Trần Lạc phất tay quát:
- Cút về!
Bảo Lam Thử không nghe lời Trần Lạc, thấy Tiết Thường Uyển làm nó rất hưng phấn chạy nhanh tới.
Tiết Thường Uyển nhìn Bảo Lam Thử, trong mắt lóe tia mừng rỡ, kinh ngạc nói:
- Thối Thối!
Thối Thối?
Trần Lạc suy nghĩ, chợt nhớ hắn trộm Bảo Lam Thử từ tay Tiết Thường Uyển, lòng thầm giật mình, đầu óc vận chuyển nhanh.
Rất nhanh Trần Lạc làm bộ kinh ngạc chỉ vào Bảo Lam Thử, hét lên:
- Ủa? Bảo... Con chuột màu lam từ đâu ra?
Tiết Thường Uyển khom người nâng Bảo Lam Thử trong lòng bàn tay, yêu thương vuốt ve. Bảo Lam Thử như thấy người thân, líu ríu kêu.
- Lão Úy thật là, trang viên khỉ gió gì, sao có chuột trong này? Buồn cười!
Trần Lạc chắp tay sau lưng tức giận chửi Úy Thiên Long gian thương, cắt xén vật liệu, nhìn là biết không có trận pháp thủ hộ tốt nên mới để chuột chui vào.
Trần Lạc quát:
- Không được, ta phải tìm hắn lý luận, trả linh thạch lại, phải lấy lại linh thạch!
Trần Lạc chưa ra khỏi cửa rừng đá thì giọng Úy Thiên Long vang lên:
- Tiểu Lạc, mới rồi Thường Uyển tìm ngươi, các ngươi...
Úy Thiên Long đi vào sân, chưa biết đầu cua tai nheo đã bị Trần Lạc chửi xối xả.
- Lão Úy, Thiên Khải trang viên các ngươi một đêm có giá tiền không nhỏ tại sao ra con chuột thế này? Ngươi phải trả lại linh thạch cho ta, nếu không thì ta sẽ không bỏ qua!
Trần Lạc nháy mắt với Úy Thiên Long, bất đắc dĩ gã lộ biểu tình vô tội.
Úy Thiên Long ngơ ngác nói:
- Con chuột gì? Bậy bạ, làm sao trong trang viên có chuột được? Nguyên cái sân chỉ mình con Bảo Lam Thử ngươi nuôi, chuột đâu ra?
- Ta nuối Bảo Lam Thử bao giờ? Lão Úy, đừng nói nhảm!
Trần Lạc cố gắng giải thích nhưng thấy ánh mắt của Tiết Thường Uyển thì không nói nổi nữa. Giờ phút này, Tiết Thường Uyển vẫn im lặng, ánh mắt nhìn Trần Lạc như đang nói: Xạo, cứ tiếp tục xao, ngươi nói xọa tiếp đi.
Úy Thiên Long tai thính mắt tinh, tuy không biết giữa Trần Lạc và Tiết Thường Uyển xảy ra chuyện gì nhưng gã nhìn ra tình huống không ổn.
Úy Thiên Long bước ra cười to bảo:
- Thường Uyển, mới rồi ta đã dặn đầu bếp, giữa trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.
- Lão Úy, người ta còn có việc bận.
Bây giờ Trần Lạc hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, nghe Úy Thiên Long mời Tiết Thường Uyển ở lại ăn cơm thi vội ngăn cản. Úy Thiên Long không hiểu ra sao, nhìn hướng Tiết Thường Uyển định hỏi.
Tiết Thường Uyển lắc đầu, chớp mắt to ra vẻ mờ mịt hỏi:
- Ta có chuyện gì sao? Sao ta không biết?
Trần Lạc và Tiết Thường Uyển không quen nhau bao lâu, thậm chí không thể nói là quen biết, cùng lắm là vài lần hiểu lầm 'xinh đẹp', trong lòng Trần Lạc ấn tượng Tiết Thường Uyển là một thiếu nữ yên lặng, nhưng hôm nay hắn mới biết mình nhìn lầm, nàng không yên lặng chút nào. Khi ăn cơm Tiết Thường Uyển mỉa mai Trần Lạc mất hết mặt mũi, cách nàng châm biếm cực kỳ cao minh, không phải đang trào phúng mà là kể chuyện cho Úy Thiên Long nghe.
Nữ nhân trong câu chuyện lương thiện, xinh đẹp nuôi hai con vật, lỡ mất một con. Vì tìm kiếm đôi vật nuôi nữ nhân tìm tòi trong rừng rậm nguy hiểm lâu nửa năm, có mấy lần suýt bị ma thú ăn mất, khó khăn lắm mới tìm ra vật nuôi của mình. Lúc này nam chính lên sân khấu, so với nữ chính xinh đẹp, lương thiện thì nam chính là đồ âm hiểm, tồi tệ hại. Không biết nam chính dùng thủ đoạn nham hiểm gì giấu đi một con vật nuôi, còn ngụy trang mình là con dê bị thương. Nữ chính không biết nam chính trộm vật nuôi của mình, ngược lại lo lắng một mình nam chính ở trong rừng có gặp nguy hiểm không.
Khi nam nữ chính gặp mặt lần thứ hai là mạo hiểm trong hang động. Bọn họ phát hiện một linh tuyền, có mấy kẻ xấu ăn hiếp nam chính, bá chiếm linh tuyền. Nữ chính có đứng ra bảo vệ nam chính, giữ chính nghĩa, nhưng nam chính không nhận tình. Cuối cùng hai người nhảy vào trong linh tuyền. Nam chính lộ rõ bản tính tham lam, độc ác, nhanh tay cướp báu vật. Bọn họ cùng lúc phát hiện một cục đá phát sáng, nữ chính lo cục đá có nguy hiểm, định một mình đi qua lấy cục đá rồi hai người chia đều. Nhưng nam chính độc ác bụng dạ tiểu nhân đo lường quân tử, quên lúc trước nữ chính đứng ra bảo vệ hắn như thế nào, vì cướp cục đá mà vong ân phụ nghĩa định giết nữ chính. May mắn nữ chính lương thiện được ông trời phù hộ nên không bị thương.
Trong câu chuyện không biết nam chính dùng thủ đoạn hèn hạ gì thu mua người thân của nữ chính, tất cả người thân của nữ chính đều thích nam chính, muốn nữ chính gả cho nam chính. Nhưng nam chính quá độc ác, xấu xa, đáng giận, mục đích hắn làm như vậy chỉ để trêu đùa nữ chính.
Nữ chính rất lương thiện, nàng rất đau lòng. Nhưng khi nghe nam chính chết thì nữ chính lương thiện vẫn rất buồn, đến nỗi vì hắn mà mất trí nhớ. Tuy nhiên nam chính không chết, hắn sống rất tốt, mỗi ngày cùng người ta uống rượu vui cười, chỉ có nữ chính một người ngốc nghếch đau lòng.
- Úy thúc thúc nói xem nam chính có phải là kẻ vong ân phụ nghĩa tồi tệ vô sỉ không?
Úy Thiên Long hiên ngang lẫm liệt chửi nam chính:
- Đâu chỉ là vong ân phụ nghĩa, quá đáng ghét, cực kỳ xấu xa, sao thế giới có tên khốn kiếp như vậy?
Trần Lạc ngồi một bên khóe mắt co giật.
Tiết Thường Uyển liếc hướng Trần Lạc, biểu tình xinh đẹp nghiêm túc hỏi:
- Trần Lạc, ngươi thấy sao?
Trần Lạc nhíu mày, gãi đầu:
- Cái... Này... Thì...
Tiết Thường Uyển đơn thuần hỏi:
- Ngươi cảm thấy nam chính trong câu chuyện có tồi tệ không?
- Tồi tệ.
- Vô sỉ không?
- Có lẽ vô sỉ.
- Vong ân phụ nghĩa không?
- Có lẽ.
- Hắn là tên khốn kiếp đúng không?
- Đúng.
Tiết Thường Uyển nghiêng đầu, biểu tình cực kỳ nghiêm túc nói:
- Ta luôn không hiểu nổi, ngươi nói xem sao trên đời có kẻ tồi tệ vô sỉ như vậy, có thể cho ta biết đáp án được không?
Trần Lạc cười to bảo:
- Sao ta biết?
Để che giấu lúng túng, Trần Lạc giơ ly rượu lên nói:
- Nào nào, uống rượu đi.
Nhưng Trần Lạc mới bưng ly rượu lên Tiết Thường Uyển đã vươn tay ngăn lại, khẽ nói:
- Cho ta biết đáp án rồi ta uống với ngươi, được không?
Trần Lạc bị Tiết Thường Uyển trào phúng sắp bật khóc:
- Ta thật sự không biết.
- Nếu ngươi là nam chính thì có làm như hắn không?
- Ta là người thành thật nên nàng đừng hỏi.
Tiết Thường Uyển ra vẻ đã hiểu, nói:
- À, ra ngươi là người thành thật.
Không biết qua bao lâu rốt cuộc ăn cơm xong. Sau khi Tiết Thường Uyển đi, Trần Lạc thở phào nhẹ nhõm. Úy Thiên Long đứng bên cạnh vỗ vai, đưa khăn cho Trần Lạc.
Úy Thiên Long nói:
- Lau đi, trán ngươi đầy mồ hôi.
Trần Lạc lau mồ hôi trán, nhíu mày hỏi:
- Lão Úy có biết nàng đang nói về ta không?
- Ta không ngốc, làm sao không nghe ra được?
- Cha nó, ngươi biết còn chửi ta?
- Thì ta giả bộ ngu phối hợp nha đầu. Cũng lạ, nha đầu nhà lão Tiết bình thường không như vậy, rốt cuộc ngươi làm gì chọc nàng? Có vẻ nha đầu rất ghét ngươi.
- Ta chỉ tiện tay lấy một con Bảo Lam Thử của nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...