Mạc Khinh Sầu lạnh lùng nói:
- Ta nhất định sẽ giết ngươi.
- Có nhiều người muốn giết ta, thêm nàng không nhiều, thiếu nàng cũng không ít.
Trần Lạc luôn quan sát hố đen truyền tống trận trên đầu, bây giờ hắn bị nó bao phủ, muốn chạy cũng không được. Nếu có thể bày trận pháp là Trần Lạc sẽ dịch chuyển tức thời ngay, nhưng quan trọng là hắn không dám nhúc nhích. Nếu Trần Lạc rục rịch, lỡ Mạc Khinh Sầu kích phát truyền tống trận thì toi đời.
Trần Lạc trầm ngâm nói:
- Chúng ta cứ tiếp tục thế này không phải là cách. Hay ta rút về kim lôi vạn kiếp trận, nàng rút truyền tống trận về, chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không?
- Hôm nay ngươi phải chết!
Khuôn mặt lãnh diễm của Mạc Khinh Sầu không có biểu tình gì khác, nàng lạnh là tận bên trong, bẩm sinh đã ngăn cách với thế giới.
Trần Lạc cảm nhận được sát khí đậm đặc từ Mạc Khinh Sầu:
- Tại sao nàng muốn giết ta? Chẳng lẽ vì ta vô tình xâm nhập vào bí cảnh của sư phụ nàng? Yên tâm, ta bảo đảm sẽ không nói cho ai biết chuyện trong đây.
- Ngươi có từng nghe nói thiên thề hàn chi u, sương chi ai oán không?
Hàn chi u, sương chi ai oán?
Trần Lạc không biết, nhưng có nghe nói về thiên thề, là một loại ký khế ước với trời, sau khi ký kết phải cần nghiêm khắc giữ quy tắc, không biết quy tắc là gì.
- Hàn chi u, sương chi ai oán, quy tắc thứ nhất thiên thề là băng thanh ngọc khiết, ngươi đã nhìn cơ thể của ta, hoặc lấy ta làm thê tử, hoặc chết.
Trần Lạc giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Trần Lạc phản bác:
- Ta chỉ nhìn một cái, không làm gì nàng. Thân thể nàng vẫn băng thanh ngọc khiết, không làm trái quy tắc khế ước.
- Vậy nên hôm nay cho ngươi nhìn đủ.
Mạc Khinh Sầu dứt lời vải đen trên người nàng rơi xuống, thân hình yêu kiều lộ ra. Cơ thể như khuôn mặt Mạc Khinh Sầu, kiều diễm tràn ngập dụ hoặc, lạnh lùng tựa băng giá. Trần Lạc sợ hết hồn, không hiểu nổi hành động của Mạc Khinh Sầu.
Trần Lạc hét lên:
- Nàng đang tìm cái cớ cho mình, muốn làm gì?
- Ngươi nói không sai, ta đang tìm cớ cho mình, một cái cớ cùng ngươi đồng quy vu tận.
Nói xong hai tay Mạc Khinh Sầu siết chặt đặt trước ngực, nhắm mắt chờ đợi phán xét.
Trong phút chốc.
Vù vù vù vù vù!
Hố đen truyền tống trận bên trên tỏa ánh sáng chói mắt bao phủ Trần Lạc, cơ thể hắn mơ hồ.
Trần Lạc vừa kinh vừa giận hét to:
- Mụ đàn bà này chơi thật? Ta làm thịt ngươi trước!
Trần Lạc giơ tay chỉ, phù văn trên đầu ngón tay hắn nhấn vào cổ họng Mạc Khinh Sầu. Phù văn chớp lóe, ba mươi sáu kim lôi vạn kiếp trận xung quanh khởi động vang lên tiếng sét.
Khi cơ thể Trần Lạc thành các đốm sáng bị hút vào hố đen truyền tống trận thì ba mươi sáu kim lôi vạn kiếp trận cũng bắn ra các tia chớp vàng. Lúc này từ miệng giếng bắn ra luồng sáng trắng, ánh sáng như bóng người bảo vệ Mạc Khinh Sầu, chịu đựng ba mươi sáu tia chớp vàng đánh vào.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Sau khi ba mươi sáu tia chớp vàng nổ qua đi, bóng người màu trắng mơ hồ vặn vẹo tựa cơn gió tùy thời tan biến.
Mạc Khinh Sầu ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn.
Mạc Khinh Sầu nhỏ giọng nói:
- Sư phụ...
Bóng dáng suy yếu nói:
- Đồ nhi ngốc, sao ngươi có thể tùy tiện từ bỏ sự sống?
- Sư phụ... Sao sư phụ...
Mạc Khinh Sầu biết sư phụ đã chết nhưng còn sót một chút ý thức, nàng không ngờ sư phụ dùng ý thức cuối cùng bảo vệ nàng chịu ba mươi sáu tia chớp vàng. Thấy ý thức sư phụ mơ hồ vặn vẹo, Mạc Khinh Sầu biết sư phụ tùy thời biến mất. Mạc Khinh Sầu hé môi nhưng bị sư phụ đánh gãy.
Bóng người nói:
- Tiểu tử thật lợi hại, ba mươi sáu tia chớp vàng làm tàn thức của ta rách nát không chịu nổi. Sư phụ không có nhiều thời gian, ngươi đừng nói, hãy nghe ta nói.
- Ngươi chậm trễ thời gian quá nhiều trong này, mau về đi. Lát nữa ta sẽ khiến Thiên Ki Tiểu linh giới rơi vào hỗn loạn, tất cả truyền tống trận, huyền quang trận sẽ không ổn định, ngươi nhân cơ hội này mau chóng quay về tham gia thi đấu.
Bóng người màu trắng suy yếu bấm ngón tay, sáu trận pháp huyền diệu trong đại điện khởi động.
- Không! Không! Sư phụ, ý thức của người sẽ hoàn toàn biến mất, không!!!
Bóng người vốn đã vặn vẹo mơ hồ khi mở ra sáu trận pháp thì càng yếu ớt hơn, như khói nhẹ dần tán loạn.
Thanh âm ngắt quãng vang lên:
- Nhớ lời của vi sư, phải tìm... Tìm được...
- Nếu... Nếu gặp nguy hiểm thì... Tìm... Tìm Vô Vi Du Tử... Vô Vi là peh phái bọn họ, Du Tử là tên của bọn họ. Bọn họ... Thiếu chúng ta một nhân tình... Nhất định sẽ... Sẽ giúp ngươi...
- Tìm được... Phải tìm được... Rời... Rời khỏi đây...
Cuối cùng bóng người biến mất.
Mạc Khinh Sầu nhìn ý thức sư phụ biến mất trước mắt, nàng không khóc, nàng chưa từng khóc. Mạc Khinh Sầu chỉ nhìn, lạnh lùng nhìn, dù khóe mắt tràn ra một giọt lệ cũng bị kết băng.
Trần Lạc là một trận si. Khi xưa sư phụ Vân Du Tử lìa đời, Trần Lạc bắt đầu đạo trận khắp nơi, đặc biệt là những trận tháp nổi tiếng thế giới hầu như được ghé thăm hết. Trần Lạc chỉ muốn âm thầm đi vào lật xem những bút ký trận pháp, tuy hành động hơi hiểm nhưng lựa chọn của hắn là chính xác. Ít nhất khi gặp tình huống hiện tại Trần Lạc không ù ù cạc cạc, hắn có cách đối phó.
Trần Lạc không hiểu nhiều về hố đen, hắn biết đó là tồn tại siêu bí ẩn. Trong hố đen tràn ngập trứ thời gian loạn lưu, không gian loạn lưu, thậm chí là thời không loạn lưu.
Thời gian loạn lưu chớp mắt trôi qua trăm năm, ngàn năm, có một loại khả năng là thời gian ngừng chảy hoặc rất chậm, thậm chí đảo ngược.
Trong không gian loạn lưu không có gì, đúng vậy, hoàn toàn không có gì, không có cả thời gian, đơn thuần là không gian. Nếu rơi vào trong không gian loạn lưu thì chết cũng là điều xa vời.
Trong thời không loạn lưu tràn ngập thời gian, không gian thác loạn đan xen.
Truyền tống trận của Mạc Khinh Sầu đưa huyền quang trận đến một hố đen, nhưng bên trong hố đen có cái gì? Là thời gian loạn lưu hay là không gian loạn lưu, thời không loạn lưu? Trần Lạc không rõ ràng, nhưng hắn từng thấy một ghi chép nói đại diễn thời gian nghịch chuyển gia trì trận có thể ngăn cản thời gian loạn lưu trôi nhanh.
Lúc trước Trần Lạc có nghiên cứu về trận pháp này nhưng chưa từng gia cố, bởi vì tinh thần lực của hắn không đủ mạnh chống đỡ gia trì trận này. Với tinh thần lực hiện tại của Trần Lạc nếu muốn gia cố đại diễn thời gian nghịch chuyển trận cho mình thì chỉ có nước đốt cháy tinh thần lực.
Không ai muốn đốt tinh thần lực, vì mỗi một chút tinh thần lực là mình vât vả minh tưởng mới có. Một khi tinh thần lực bị đốt thì không hồi phục được, cần minh tưởng tích lũy theo năm tháng.
Dù đốt cháy cũng chỉ giữ được thời gian rất ngắn.
Làm sao đây?
Còn làm sao được, tốt hơn là chớp mắt chết già.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...