Thiên Vu

Chúa tể thiên nhiên Đường Nhược Nhiễm tính cách rất kỳ lạ, nàng luôn như vậy, chưa từng thay đổi. Đôi khi Đường Nhược Nhiễm như tiểu cô nương chưa trải sự đời,Có khi là nữ ma đầu giết người không chớp mắt, nhiều lúc là nữ vương không tha nghi ngờ.

Trường Hận lên tiếng:

- Hắn không lo lắng, không sợ hãi, không lo âu, hắn chỉ không muốn đánh với đám người này.

Đường Nhược Nhiễm cười nói:

- A? Không muốn đánh sao? Hình như tiểu tướng công không lương thiện như vậy đi? Tiểu tướng công còn lâu mới để ý đám người này chết sống, đặc biệt lúc này tâm tình của tiểu tướng công rất tệ. Ngươi cảm thấy tiểu tướng công sẽ để ý sự chết sống của mấy người này sao?

- Hắn không quan tâm.

Nữ Vu mở miệng nói:

- Nói mấy lời đó vì đây là nguyên tắc xử sự của hắn. Có lẽ hắn không phải người lương thiện nhưng không phải kẻ tà ác, hắn làm việc có nguyên tắc.

Đường Nhược Nhiễm tò mò hỏi:

- Nguyên tắc? Là gì?

Nữ Vu nhìn chằm chằm Trần Lạc trên Phục Hy Tứ Tượng đỉnh, khẽ nói:

- Khi một người phạm sai lầm hắn chưa bao giờ khuyên nhủ, càng không ngăn cản, chỉ cảnh cáo, vẻn vẹn có thế. Nghe hay không nghe là chuyện của ngươi, nghe cũng tốt, không nghe vào tia cũng vậy, hắn không quan tâm. Đây là nguyên tắc của hắn, trước kia là vậy, hiện tại vẫn thế, chưa từng thay đổi.

Nói xong câu đó mắt Nữ Vu tràn ngập đau khổ và hối hận về quá khứ. Nữ Oa luôn im lặng khi nghe mấy câu đó thì trong mắt cũng lộ ra cảm xúc phức tạp.


- Nguyên tắc của tiểu tướng công thật lạ, nhưng...

Đường Nhược Nhiễm nhún vai nói:

- Nhưng hình như đối phương không nghe theo cảnh cáo.

Trong sân.

Lão Nhân Vương tiến lên trước, leng keng nói:

- Lão hủ không biết tại sao hai vị lão gia tử thiên địa, Nữ Oa nương nương không xuất hiện, cũng không biết tai kiếp tận thế có xảy ra hay không.

- Nhưng có một điều lão hủ chắc chắn rằng khi ngươi chạm vào Phục Hy Tứ Tượng đỉnh thì nhân chi pháp tắc trở nên hỗn loạn, nguy ngập trùng trùng. Nếu nhân chi pháp tắc loạn ức vạn sinh linh trong vô tận hải sẽ gặp tai họa ngập đầu. Lão hủ là Nhân Vương thủ hộ nhân chi pháp tắc phải có trách nhiệm với ức vạn sinh linh.

- Trần Lạc, lão hủ một lần nữa khuyên ngươi lập tức rời khỏi Phục Hy Tứ Tượng đỉnh!

Trần Lạc vẫn đứng bên trên Phục Hy Tứ Tượng đỉnh, thử phá lực lượng bao phủ Phục Hy Tứ Tượng đỉnh.

Trần Lạc nói:

- Các ngươi không đánh lại ta, bớt phí sức đi. Ngươi cũng thấy vừa rồi ta giết Hạo Nguyệt Nhân Hoàng, chỉ một cái búng tay là xong, giết ngươi thì chỉ trong chớp mắt. Ngươi khẳng định muốn đánh với ta?

Trần Lạc nói câu đó hù sợ Lão Nhân Vương, giờ lão nhớ ra Hạo Nguyệt Nhân Hoàng bị hắn giết trong một giây, lực lượng kỳ dị khủng bố khó hiểu.

Nói không sợ là xạo, nhưng Lão Nhân Vương không sợ chết, biểu tình chính khí lẫm nhiên, thấy chết không sờn.

Lão Nhân Vương quát to:

- Từ khi lão hủ vấn đỉnh Nhân Vương trong vô tận hải ngàn vạn năm qua luôn lấy thủ hộ nhân chi pháp tắc làm nhiệm vụ của mình, sớm không để ý sống chết. Vì thủ hộ nhân chi pháp tắc lão hủ nguyện vượt lửa qua sông, ruột gan đổ đầy đất cũng không tiếc, bằng vào ngươi...

Lão Nhân Vương đang nói hùng hồn bỗng cảm thấy không thích hợp, khi lão phản ứng lại thì đã bị Trần Lạc bóp cổ. Lão Nhân Vương sợ hết hồn, vội vận dụng căn nguyên Nhân Vương nhưng vô dụng, mặc cho căn nguyên Nhân Vương của lão cường đại đến đây cũng không thể lay động Trần Lạc một li.

- Thả Lão Nhân Vương ra!

- Trần Lạc, nghịch đồ không biết tốt xấu!

- To gan!

Trông thấy Lão Nhân Vương bị Trần Lạc bắt, các nhân chi vương tọa khác xông lên.

Trần Lạc rống to:

- Cút!


Rầm!

Uy lực tiếng rống chấn hơn bảy chục nhân chi vương tọa rên rỉ thụt lùi.

Trần Lạc trừng Lão Nhân Vương, gằn giọng:

- Nhãi ranh, cho mặt mũi rồi được nước lấn tới phải không?

- Thứ như ngươi còn vấn đỉnh Nhân Vương ngàn vạn năm? Trong thời gian ngàn vạn năm vấn đỉnh này cho chó ăn phải không?

- Căn nguyên của các ngươi liền với nhân chi pháp tắc, sinh tử của các ngươi liên quan nhân chi pháp tắc ổn định. Các ngươi bị thương thì nhân chi pháp tắc cũng chịu ảnh hưởng, nếu các ngươi chết nhân chi pháp tắc cũng sẽ loạn.

- Biết rõ nhân chi pháp tắc đã hỗn loạn còn muốn đánh với lão tử, ngươi muốn ức vạn sinh linh chét hết vì sự ngu ngốc của ngươi phải không? Đây là suy nghĩ cho ức vạn sinh linh mà ngươi luôn miệng nói?

Trần Lạc ném Lão Nhân Vương ra, mấy vương tọa khác vội dìu Lão Nhân Vương, mặt trắng bệch vì sợ hãi và xấu hổ.

Trần Lạc chỉ vào Lão Nhân Vương mắng:

- Dừngd được nước lấn tới, nếu không phải thấy sự sống chết của các ngươi ảnh hưởng an toàn của nhân chi pháp tắc thì lão tử đã làm thịt nhãi ranh nhà ngươi. Nếu nghĩ cho ức vạn sinh linh vô tận hải thì cút xa cho ta, đừng xen vào chuyện này, chọc giận lão tử là diệt sạch đám nhãi các ngươi!

- Ngươi...!

Hư Vọng chi phật quê quá hóa giậ, người run bần bật. Những người khác không nói gì. Dù không muốn nhưng bọn họ công nhận Trần Lạc nói đúng, căn nguyên của bọn họ nối liền với nhân chi pháp tắc, hiện tại nhân chi pháp tắc không ổn định, nếu đánh nhau với Trần Lạc, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hậu quả không tưởng tượng nổi.

Không biết có phải vì lực lượng bao phủ Phục Hy Tứ Tượng đỉnh quá mức cường đại, trong phút chốc Trần Lạc không phá vỡ được, hắn không thèm tốn công nữa, mắt quét qua tức giận liếc Gia Cát Thiên Biên, Thần Toán Thiên Tà, Mạc Vấn Thiên, Đoan Mộc Thanh.

Trần Lạc hét lên:

- Các ngươi thì sao? Muốn đánh thì tới đây, không đánh thì cút xéo đi!


Không ai trả lời, hoặc nên nói không người dám đáp lại.

- Nếu không cút thì tất cả chịu chết đi!

Vù vù vù vù vù!

Trần Lạc đứng trên Phục Hy Tứ Tượng đỉnh hai vai run lên, lắc người, ánh sáng tỏa rực rỡ, các màu sắc như ánh sáng hỗn độn nở tung. Cùng lúc đó, lực lượng hỗn loạn, cường đại đến khó tin bùng nổ.

Trên bầu trời sấm chớp đì đùng, dưới đất rung rinh, ngũ hành thác loạn âm dương đảo điên, nhật nguyệt rối loạn, ngôi sao nhấp nháyh. Trong phút chốc vô tận hải run rẩy.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Khi mọi người phản ứng lại, lần nữa đưa mắt nhìn sang thì hết hồn. Bảy mươi chín vị vương tọa thủ hộ thiên chi pháp tắc, thủ hộ địa chi pháp tắc, tám mươi mốt vị ngũ sắc vương tọa Vĩnh Hằng Quốc Độ, trừ đám người Gia Cát Thiên Biên ra những người khá quần áo rách nát, lông tóc dựng đứng, miệng mũi chảy máu, hoặc chết hoặc bị thương, tình hình làm người rợn tóc gáy.

Mọi người vừa hãi hùng vừa khó hiểu, bọn họ là vương tọa thủ hộ thiên địa pháp tắc, thủ hộ ngũ sắc pháp tắc vì sao không ngăn được một chiêu của Trần Lạc?

Là Trần Lạc quá mạnh hay bọn họ quá yếu?

Quá yếu sao?

Không!

Tuyệt đối không phải!

Nhìn chung trong hoàn vũ không ai dám nói các vương tọa thủ hộ thiên địa pháp tắc là kẻ yếu. Vậy chỉ có một khả năng là Trần Lạc quá mạnh, cường đại đến mức thần quỷ khó dò, người thần đều giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui