi, ngươi theo sau.
Trần Lạc xahs đao đi trước hai bước, đôi chân co lại bỗng nhún một cái, cơ thể bay lên cao. Hỏa Vân thú gầm lên, há mồm phun ra lửa cháy. Vèo một tiếng Trần Lạc biến mất tại chỗ chỉ để lại một tàn ảnh, khi hắn xuất hiện thì vận chuyển linh lực sáu mạch trong cơ thể dồn vào đao to.
Keng một tiếng, đao chém vào trán Hỏa Vân thú nhưng như chém vào tường đồng vách sắt. Trán của Hỏa Vân thú chỉ đẻ lại một vệt dài đổ máu.
- Cứng bà cố!
Trần Lạc biết da thịt Hỏa Vân thú cứng như sắt nhưng không ngờ nó cứng đến vậy. Hỏa Vân thú tức giận quẫy đầu, há to mồm định táp. Trần Lạc vội vàng thụt lùi, bên kia thì Ngưu Manh quát to, hai tay vung, gậy sắt tỏa ánh sáng vàng như giao long trong tay gã.
- Phục Ma Côn!
Linh quyết trung phẩm hoàng cấp, Ngưu Manh tu luyện ộ linh quyết này đến giai đoạn đỉnh. Trong côn ẩn chứa ý phục ma. Bùm một tiếng, một gậy đập vào vai Hỏa Vân thú. Màng da nứt ra vết thương dài nửa thước, đánh Hỏa Vân thú té xuống đất.
Nhân lúc nó bệnh muốn mạng nó.
Quang Minh điện định huơ thương sắt tiếp thì Hỏa Vân thú bò dậy, há mồm phun lửa lớn. Ngưu Manh lăn lông lốc nhưng không thể may mắn thoát khỏi, người bốc cháy lửa. Bên kia, Trần Lạc giơ đao chém xuống đất nhảy vọt lên, nghiêng người tới trước, giơ tay. Trần Lạc vận chuyển linh lực sáu mạch thi triển Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đỉnh, linh lực cuồng bạo ngưng tụ thành đầu hổ chấn động khí lưu tứ tán, một đấm đánh vào trán Hỏa Vân thú.
Bùm!
Đầu Hỏa Vân thú bị đấm hõm vào hình dấu tay.
Cùng lúc đó Ngưu Manh lao lên, lại hơ thương sắt, một chiêu Phục Ma Côn đập mạnh vào người Hỏa Vân thú. Hỏa Vân thú rú lên, nó nằm sấp dưới đất há mồm định phun lửa. Trần Lạc sải bước vọt tới, liên tục di động mang theo hai tàn ảnh. Trần Lạc giơ tay lên, Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đỉnh và hai tàn ảnh cùng hắn chồng vào nhau, ba Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đỉnh đập xuống đầu Hỏa Vân thú.
Không khí bạo tạc, khí lưu tán loạn!
Bùm!
Hỏa Vân thú bị Trần Lạc đấm lún xuống hố, tứ chi quơ quào. Ngưu Manh lại cho một thương, Hỏa Vân thú cứng người.
Ngưu Manh phát hiện đánh vật lộn kiểu này rất kích thích nhưng rất mệt. Nếu là trận pháp, vung tay ném vài phù ấn là đùa Hỏa Vân thú xoay quanh như gà con.
Trần Lạc nhìn Hỏa Vân thú nằm im, không quá chắc chắn hỏi:
- Đã chết?
- Tắt hơi thì có lẽ chết thật, nhưng chờ thêm chút đi, có một số Hỏa Vân thú biét giả chết.
So với Trần Lạc thì Ngưu Manh cực kỳ chật vật, quần áo rách cả chục lỗ, tóc cháy vàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...