Thiên Vu

- Ngươi là Trần Lạc... Không! Ngươi là hư vọng... Ngươi là hư vọng... Ngươi... Khỏe không? Ta... Cuối... Cuối cùng gặp ngươi... Ha ha!

- Nàng là ai?

- Ta là ai... Phải rồi... Ta là ai...

Bộ dạng Úy Y Nhi điên khùng giống y như lần đầu tiên Trần Lạc gặp Đường Phi.

Úy Y Nhi nhìn Trần Lạc chằm chằm, hỏi:

- Ta là ai? Ngươi cho ta biết đi... Rốt cuộc ta là ai?

Chết mất!

Trần Lạc có cảm giác sắp điên, vì hắn hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra trên người Úy Y Nhi.

Trần Lạc nghi hoặc hỏi:

- Làm sao ta biết nàng là ai?

- Trong vũ trụ này chỉ có ngươi... Chỉ có hư vọng nhà ngươi mới có thể cho ta biết ta là ai... Chỉ có ngươi mới mang ta đi được... Chỉ có ngươi... Mới kết thúc tất cả điều này được... Chỉ có ngươi...

- Đừng quên! Không thể quên!


- Nàng kêu ta đừng quên cái gì? Không thể quên cái gì?

- Ngươi... Không biết sao? Ngươi quên thật sao? Xem ra ngươi đã quên... Ha ha... Cũng đúng, bọn họ khởi động lại căn nguyên vũ trụ, tất cả đều bắt đầu lại, ngươi cũng... Cũng không ngoại lệ... Ha ha... Thì ra... Thì ra bọn họ thành công...

- Thì ra... Thì ra Nữ Oa luôn biết... Thì ra Nữ Oa mãi không quên... Nàng không quên... Chắc chắn là không... Quả nhiên... Ta có thể giấu diếm mọi người nhưng không giấu được Nữ Oa... Ha ha... Vì nhốt ta... Nàng dung hợp ta và ngũ sắc thạch lại Ha ha... Nàng vẫn luôn biết, chắc chắn nàng biết khi căn nguyên vũ trụ khởi động lại thì ta gieo ấn ký trong linh hồn của ngươi... Nàng đã xóa... Chắc chắn xóa rồi...

- Hay... Hay cho Nữ Oa! Hay cho Nữ Oa... Ha ha...

Trần Lạc nhìn Úy Y Nhi điên khùng, hắn không biết nên nói cái gì, làm gì.

Úy Y Nhi lẩm bẩm:

- Nghe... Hư vọng... Ngươi nghe đây... Vốn... Ta có thể nói cho ngươi biết tất cả nhưng... Nhưng ta đã quên... Ý thức của ta sớm bị Nữ Oa đánh hỗn loạn, lúc bọn họ khởi động căn nguyên vũ trụ thì... Ta dựa vào quyền hạn đặc biệt ngươi cho ta giữ lại chút ý thức, để lại dấu ấn của ta trong linh hồn ngươi... Ta cứ... Cứ nghĩ có thể nhanh chóng tìm ngươi... Sau đó... Sau đó kết thúc chuyện này nhưng... Nhưng không ngờ... Không ngờ không giấu được Nữ Oa... Chắc chắn là Nữ Oa phát hiện ra ta tồn tại nên dung hợp ta và ngũ sắc thạch với nhau... Ha ha...

- Tuy nàng đánh... Đánh ta chỉ còn một ý thức nhưng... Nhưng nàng không nhốt được ta... Ta... Ta nhờ cậy nhân quả mở ra, dùng quyền hạn ngươi cho ta... Lại trọng sinh... Nên hiện tại ngươi thấy Úy Y Nhi... Cũng là ta...

- Chỉ có ngươi... Là dự kiến trước... Ngươi sớm nhìn thấu ý tưởng của bọn họ... Nên... Nên mới... Lặng lẽ cho ta quyển hạn đặc biệt đúng không? Ha ha... Nhưng... Nhưng ta phụ kỳ vọng của ngươi... Ta thất bại... Không nhớ gì... Không một chút gì...

- Có... Có phải ta rất... Rất vô dụng...?

- Ta muốn giúp ngươi... Rất muốn nhưng... Đến cuối cùng... Ta không giúp được gì...

Trần Lạc ôm Úy Y Nhi, nhìn nữ nhân mặt trắng bệch trong ngực mình, trái tim run rẩy. Trần Lạc vuốt mái tóc dài rối của Úy Y Nhi, lau khóe mắt ướt lệ của nàng.

Trần Lạc cười nói:

- Sao có thể? Tuy hiện tại ta không biết gì, có lẽ đúng là quên chuyện trước kia như nàng nói. Nhưng có một thứ dù thế nào cũng không quên, đó là cảm giác. Nàng biết không? Ta cảm giác được trong lòng nàng, thậm chí biết nàng muốn nói gì. Bấy nhiêu đã đủ, còn những thứ khác không còn quan trọng với ta.

- Ngươi... Ngươi vẫn... Khiến nữ hài tử thích... A...

Úy Y Nhi run rẩy, Trần Lạc ôm nàng chặt hơn.

Úy Y Nhi vùi đầu vào ngực Trần Lạc, thều thào:

- Ta không nhớ, không nhớ gì... Thậm chí vì sao tái sinh, vì sao muốn gặp ngươi cũng không nhớ...

- Không nhớ thì thôi, chuyện quá khứ cứ để nó qua.

- A... Hư Vọng ca ca...

Úy Y Nhi than thở như nói mớ, thanh âm càng lúc càng yếu:


- Ta biết trong lòng ngươi thích Nữ Oa nhất... Ta nhớ ngươi nói ngươi quan tâm Nữ Oa nhất... Cho dù nàng lừa gạt ngươi thì... Ngươi sẽ không trách nàng...

- Hư Vọng ca ca... Hứa với ta, đừng để Nữ Oa lừa nữa... Nàng đã lừa ngươi một lần... Lừa rất thảm... Đừng để nàng lừa nữa... Đừng...

Úy Y Nhi ngừng bặt.

Trần Lạc nhẹ nhàng đặt Úy Y Nhi xuống đất, hít sâu, sử dụng lực lượng nguyên thủy, nguyên tội diễn hóa hỗn độn nhưng vô dụng. Úy Y Nhi không có linh hồn, chỉ có một ý thức yếu ớt, ý thức tùy thời trôi đi, Ý thức tàn khuyết này rất đặc biệt, đến nỗi không chịu bất cứ lực lượng nào ảnh hưởng, mặc cho Trần Lạc dốc hết sức ra cũng vô dụng.

- Vô dụng, ý thức tàn khuyết của nàng không thuộc về phương vũ trụ này, dù ngươi sử dụng thủ đoạn gì cũng không thể giúp nàng.

Một thanh âm, một người.

Thanh âm lạnh nhạt, người cũng thản nhiên.

Là nàng.

- Bà Sa, người thống trị nhân quả.

Tại sao Bà Sa xuất hiện? Trần Lạc không muốn biết, hiện tại hắn không có tâm trạng đó.

- Ban đầu Đường Phi không có sinh mệnh, nên không có sinh tử, nàng chỉ mệt mỏi. Mờ mịt nhiều năm, bàng hoàng lâu như vậy, nàng thật sự mệt rồi, chỉ muốn ngủ say trong ngực của ngươi.

Trần Lạc không nói không rằng, cẩn thận bỏ Úy Y Nhi hoặc là Đường Phi vào không gian hư vọng, lòng thầm thế phải tìm ra sự thật chết tiệt, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì.

- Nàng... Rất si tình với ngươi, đúng không?

Bà Sa mặc áo trắng, thản nhiên nói:

- Một nữ hài tử chỉ vì niềm tin của ngươi, vì không phụ kỳ vọng của ngươi, có lẽ kỳ vọng đó chỉ là câu nói đùa của ngươi thì nàng vẫn liều lĩnh trả giá tất cả của mình, rơi vào tay Nữ Oa, hoàn toàn lạc mất mình. Lạc mất suốt ức vạn năm. Cuối cùng vì thoát khỏi Nữ Oa, vì gặp lại ngươi, vì nói cho ngươi mà nàng bỏ đi linh hồn vĩnh hằng cuối cùng cũng quyết tái sinh một lần.


Trần Lạc nhìn Bà Sa, gắt gỏng nói:

- Nàng muốn nói gì?

t- A không muốn nói gì!

- Không muốn nói thì câm miệng lại

Trần Lạc đột nhiên nổi giận chỉ vào Bà Sa mắng to:

- Cho nàng biết, bắt đầu từ bây giờ cả đám các người cút xa cho lão tử! Đừng lảm nhảm mấy câu vớ vẩn với lão tử, không thì lão tử cho tận thế ghi trong Dự Ngôn chi thư xảy ra sớm hơn! Để vô tận hải rơi vào điểm cong vũ trụ ngay bây giờ!

Tâm tình của Trần Lạc rất tệ, nói đúngh ơn là cực kỳ tệ. Không phải vì Úy Y Nhi là Đường Phi, cũng không phải vì Đường Phi lựa chọn tái sinh vì hắn, càng không vì ý thức của Đường Phi rơi vào ngủ say.

Đường Phi hay Úy Y Nhi thì Trần Lạc không tiếp xúc lâu với bọn họ, rất ngắn ngủi, không nói có tình cảm gì, dù có thì cũng là cảm giác rất đặc biệt, cảm giác phức tạp hắn khó miêu tả.

Từ lúc Trần Lạc dung hợp Hư Vọng chi thư nghe giọng Đường Phi đã sinh ra cảm giác này, hắn luôn aiáu nó sâu trong đáy lòng. Thời gian lâu dài, cảm giác này chẳng những không yếu đi mà càng trầm trọng hơn. Trần Lạc luôn kiềm nén cảm giác đó, mãi khi biết Úy Y Nhi chính là Đường Phi, biết Đường Phi vì hắn không tiếc từ bỏ linh hồn vĩnh hằng thì cảm giác này bùng nổ. Rốt cuộc Trần Lạc đã hiểu cảm giác này là gì.

Là áy náy.

Không sai!

Áy náy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui