- Không thể nào! Nếu chỉ vì chuyện này thì nha đùa đó sẽ không châm biếm ngươi như vậy, chắc chắn ngươi làm chuyện gì khiến nàng xấu hổ, ghi hận.
Úy Thiên Long ra vẻ chắc chắn nói:
- Ngươi có biết tại sao ta khẳng định như vậy không? Bởi vì nha đầu rất giống mẫu thân của nàng, đặc biệt là bộ dạng châm biếm người vừa rồi giống y như đúc. Ngươi không biết mẫu thân của nàng rất độc miệng, lúc trong học phủ nàng ta làm một lão sư mất hết danh dự suýt tự sát.
- Khoa trương dữ vậy?
- Nếu ngươi không tin thì khi nào vào Trung Ương học phủ cứ tìm một người hỏi đi.
Úy Thiên Long ngồi xuống, giọng điệu người từng trải nói:
- Ta nói này tiểu Lạc, sau này đừng trêu vào nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp. Bụng dạ của bọn họ rất nhỏ, chút chuyện vỏ tỏi có lẽ ngươi quên nhưng nàng nhớ kỹ, chờ khi có cơ hội nhất định sẽ trả thù ngươi.
Trần Lạc gật mạnh đầu, trải qua việc này hắn thề về sau sẽ không trêu vào nữ nhân nữa, quá độc.
Úy Thiên Long sờ cằm phỏng đoán:
- Hình như nha đầu nhà lão Tiết để ý ngươi.
- Để ý con khỉ, lão Úy, từ khi nào ngươi thành tình thánh?
- Đừng xen mồm, ta cũng nghĩ cho ngươi. Vốn nha đầu này để ý ngươi là chuyện tốt, muốn mặt có mặt, lại là huyết mạch thiên sứ. Nhưng nghĩ đến lão Tiết là ta bắt đầu lo cho ngươi. Ngươi không biết đâu, đừng thyá bên ngoài lão Tiết uy phong bát diện, là chủ một vực nhưng về nhà là thê nô. Ta thật sự không nhẫn tâm nhìn ngươi nối gót theo lão Tiết.
- Thôi đi, sao ta có thể giống lão Tiết được.
Úy Thiên Long, Trần Lạc trêu đùa, nói chuyện với nhau, đề tài liên quan đến nữ nhân. Trần Lạc không có kinh nghiệm gì về điều này, Úy Thiên Long thì lọc lõi tình trường, rất hiểu nữ nhân. Úy Thiên Long dùng Tiết Thường Uyển làm ví dụ dạy dỗ Trần Lạc nên ứng đối như thế nào. Úy Thiên Long phân tích Tiết Thường Uyển là điển hình thiên chi kiêu nữ, từ nhỏ không lo áo cơm, thiên phú kinh người, đã định được chú ý trong bạn cùng lứa, người người ngước nhìn, không thể chạm vào. Có lẽ Tiết Thường Uyển không kiêu ngạo nhưng trong lòng có niềm kiêu hãy, lòng tự tôn, cực kỳ tự tin. Nàng không cho phép ai giẫm lên tự tôn, đả kích tự tin của nàng. Nếu ngươi làm điều đó thì nàng sẽ gậy ông đập lưng ông, lấy lại tự tôn, tự tin cho mình.
Nếu Trần Lạc hiểu rõ về Tiết Thường Uyển chắc chắn sẽ phục Úy Thiên Long sát đất, bởi vì gã phân tích tính cách của nàng không chính xác trăm phần trăm nhưng cũng gần hoàn toàn.
Trong lòng Tiết Thường Uyển kiêu hãnh, lúc trước Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp mai mối hai người, trước tiên Trần Lạc từ chối rồi rơi vào hợp hoan trận. Tiết Thường Uyển chủ động yêu thương nhung nhớ nhưng bị Trần Lạc từ chối, đây là giẫm lên lòng kiêu ngạo, tự tôn của nàng nên Tiết Thường Uyển hận hắn thấu xương. Tiết Thường Uyển luôn muốn tìm cơ hội dạy Trần Lạc một bài học, tiếc rằng chờ mãi không thấy. May mắn Tiết Thường Uyển nhờ chuyện Bảo Lam Thử nắm bắt cơ hội châm biếm Trần Lạc một trận, trút ra oán hận ứ đọng trong lòng nàng.
* * *
- Cái tên đáng chết, trộm Bảo Lam Thử của ta mà chết không thừa nhận, che giấu lâu như vậy. Đáng ghét hơn là ta đau buồn vì hắn thời gian dài nhưng tên kia cả ngày uống rượu với người, buồn cười, sao trên dời có tên khốn kiếp vô sỉ vô tâm đến như vậy?
Tiết Thường Uyển nhớ đến bộ dạng lúng túng vừa rồi của Trần Lạc thì hớn hở ra mặt, bầu trời sáng sủa hơn nhiều, thế giới trở nên tuyệt đẹp, cảm giác này rất tuyệt vời. Mấy ngày tiếp theo tâm tình Tiết Thường Uyển rất tốt, khiến nàng vui hơn là Lạc Anh đến chơi. Khi Lạc Anh thấy Trần Lạc rất là tò mò, nàng nhớ sau khi thí luyện xong Tiết Thường Uyển ủ rũ, buồn rầu sao mới mấy ngày nàng trở nên vui vẻ như vậy? Lạc Anh hỏi lý do, Tiết Thường Uyển cười bảo bí mật.
- Lạc Anh, lần này ngươi đến Kim Thủy Vực vì chuyện gì?
- Vốn là muốn cùng nha đầu ngươi giải sâu, không ngờ tâm tình của ngươi còn vui hơn ta, hỏi nguyên nhân ngươi không nói. Rồi rồi rồi, ta không hỏi, biết là riêng tư của ngươi. Vậy đi, ngày mai ngươi cùng ta đi tiểu tùng lâm xem ma thú triều bái thì ta sẽ tha cho ngươi.
- Ma thú triều bái đến lúc này đã là giai đoạn cuối cùng, tế đàn triều bái cũng xuất hiện. Trong sách ghi chép tình cảnh đó cực kỳ đồ sộ, ta cũng muốn xem.
Ma thú triều bái là thịnh huống hiếm có. Khi ma thú triều bái có đủ các loại ma thú hiếm hoi xuất hiện. Ma thú có giá trên trời hiếm như Bảo Lam Thử thường chỉ bị bắt vào lúc này, nếu có được một ít ma đan từ ma thú biến dị thì giàu to. Dù xui xẻo không được gì nhưng chính mắt thấy tình cảnh bầy ma thú triều bái cũng đã mắt.
Đương nhiên ma thú triều bái cũng là lúc nguy hiểm nhất, nên tất cả Vinh Diệu đoàn trong Kim Thủy Vực đều hành động. Các Vinh Diệu đoàn ai nấy võ trang đầy đủ, mặc áo bảo, tay cầm bảo khí. Lạc Anh, Tiết Thường Uyển cũng mặc giáp đày đủ. Chuyến đi này nguy hiểm tầng tầng, không thể khinh thường. Lạc Anh cởi ra áo ngực, váy dài quyến rũ mặc áo đỏ rực, trên áo điẻm xuyết trận tượng như hoa văn, rất đẹp.
Khuôn mặt cực kỳ yêu diễm, thân hình yêu kiều, sợi tóc đỏ rực, y phục màu đỏ. Lạc Anh như yêu tinh hút hồn người, nàng chỉ đứng đó đã làm người ta quên mất lối về.
Nếu Lạc Anh là yêu tinh diễm lệ làm mọi người si mê thì Tiết Thường Uyển chính là thiên sứ thần thánh, làm tất cả không dám nhìn thẳng. Phương thế giới này chỉ có Tiết Thường Uyển thần thánh, khí chất yên lặng đứng bên Lạc Anh mới không bị yêu diễm hút hồn của nàng che mất. Đổi lại nữ nhân khác thì đã lu mờ trong biển lửa yêu diễm của Lạc Anh.
- Lạc Anh, rốt cuộc chúng ta đứng đây đợi cái gì?
Tiết Thường Uyển không thích bị người xem, nàng cảm thấy đứng chung với Lạc Anh quá bắt mắt.
- Chờ biểu ca của ta.
Lạc Anh thói quen bị người xem từ nhỏ, không quan tâm nói:
- Ngươi không biết là biểu ca của ta nghe nói ta quen ngươi liền đòi theo ta đến gặp mặt ngươi. Vốn ngày hôm qua đã ước ẹn, nhưng cái tên kia cứ nói muốn đi tìm bằng hữu, tên là gì đó, cái người lúc trước đi chung với ngươi, Vũ...
- Vũ Hóa Phi sao?
- Đúng rồi, là Vũ Hóa Phi!
- Từ khi thí luyện xong ta chưa thấy hắn.
Chuyện Vũ Hóa Phi bị người đánh gục trong thí luyện đã đồn khắp nơi, Tiết Thường Uyển cũng có nghe thấy nhưng không biết là ai làm.
- A! Bọn họ đến rồi.
Hai nữ nhân từ xa đi tới. Thiếu niên tuấn tu như phiên phiên công tử chính là Vũ Hóa Phi, nhưng gã thiếu phần sáng sủa mọi khi, tăng phần âm trầm. Một thanh niên cao gầy đi bên cạnh Vũ Hóa Phi, khoảng mười tám, chín tuổi, mặt mày không đẹp trai nhưng đường nét rõ ràng, khí chất không tầm thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...